Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 20
Tôn Duy choàng tỉnh bởi cái lay gọi mạnh bạo từ người nào đó. Mở mắt và chậm rãi dựng cái cơ thể nặng trịch lên, anh khẽ quay sang bên thì bắt gặp ngay một gương mặt hơi khó chịu. Nếu nhớ không lầm, đây là ông chủ bar đêm hôm qua anh vào rồi sau tiếp theo chẳng nhớ mình đã rời khỏi hay còn ở lại.
- Thưa quý khách. - Ông chủ bar tuy bực bội thấy rõ nhưng vẫn lịch sự - Ông đã uống gần mười chai rượu và ngủ lại chỗ chúng tôi suốt đêm. Bây giờ nếu tỉnh táo rồi thì mời ông ra về để bar còn làm việc.
- À, xin lỗi, tôi say quá. - Rời khỏi ghế với dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, đầu óc quay cuồng, Tôn Duy bước nghiêng ngã về phía cửa bar đi ra ngoài.
Đi trên đường phố với quần áo xộc xệch và đầu tóc rối bù, trông Tôn Duy cứ như người vừa mới bị phá sản. Đôi chân nặng như cột đá, đầu thì cứ lâng lâng hệt say sóng. Đi chưa được bao lâu thì anh mệt mỏi chẳng còn đủ sức đứng vững nên liền ngã phịch xuống ghế đá nằm dọc trên vỉa hè. Ngả người ra sau, anh nhắm mắt để lấy lại tỉnh táo. Chưa bao giờ bản thân uống say đến mức này. Thật là tệ! Đưa hai tay lên, anh không ngừng vỗ mạnh vào mặt như muốn đuổi cảm giác uể oải nặng trĩu trên người đi nhanh.
Vài phút sau, Tôn Duy chậm rãi mở mắt, giờ đã tỉnh táo hơn chút. Mau chóng lấy điện thoại trong túi áo ra, suốt đêm qua anh khóa máy nên chẳng rõ có ai gọi mình không. Màn hình cháy sáng, anh hướng cái nhìn lờ mờ nhìn vào. Ôi chà! Có đến gần năm mươi cuộc gọi nhỡ. Là của thằng bạn đồng nghiệp. Lòng tự nhủ chẳng rõ xảy ra chuyện gì mà gọi lắm thế, Tôn Duy dò số gọi lại cho bạn.
- Alo, mình đây.
Tôn Duy chưa kịp nói hết câu là bên kia đầu dây, đối phương đã thét lên:
- Trời ơi!!! Đêm qua cậu mất biệt ở đâu thế?
Ngoáy lỗ tai, Tôn Duy cảm giác cơn choáng váng biến mất luôn, liền đáp:
- Bình tĩnh đi nào, mình sẽ giải thích.
- Không giải thích giải thiết gì hết! Mau đến công ti ngay đi! Đêm qua, giám đốc Đỗ đã qua đời! Hoàng Hiệp sắp phá sản đến nơi rồi đó!
Tôn Duy hết sức kinh ngạc lẫn sửng sốt khi thấy phía trước cổng Hoàng Hiệp toàn là giấy rác và những băng rôn in toàn mấy lời lẽ phỉ báng, thưa kiện Hoàng Hiệp. Trước mắt anh bây giờ không còn hình ảnh một cánh cổng quyền uy của công ti danh tiếng nữa. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chiều hôm qua? Trong đầu Tôn Duy không ngừng hỏi điều đó. Đứng bất động khoảng vài phút, anh liền chạy nhanh vào trong công ti, ở đây suy đoán lung tung cũng chẳng được gì.
Đứng trong thang máy mà Tôn Duy vô cùng sốt ruột. Anh lo lắng và nghĩ ngợi đủ mọi chuyện. Sản phẩm mới Eye MaxGirl tại sao lại có vấn đề? Giám đốc Đỗ qua đời thì Hoàng Hiệp bây giờ phải làm sao? Ai sẽ điều hành? Hoàng Hiệp phải hầu toà ư? Liệu, Hoàng Hiệp có phá sản? Còn Đỗ Như, cô bé hiện đang làm gì và ra sao? Hàng tá suy nghĩ ngổn ngang không ngừng bủa vây đầu óc anh...
Đúng lúc cửa thang máy mở, Tôn Duy bất ngờ khi chạm mặt Đỗ Như. Sự chạm trán tình cờ này khiến anh lúng túng. Một phần vì bao nhiêu sự cố đổ ập xuống Hoàng Hiệp còn phần khác là về chuyện của Ngọc Thuỳ. Chưa kịp nghĩ ra sẽ nói gì thì anh chàng họ Tôn đã nghe giọng Đỗ Như cất lên, khá lạnh lùng:
- Chú đi làm với bộ dạng này à? Nếu là bình thường thì tôi sẽ kỷ luật chú!
