Người đàn ông lạnh lùng nói: " Một tiếng sau Bạch Đồng Đồng sẽ bình an trở về! Các người không cần đi tìm!" Dứt lời, liền cúp máy. Từ Thi Thi nhíu đôi mi thanh tú lại, buồn bực để điện thoại xuống. Du Du có chút e sợ hỏi: "Ai vậy? Người đó nói gì vậy?" "Người đó nói là một tiếng sau Đồng Đồng sẽ bình an trở về!" Từ Thi Thi nói cho cô biết. Du Du kinh ngạc hỏi: "Hắn không  nói hắn là ai sao?" Từ Thi Thi lại cười nói: "Không cần thiết biết! Chờ Đồng Đồng về nhà, mọi chuyện sẽ rõ!" Du Du vẫn lo lắng như cũ: "Chúng ta có thể tin người này được không?  Người này có nói dối chúng ta hay không?Người này có cố ý nói dối chúng ta để trì hoãn thời gian hay không?" Từ Thi Thi rất tự tin nói: "Cậu đừng lo lắng! Nếu là bọn cướp, thì sẽ cần tiền, nhất định sẽ mở miệng nói muốn có tiền. Nhưng người này không nói bất kỳ điều kiện gì, chỉ nói sẽ đưa Đồng Đồng về nhà. Chúng ta đợi một chút đi!" Du Du nhìn hiển thị cuộc gọi, phát hiện là số điện thoại công cộng. Mệt mỏi vô lực ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Thi Thi, cậu đoán là ai?" "Đáp án của tớ không quan trọng, quan trọng là cậu hy vọng là ai?" Từ Thi Thi cười hỏi. Trong lòng Du Du hỗn loạn, cảm thấy trái tim như có đôi cánh sắp bay ra, cả người cũng rạo rực. Cô không dám nghĩ, chẳng lẽ, anh thật sự đã trở lại? Anh mang Đồng Đồng đi? Thậm chí, mấy chuyện cổ quái mấy ngày nay, đều do anh làm? Nước mắt không tự chủ được lại chảy xuống. Cô không biết là vì đau đớn, hay vì vui mừng? Hay là chỉ là vì không cách nào bình tĩnh, không biết làm sao? === ====== ======== Một giờ sau, rốt cuộc có tiếng Đồng Đồng gọi: "Mẹ! Mẹ!" Từ Thi Thi với Du Du kịp phản ứng, vui mừng nói: "Người đó không lừa cậu! Nhìn đi Đồng Đồng đã trở về!" Du Du như vừa mới tỉnh dậy, đứng lên, lảo đảo chạy đến trước cửa nhà. Đồng Đồng cười tười, nhào vào trong lòng cô: "Mẹ!" Du Du ôm Đồng Đồng, hận không thể ôm chặt Đồng Đồng, khóc nói: "Con đã đi đâu vậy? Con đã dọa mẹ đấy!" Nhưng Đồng Đồng lại làm người khác bất ngờ, bình tĩnh nói: "Con ở trên một con thuyền." Trên thuyền? Du Du hỏi: "Thuyền gì vậy?" Lúc này cô mới phát hiện trên tay Đồng Đồng có một công chúa Baby xinh xắn. Tóc dài màu vàng kim, váy công chúa màu hồng. Trong lòng cô rạo rực, hô hấp cũng dần dồn dập. Cả đời này,người đưa Baby cho Đồng Đồng chỉ có một người. Là anh sao? Nhưng Đồng Đồng lại nói: "Một chiếc thuyền nhỏ, có một chú đưa con đi!" "Chú nào vậy?" Du Du vội vàng hỏi. Đồng Đồng thành thật trả lời: "Con không biết chú ấy, nhưng chú ấy rất tốt." Du Du vừa gấp vừa giận: "Con có biết tùy tiện đi cùng người khác, rất nguy hiểm hay không? Mặc dù con đã không có  chuyện gì bình an trở lại, nhưng tối nay nhất định mẹ phải phạt con!" Cô rất tức giận. Dù thế nào, Đồng Đồng tùy tiện đi cùng người lạ chính là không đúng. Đồng Đồng không có lập tức nhận sai, mà là nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Con đã thấy cha rồi! Con đã thấy cha!" Từ từ chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cô phải vịn lên sofa mới có thể đứng vững. Là anh sao? Anh đã trở về?  