“Chuyện này anh vào đây rồi nói đi, nói qua điện thoại cũng không rõ ràng được. Hơn nữa bây giờ anh cũng đã đến cửa nhà, cũng không thể cứ đi đi lại lại trước cửa được.” Tôi giả vợ không biết gì, cười yếu ớt nói. Trong nháy mắt Vương Văn có chút chần chờ, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, liền cười nói chân anh ta bị trẹo không đi lại bình thường được, cho dù vào nhà cũng phiền tôi ra ngoài đỡ anh ta một chút. Nói là đỡ, thật ra vẫn là muốn tôi đi ra ngoài. Trong lòng tôi càng lo lắng, xem ra tôi đoán không lầm, lần nay Vương Văn trở về tuyệt đối không có đơn giản như anh ta nói. Nghĩ tới đây tôi đột nhiên có chút hối hận, tại sao lúc gặp Tô Mộc lại không hỏi anh ấy tình huống của Vương Văn. Ban đầu Vương Văn là bị anh ấy bắt đi, bây giờ biến thành thế nào có lẽ anh ấy sẽ biết chút ít nội tình. Nghĩ tới đây, tôi không dám tùy tiện đi ra ngoài. Dẫu sao Đường Dũng bị thương còn chưa khỏe, mặc dù có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại những vẫn tập tễnh, mình tôi một người xông ra quả thật không an toàn. Hơn nữa từ sâu trong tôi, tôi cũng không muốn gặp Vương Văn lần nữa, việc anh ta có thay đổi không chưa nói tới, sau khi anh ta biến mất tôi đã yêu người khác, tôi cảm thấy thật có lỗi với anh ta. Nghĩ tới đây tôi liền tìm lý do để bác đi lý do chân đi không tốt của Vương Văn. Khi tôi đang bể đầu sứt trán tìm lý do thì Diệu Diệu đột nhiên kéo kéo tôi, chỉ Vương Văn trong ốm nhòm, nói: “Chị, chị có phát hiện người đàn ông kia lạ?” “Lạ chỗ nào?” Thấy Diệu Diệu nói vậy tôi liền hỏi. Nó là tiểu quỷ, đi theo Đường Dũng cũng được coi là kiến thức rộng, rất nhiều chuyện tôi không biết đều là Diệu Diệu chỉ cho tôi, nó nói Vương Văn không bình thường thì nhất định là thấy có gì đó lạ. “Chị nhìn kỹ đi, sau lưng người kia giống như có những cái tua trong suốt giống như dây gắn vào thân thể anh ta, mỗi khi anh ta cử động thì những thứ kia cũng rung theo, thật kỳ quái.” Diệu Diệu nói. Nghe nó nói vậy tôi lập tức nhìn qua ống nhòm về phía Vương Văn, quả thật anh ta đang nghẹo người dựa vào một cái cây giống như thật sự bị trật khớp chân vậy, nhưng những tua trong suốt Diệu Diệu nói thì tôi lại không nhìn thấy. Tôi dụi mắt một cái, nhìn lại thật kỹ nhưng sau lưng Vương Văn vẫn sạch sẽ, không thấy cái tua nào. Tôi hỏi lại Diệu DIệu một lần, hỏi nó có nhìn nhầm không. Thây tôi nghi ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Diệu xụ xuống, mất hứng nói: “Không nhìn nhầm, dây kia mặc dù trong suốt nhưng em thấy rất rõ ràng, nếu không tin em có thể chứng minh cho chị thấy.” Vừa nói Diệu Diệu liền tập trung nhìn về phía Vương Văn, cũng bảo tôi chú ý nhìn qua ống nhòm. “Tay trái anh ta cử động.” Vương Văn đưa tay trái lên xoa xoa màn hình điện thoại. “Đầu anh ta cử động.” Vương Văn cúi đầu, điện thoại ta nháy mắt truyền tới giọng Vương Văn, nói tôi ra ngoài đỡ anh ta một chút. “Chân trái anh ta bị gãy.” Chân trái chính là cái chân Vương Văn nói bị trẹo, lúc này chân trái rũ trên mặt đất, mắt cá chân dán xuống đất tạo thành một hình dáng rất quỷ dị, người bình thường mà chân bị lệch thành góc đó thì nhất định sẽ đau chết. Đến đây tôi không thể không tin lời của Diệu Diệu nói, nếu như không phải những cái dây kia chuyển động trước thì sao Diệu Diệu có thể dự đoán được Vương Văn muốn cử động chỗ nào. Nói vậy, Vương Văn bị các dây trong suốt kia khống chế thân thể, vậy anh ta là bù nhìn sao?