- À ừm... xin lỗi vì đêm qua tôi uống say rồi sáng nay đến công ti gấp quá nên mới ăn mặc luộm thuộm, lát nữa vào phòng vệ sinh tôi sẽ chỉnh trang lại. Mà Đỗ Như, có thật giám đốc...
Một lần nữa, Đỗ Như giữ chất giọng vô cảm đó khi đột ngột ngắt lời đối phương:
- Từ giờ, chú hãy cẩn thận cách xưng hô. Đừng tuỳ tiện gọi tên tôi thẳng thừng. Tôi, lúc này đã trở thành giám đốc Hoàng Hiệp. Nhớ kỹ điều đó.
Hiển nhiên, Tôn Duy đã ngạc nhiên lẫn sửng sốt đến mức nào. Anh nghe lầm chăng, Đỗ Như vừa bảo hiện tại cô đã là giám đốc Hoàng Hiệp? Nghĩa là gì?
- Chú có rời khỏi thang máy hay không? Tôi đứng chờ lâu lắm rồi đấy.
Một cách khó xử, Tôn Duy rời khỏi thang máy trong khi Đỗ Như nhanh chóng đi vào. Gương mặt cô vẫn lạnh tanh cho đến khi cánh cửa nhôm khép lại... Còn Tôn Duy, anh đứng lặng người bởi dễ dàng nhận ra thái độ hờ hững xa lánh của Đỗ Như. Giờ đây, giữa hai người xuất hiện thêm khoảng cách mới: kẻ chủ - người tớ.
***
Sau khi xem xong bệnh án của Đỗ Như, vị bác sĩ trung niên quay qua mỉm cười:
- Không có gì đáng lo ngại, giám đốc Đỗ chỉ cần thay van tim nhân tạo là ổn. Phổ biến hiện nay người ta thay van tim cơ học tuy nhiên theo những gì đã ghi trong đây thì cô phù hợp với van sinh học. Dù sẽ có vài khó khăn sau khi mổ nhưng đây là phương án tốt nhất.
Đối diện, sau khi suy nghĩ trong vài phút thì Đỗ Như chậm rãi hỏi:
- Nếu thay van tim nhân tạo sinh học thì tôi phải uống thuốc mỗi ngày, ngoài ra tôi sẽ rất khó có con sau này đúng không?
- Uống thuốc sẽ giúp van tim hoạt động tốt và lâu dài. Còn vấn đề có con còn tuỳ thuộc vào sức khoẻ của cô, dẫu vậy việc này cũng không cần lo lắng nhiều. Nếu sau khi mổ, cô chăm sóc sức khoẻ thật tốt thì chuyện có con khá dễ dàng. Tóm lại, giám đốc Đỗ cứ yên tâm.
Nghe những lời giải thích cặn kẽ của bác sĩ, Đỗ Như phần nào nhẹ nhõm hẳn. Nói gì thì nói, tình trạng của cô không thể kéo dài hơn nữa, cần phải phẫu thuật thay van tim. Và trên hết là để cô có đủ sức điều hành Hoàng Hiệp.
***
- Anh à, anh nghe em hỏi không?
Tôn Duy sực tỉnh khi nghe giọng Ngọc Thuỳ ngay sát bên tai. Mau chóng quay qua, anh thấy vợ nhìn mình chằm chằm, lông mày cau lại kiểu khó hiểu.
- Anh sao thế? Cứ như người mất hồn.
- Bận suy nghĩ thôi.
- Nghĩ gì mà nhiều dữ vậy? Nếu có gì buồn phiền, anh cứ chia sẻ với em.
- Không cần đâu.
Trông thái độ khá hời hợt của chồng, Ngọc Thuỳ thở ra thật mạnh:
- Gần hai tuần qua, anh rất lạ. Thường đi làm về trễ và ít nói chuyện với em.
Vợ vừa dứt lời thì Tôn Duy hơi khựng người một chút nhưng vẫn giữ vẻ bình thản như mọi lần. Anh tự hỏi, thấy vợ ngoại tình với gã đàn ông khác thì chồng biết nói gì đây? Kể từ sau buổi chiều tồi tệ đó, Tôn Duy lạ lùng là không hề đề cập về chuyện đó với Ngọc Thuỳ. Anh vẫn lặng thinh, vẫn vờ ra kiểu chẳng hề hay biết gì đến mối tình ngoài của vợ. Nguyên do có thể vì nghĩ rằng nếu hỏi rõ Ngọc Thuỳ thì liệu cả hai còn tiếp tục cuộc hôn nhân này được ư? Vở diễn sẽ hạ màn khi bí mật của nó bị tiết lộ. Nhất định, anh và vợ sẽ phải ly hôn. Dẫu rất giận Ngọc Thuỳ nhưng Tôn Duy vẫn không muốn tình cảm cả hai dành cho nhau suốt bốn năm chấm dứt nhanh chóng thế này.