Anh trở về rồi! Nước mắt của cô chảy xuống. Anh cư nhiên lặng lẽ trở về, còn lặng lẽ núp trong bóng tối, canh chừng cô. Từ Thi Thi đã đi ra, vội vàng hỏi: "Đồng Đồng, con nói con đã thấy ai?" Đồng Đồng lại khóc, hết sức tủi thân: "Con đã thấy cha rồi! Nhưng rất nhanh con lại không thấy nữa......" Từ Thi Thi vội vàng ấn bả vai của Đồng Đồng hỏi: "Đồng Đồng, con nhìn thấy cha ở đâu?" "Con nhìn thấy cha ở tiệm bánh ngọt! Con vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cha, con lập tức đi ra ngoài tìm cha, nhưng cha liền đi. Con lập tức chạy theo cha, còn gọi cha nữa, nhưng cha không để ý tới con, rất nhanh không thấy nữa! Sau đó có một chú đưa con lên xe, dẫn con lên thuyền!" Từ Thi Thi hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó hắn làm cái gì?" Đồng Đồng nói: "Chú để con ngồi xuống, sau đó cho con ăn kẹo quả, rồi đưa cho con công chúa Baby." Từ Thi Thi lại hỏi: "Sau đó thì sao? Con có thấy ai nữa không?" Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn mẹ, nói: "Con không thấy." Từ Thi Thi lại hỏi: "Không phải là con nói con đã thấy cha rồi sao? Cha con không xuất hiện?" Đồng Đồng lại khóc: "Cha không có xuất hiện! Không thấy cha! Không thấy cha!" Sau đó, Đồng Đồng kéo tay của mẹ, kêu gào đứng lên: "Mẹ, mẹ dẫn con đi tìm cha! Đi tìm cha! Đi tìm cha!" Nhưng Du Du không có cách nào bình tĩnh lại, liền hung hăng kéo tay của Đồng Đồng, lạnh lùng quát: "Ai cho con  nói lung tung! Con nói nữa mẹ sẽ tức giận đó! Ai nói con thấy cha con, con nhìn lầm rồi!" Nếu Đồng Đồng nói chuyện này ra ngoài. Chẳng phải là nói cho mọi người: Bạch Ngôn Sơ vẫn còn sống? Đã trở về? Kinh động đến cảnh sát thì càng là phiền toái. Đồng Đồng bị Du Du kéo vào trong phòng, cánh tay đã đỏ lên, liền khóc. Từ Thi Thi đau lòng, liền đi qua khuyên nhủ: "Du Du, bình tĩnh lại!" Chị Tiên cũng chạy ra, nhìn thấy Đồng Đồng cực kỳ vui mừng: "Đồng Đồng đã trở lại? Thật tốt quá!" Để tôi nhìn một chút. Du Du cản chị Tiên lại, quát lên: "Chị đừng tới đây! Tôi muốn dạy dỗ Đồng Đồng!" Chị Tiên nhìn thấy vẻ mặt cô uy nghiêm, sắc mặt đỏ lên, lại bị dọa sợ phải lui về phòng bếp. Mà Đồng Đồng lại hết sức quật cường nhìn Du Du, không nói một lời, chỉ yên lặng rơi lệ. Đứa nhỏ này, thật đúng là làm cho cô đau lòng. Rất lâu trước đây vẻ mặt của Bạch Ngôn Sơ cũng như thế này, ánh mắt lạnh lùng, ngoài miệng không nói một lời. Hai cha con, đúng là rất giống nhau. Trong lòng Du Du rất đau đớn, rất khó chịu. Cô có chút mất bình tĩnh, liền cầm gối lên, hung hăng đánh trên lưng Đồng Đồng, quát: "Có nói nói lung tung nữa hay không? Có nói nói lung tung nữa hay không? Có nói đã thấy cha nữa hay không? Không phải mẹ đã nói cha đã đi rất xa không trở về nữa hay sao? Con còn nói lung tung......" Nước mắt của Du Du cũng chảy xuống. Đồng Đồng không ngừng nghẹn ngào, nhưng không có khóc to. Từ Thi Thi vội vàng ôm lấy Đồng Đồng, ngăn Du Du lại, lớn tiếng kêu lên: "Đủ rồi! Cậu dừng lại cho tớ!" Du Du vô lực để gối xuống, xoay người chạy lên cầu thang. Cô không muốn nhìn thấy con gái như vậy, cũng không cách nào tha thứ chuyện mình đánh con. Từ Thi Thi ôm Đồng Đồng, luôn miệng an ủi: "Đừng khóc! Khi nãy là do mẹ bực mình mới đánh con đấy! Con đừng khóc." Đồng Đồng vẫn tiếp tục khóc: "Con đã thấy cha thật mà!" === ====== ======= Hơn mười giờ đêm, Đồng Đồng đã ngủ. Du Du nhìn con gái đang ngủ, trong lòng lại đau đớn. Nàng khom lưng, dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng một cái. Cô rất áy náy, cư nhiên lại cầm gối đánh Đồng Đồng. Cô không có ý định hỏi Đồng Đồng nữa. Bởi vì, cô đã có đáp án. Mặc kệ người kia có phải là Bạch Ngôn Sơ hay không, cô  sẽ không cố ý tìm hiểu nữa. Nếu anh đã trở về nhưng không muốn đoàn tụ cùng cô, như vậy cô có truy tìm cũng phí công. Anh, có lẽ đã sớm thay đổi. Không còn là anh trước đây, đã không phải là người nguyện ý vì bảo vệ cô mà bị người khác hiểu lầm rồi. Bởi vì, Bạch Ngôn Sơ đã chết. Mà cô, cũng chưa chuẩn bị tâm lý đoàn tụ cùng anh. Từ Thi Thi nói không sai. Chỉ cần chờ đợi. Sáng hôm sau, cô thấy Đồng Đồng mặt áy náy nhìn cô, tay cũng chủ động cầm tay của cô. Cô biết Đồng Đồng có lời muốn nói, Cô liền cúi người xuống. Đồng Đồng vểnh miệng mấy lần, rốt cuộc nói: "Mẹ thật xin lỗi, con sai rồi." Du Du nhìn Đồng Đồng, dịu dàng hỏi: "Nói cho mẹ nghe một chút, ngày hôm qua con đã nhìn thấy cha rồi sao?" Đồng Đồng nghiêm túc nói: "Con đã nhìn thấy cha rồi! Nhưng sau đó lại đã không thấy nữa." Du Du ôm Đồng Đồng, nước mắt rơi lên người Đồng Đồng. Cô nói xin lỗi Đồng Đồng: "Thật xin lỗi, Đồng Đồng!Tối hôm qua không phải là mẹ cố ý, con tha thứ cho mẹ nhé!" "Mẹ, về sau con sẽ không bao giờ nói con đã thấy cha nữa! Bởi vì tối hôm qua mẹ nuôi nói, không thể để người khác biết!" Đồng Đồng rất hiểu chuyện nói. Du Du ôm Đồng Đồng, khóc khẽ. Đồng Đồng không sai, đúng là anh đã lặng lẽ trở lại. Nhưng bởi vì hoàn cảnh bắt buộc, anh không thể đến gần cô, không thể xuất đầu lộ diện. === ====== ========= Vào đêm Hải Cảng yên tĩnh. Cách đó không xa, từng chiếc du thuyền lướt qua mặt nước. Trên một chiếc du thuyền màu trắng, Kha Triết Nam ngồi trên lan can, ngửa đầu nhìn một người đàn ông cao to mặc áo khoác màu đen. Gò má đẹp như tranh vẽ, dưới ánh sáng càng có vẻ thần bí. Hắn chậm rãi xoay người, một tay đặt trên lan can. Vậy mà đầu ngón tay của cái tay kia không thấy đâu. Kha Triết Nam hỏi hắn, "Tại sao đột nhiên lại trở về vào lúc này?" Người đàn ông lạnh lùng đáp lại: "Đã đến lúc phải trở về." "Anh không  sợ mọi chuyện sẽ bị đưa ra ánh sáng sao?" Kha Triết Nam không hiểu hỏi. Người đàn ông cười lạnh: "Tôi đã không còn sợ cái gì nữa." Sau đó, hắn lại