Ngoài ra Tôn Duy còn nghĩ, suy cho cùng anh cũng có lỗi vì bản thân đã ngoại tình giống vợ. Dẫu do Đỗ Như ép buộc nhưng qua đêm với người con gái khác trên ba lần thì chẳng khác nào ngoại tình. Hiện tại, Tôn Duy lẫn Ngọc Thuỳ đều có lỗi với đối phương. Và hẳn bởi thế, anh chàng họ Tôn không vạch trần lỗi lầm của vợ. Sâu thẳm trong lòng, anh vẫn mong cho cả hai một cơ hội để cứu vãn cuộc hôn nhân dù chẳng rõ làm vậy là đúng hay sai, nên hay không.
- Em nghe nói công ti Hoàng Hiệp gặp rắc rối với sản phẩm mới. - Ngọc Thuỳ chuyển đề tài - Giới truyền thông đưa tin rầm rộ suốt hai tuần qua. Thêm việc bà chủ Đỗ qua đời để cô con gái trẻ măng lên làm giám đốc.
Hết vấn đề Ngọc Thuỳ ngoại tình giờ Tôn Duy lại nghĩ đến Đỗ Như. Gần hai tuần qua anh không thấy cô xuất hiện ở công ti, nghe đâu cô đồng ý phẫu thuật thay van tim nhân tạo. Việc ấy với anh hơi bất ngờ bởi trước đó hai tháng Đỗ Như chẳng còn thiết sống. Tôn Duy cảm giác, sau cái chết của bà chủ Đỗ vẻ như cô đã thay đổi. Và theo những gì anh thấy thì đó là những thay đổi tốt.
- Có lẽ Hoàng Hiệp sớm muộn gì cũng phá sản. Em nghĩ anh nên chuẩn bị tìm việc ở một công ti khác.
Tiếp tục bữa sáng nhạt nhẽo, Tôn Duy đáp lời vợ qua loa cho xong:
- Hiện giờ, Hoàng Hiệp vẫn còn tiếp tục hoạt động. Kinh doanh phải có lúc này lúc khác. Khi nào Hoàng Hiệp không còn nữa thì anh sẽ tìm việc mới.
- Tuỳ anh. Thời buổi này, kiếm việc chẳng dễ. Tốt nhất nên xin ở nơi có tiếng một chút. Chẳng hạn như công ti Bá Nghiệp của giám đốc Nguyễn Thái Bá.
Ba từ "Nguyễn Thái Bá" phát ra từ miệng Ngọc Thuỳ tức thì khiến Tôn Duy bất động, ngừng việc dùng bữa lại. Lập tức sự tức giận cùng nỗi uất ức khó chịu bị khơi dậy trong lòng. Cảm giác cả người như mọc gai, thốn thốn kỳ lạ.
- Giám đốc Thái Bá rất giỏi, công ti Bá Nghiệp do một tay ông ấy điều hành.
Âm thanh chiếc nĩa va vào mặt đĩa vang lớn khiến Ngọc Thuỳ đang say sưa nói bỗng chốc giật mình. Cô nhìn qua thì thấy chồng đứng dậy với vẻ khác thường.
- Được rồi. - Tôn Duy cố kìm cơn bức bối trong lòng - Anh đi làm đây.
Dứt lời, Tôn Duy mau chóng rời khỏi bàn đồng thời cầm lấy cặp bước vội về phía cửa hệt như đang trốn chạy điều gì. Cũng phải, nghe vợ hết lời khen cái gã khốn nạn ấy thì làm sao anh chịu nổi? Chẳng hiểu Ngọc Thuỳ nghĩ gì mà lại làm thế. Hẳn vì cô không ngờ chồng đã biết mối quan hệ mờ ám giữa mình với ngài giám đốc cao quý kia nên mới "mặt dày" vô tư khen người tình không ngớt. Tự dưng, Tôn Duy thấy buồn cười cho Ngọc Thuỳ, cô vợ chẳng hề hay rằng bí mật của bản thân đã bị chồng phát hiện.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
82 chương
102 chương
54 chương
112 chương
137 chương
10 chương
175 chương