nhìn Kha Triết Nam, "Kha nhị thiếu, tôi đã đối xử với cậu như vậy, vậy mà cậu vẫn giúp tôi, tôi thật sự rất cám ơn cậu." Kha Triết Nam cười, "Nói thật, tôi cũng không biết tại sao lúc đầu tôi lại giúp anh." Hắn nhớ lại, hai năm trước, hắn mang theo Giang Xuyên Hội Lý Tử đi Los Angeles chuẩn bị hàng loạt triển lãm. Bọn họ đến nơi vào buổi tối thứ hai, sau khi trở lại quán rượu hắn liền nhận được một cuộc điện thoại thần bí. Sau khi nghe âm thanh kia, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì người đó là Bạch Ngôn Sơ. Hắn không thể tin được Bạch Ngôn Sơ còn sống. Ban đầu Bạch Ngôn Sơ nói rõ ý đồ của mình, sau đó bí mật hẹn gặp hắn. "Xin cậu hãy giúp tôi." Anh nói câu đầu tiên với Kha Triết Nam là những lời này. Kha Triết Nam cười lạnh: "Tại sao tôi phải giúp anh?" Bạch Ngôn Sơ vô cùng cao ngạo lại có thể cầu xin mình? Hắn thật sự không quen. "Cậu là người duy nhất có thể giúp tôi! Ý định của tôi là sẽ trở về Hương thành, nhưng tôi không thể hai tay trống trơn trở về. Tôi biết rõ Kha gia các cậu có quan hệ với bên này, chỉ cần cậu giúp tôi, ta sẽ có thể xây công ty ở đây! Tiền bạc thì tôi có, nhưng mà tôi lại cần có quan hệ rộng rãi. Cái này có lẽ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi trong thời gian ngắn nhất!" Kha Triết Nam lạnh nhạt nói: " Bạch Ngôn Sơ, anh đã quên, tôi đã từng là tình địch của anh sao!" "Kha nhị thiếu, tôi đã nếm qua mùi vị đau khổ ở bên Nam Phi rồi! Tôi đã chết một lần, không có gì đáng sợ nữa. Chỉ cần cậu giúp tôi...tôi sẽ tùy cậu quyết định." Bạch Ngôn Sơ rất bình thản, không  hề sợ hãi. Kha Triết Nam đột nhiên đứng thẳng, quát lạnh: "Bạch Ngôn Sơ, anh đã đối xử với Du Du như thế nào? Anh rất lạnh lùng với cô ấy! Anh có đối xử tốt với cô ấy không?" "Tôi đã nợ cô ấy rất nhiều, cả đời tôi không thể bồi thường hết cho cô ấy! Nhưng là, tôi sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn khi tôi còn sống! Tôi sẽ không  để cho cô ấy rời đi, cho nên tôi muốn trở về bên cô ấy! Kha nhị thiếu, cậu cũng thích cô ấy, chẳng lẽ cậu không hi vọng cô ấy hạnh phúc sao? Cô ấy đang đợi tôi...tôi phải trở về!" Kha Triết Nam cười khẩy, "Anh cứ như vậy trở về? Bản thân mình còn khó giữ được, làm sao có thể bảo vệ cô ấy chu toàn? Đem lại hạnh phúc cho cô ấy? Bạch Ngôn Sơ, không phải từ trước đến giờ anh rất thông minh sao? Sao lại trở nên ngây thơ như vậy rồi  ?" Bạch Ngôn Sơ cúi đầu, nói: "Chỉ cần có tôi đứng vững ở đây, tôi liền có thể trở về, cho cô ấy một cuộc sống yên bình. Tôi sẽ không để cho cô ấy chịu khổ, sẽ làm cho cô ấy mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ." Lúc này, trong ánh mắt của anh như có ngọn lửa, "Tôi đã tìm được đường sống trong chỗ chết ở Nam Phi, muốn tìm một lý do sống tiếp! Tôi đã bị buộc rời khỏi Hoa An, tôi liền muốn thành lập một Hoa An khác! Vì người tôi yêu, cũng vì tôn nghiêm của tôi!" Câu nói sau cùng kia của anh rất có lực. "Bạch Ngôn Sơ, muốn tôi đồng ý giúp anh cũng được! Nhưng, tôi không phải là người tùy tiện giúp người khác! Huống chi người đó lại là anh!" Kha Triết Nam lạnh lùng cười. Bạch Ngôn Sơ thản nhiên nói: "Cậu có thể đưa ra điều kiện! Chỉ cần tôi làm được đến, tôi đều đồng ý!" Kha Triết Nam lập tức níu cổ áo của anh mãnh liệt đẩy vào trong tường, quát: "Bạch Ngôn Sơ! Cho tới nay tôi đều rất muốn đánh anh! Hôm nay là anh tự đưa tới cửa, tôi hi vọng anh sẽ không đánh trả! Nếu như tôi đánh anh mười cái mà anh không đánh trả cũng không ngã xuống, tôi liền đồng ý với anh!" Bạch Ngôn Sơ bị hắn đẩy đến góc tường, cười khẽ: "Tôi không đánh trả! Cũng sẽ không ngã xuống!" "Không hối hận?" Kha Triết Nam cười lạnh. Bạch Ngôn Sơ cười lắc đầu. Kha Triết Nam hung hăng đánh một quyền, quát: "Một cái!" Lại đánh tiếp, "Hai cái!" Bạch Ngôn Sơ vẫn như cũ, vẫn bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra. "Ba cái......" Kha Triết Nam đổi bên. ...... Sau khi bị đánh cái thứ chín, Bạch Ngôn Sơ thở gấp, gò má sưng lên, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi. Anh vịn tường, không để cho mình ngã xuống. Kha Triết Nam có chút kinh ngạc, hỏi "Còn chịu đựng được?" Thật ra thì hắn cảm thấy cũng hơi đau tay rồi. Bởi vì hắn dùng rất nhiều sức, toàn thân cơ hồ đều không có sức. Nhưng Bạch Ngôn Sơ, lại chưa ngã xuống. Bạch Ngôn Sơ khẽ nhắm mắt, cười nói: "Tôi sẽ không ngã xuống, cậu yên tâm! Tôi đã bị đánh hơn thế này nữa!" Một cú cuối cùng nặng nề đánh ở bộ ngực của anh. Anh nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ. Kha Triết Nam thấy anh muốn ngã xuống, liền kéo anh đến trên ghế sa lon, nói: "Tôi đồng ý với anh! Ba ngày sau, tới nơi này tìm tôi!" Anh lấy mu bàn tay lau khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cậu! Tôi sẽ không quên việc cậu đã giúp tôi đâu!" "Anh thật sự sẽ đối tốt với cô ấy?" Kha Triết Nam đanh giọng hỏi. Bạch Ngôn Sơ không chút do dự gật đầu. Kha Triết Nam suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Còn nữa, anh của tôi chết đi, anh thật sự không làm sao?" Hắn rất muốn biết. Bạch Ngôn Sơ nhàn nhạt nói: "Anh cậu là kẻ định của tôi trên phương diện làm ăn. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ muốn động thủ với anh cậu! Người giết anh cậu, chính là Trần Hổ! Mặc dù cảnh sát tra không tra ra được, nhưng một người bạn ở hắc bang của tôi đã nói cho tôi mọi chuyện. Trần Hổ chỉ đang lợi dụng anh cậu mà thôi, chắc chắn sẽ có một ngày, anh cậu sẽ bị hắn kéo đi làm đá kê chân! Cho nên, chuyện anh cậu chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!" Kha Triết Nam cắn môi, liền than mấy tiếng. Bạch Ngôn Sơ kéo thân thể mệt mỏi rời đi. Sau đó, Kha Triết Nam liền giới thiệu anh cho người quen của mình ở Mỹ. Sau khi gặp nhau, ba ngày sau Bạch Ngôn Sơ liền đi tới Wall Street. Vì vậy, một người tên là "Như Phong" rất nhanh đã thành lập công ty.