Editor: Cẩm Tú Bạch Ngôn Sơ mang vẻ mặt mệt mỏi đi vào, chỉ là ánh mắt vẫn sáng quắc như cũ. Khi anh thấy Du DU đứng ở đó thì nhanh chóng liếc cô một cái. Du Du cười ngạo nghễ, thậm chí còn lười không muốn chào hỏi anh. “A Sơ, sao lại đến trễ như vậy?” Đường Hạc Lễ trầm giọng hỏi. Bạch Ngôn Sơ điềm đạm nói: “Đoạn đường phía chân núi bị lụt nghiêm trọng, cho nên đến chậm. Thật xin lỗi, lão gia tử (vì không biết nên để xưng hô như thế nào nên mình sẽ để nguyên như thế này nhé).” Sau đó ngoảnh sang Du Du khẽ cười, “Du Du, Chủ nhật không đi dạo sao?” Du Du nói với vẻ xa cách: “Giúp cha ăn cơm, buổi tối sẽ đi.” Đường Hạc Lễ không nhịn được nói: “Buổi tối còn có chuyện gì à? Con kiếm việc làm trong công ty ta là được rồi, đừng chạy lung tung khắp nơi như vậy!” Du Du dậm chân: “Con không có chạy lung tung!” Bạch Ngôn Sơ cười khẽ nói: “Du Du đã lâu rồi không tới công ty?” Nhắc tới công việc của mình, Du Du có chút không vui: “Sao anh không nói thẳng ra là tôi lười luôn đi?” Đường Hạc Lễ vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, nói: “Ta không muốn nó chịu khổ cực, làm ở những công ty bên ngoài kia, còn phải xem sắc mặt người ta như thế nào!” “Lão gia tử, con thấy thật ra, ngài có thể thả cô ấy ra thế giới bên ngoài một lần!” Bạch Ngôn Sơ lại không tán thành với ý kiến của ông. Ah? Lúc nào thì anh ta lại trở nên hiểu mình như vậy? Du Du quay sang nhìn anh, lại vừa đúng lúc anh cũng nhìn sang cô. Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, liền vội vàng cúi đầu xuống. Đường Hạc Lễ có chút không vui: “Những chuyện này sau này hãy nói! Ăn cơm ăn cơm!” Đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, Bạch Ngôn Sơ còn nói thêm: “Đông Hải đã mua Thanh Điền, nghe nói muốn xây một khu biệt thự.” Trong khu vực nội thành đã sắp bão hòa, cho nên rất nhiều công ty đất đai đã chuyển hướng sang vùng biển ngoại thành xa xôi. Thanh Điền cách nội thành năm mươi ki lô mét, có núi lớn bảo bọc xung quanh, phía tây là biển rộng, đúng là một khu vực tốt. “Ừ, con nghĩ thế nào?” Đường hạc lễ hỏi hắn. Du Du dùng toàn lực chú ý vào chén hải sâm kia, không có chút hứng thú đối với cuộc nói chuyện của hai người đàn ông. Lâm Như Nguyệt nhẹ giọng hỏi cô: “Gần đây có hay đi Châu Âu shopping không?” “Bên kia lại bắt đầu giảm giá rồi?” Du Du cười hỏi. “Nghe nói Paris cùng Milan sẽ bán giảm giá một số hàng độc, dì muốn đi xem thử! Nếu như con muốn đi, dì sẽ đi đặt vé máy bay!” Đường Hạc Lễ đột nhiên nói: “A Sơ, thu mua Thanh Điền! Thừa dịp này mau ra tay.” Ngữ khí nghiêm túc của ông làm cho mọi người ngồi ở đây có chút rùng mình. Bạch Ngôn Sơ mỉm cười: “Con sẽ cố gắng, không để cho ngài thất vọng.” Đường Hạc Lễ nói: “Ta tin tưởng con! Kha Đông Hải đã giao chuyện đất đai này cho đứa con cả Kha Triết Khôn xử lý rồi. Cái tên này cũng không phải là quá xuất sắc! So với con còn thua xa!” Du Du ăn hải sâm, yên lặng nghe cha nói. Phụ thân đột nhiên chuyển hướng sang cô: “Đúng rồi, Du Du, không phải con chơi rất thân với nhị thiếu của Kha gia hay sao?” Cô có chút không nhịn được mà nói: “Cha, hai người bàn chuyện, sao lại liên quan tới con? Con cùng Tiểu Nam không phải là bạn tốt từ lâu rồi sao? Với lại, cậu ấy không quan tâm tới việc của công ty, cha phản ứng mạnh như vậy làm gì?” “Ta không có ý này, chỉ hỏi một chút. Ta vẫn cảm thấy thật ra thì nó là đứa ngoan ngoãn, đáng tiếc, có chút nhu nhược, giống như bé gái.” Đường Hạc Lễ dò xét nhìn con gái nói. Du Du không phục: “Ai nói! Cậu ấy rất trượng nghĩa đấy. Mặc dù nhìn cậu ấy rất xinh đẹp, nhưng bên trong nội tâm là một nam tử hán!” Ánh mắt Bạch Ngôn Sơ trở nên lạnh lẽo, cúi đầu dùng nĩa chọc vào khối cá tuyết. Lâm Như Nguyệt cũng gia nhập cuộc nói chuyện: “Vậy ý của con là, con rất thích nó?” Du Du ngẩn ra, sau đó lầm bầm nói: “Đương nhiên con thích cậu ta! Cậu ta là Tiểu Nam mà!” Cô rất thích chơi với Tiểu Nam, bởi ở bên cạnh hắn không có gánh nặng, không cần phải lo lắng đề phòng, vô ưu vô tư. Bạch Ngôn Sơ ngồi đối diện đột nhiên nói với dì Mai phục vụ đứng bên cạnh: “Tôi muốn chút nước chấm Nhật Bản, có không ạ?” Dì Mai vội vàng nói: “Xin chờ một chút!” Sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp lấy. Lâm Như Nguyệt chế nhạo nói: “Xem ra, Du Du của chúng ta đã rất nhanh có mục tiêu mới rồi!” Dứt lời, bà cố ý nhìn sang Bạch Ngôn Sơ. Trong nhà này, người ghét Bạch Ngôn Sơ, đương nhiên không chỉ một mình Niên thúc. Người ngoài như Bạch Ngôn Sơ, có thể nhanh như vậy đã lấy được cảm tình của Đường lão gia, chiếm được toàn bộ tin tưởng của ông, Niên thúc thân là quản gia lâu năm cùng với Lâm Như Nguyệt thân là vợ sao có thể tâm phục khẩu phục được? “Ăn cơm ăn cơm!” Đường Hạc Hễ chấm dứt cuộc nói chuyện này. Sau đó nói với Bạch Ngôn Sơ, “A Sơ, sau khi ăn xong con vào thư phòng, ta có mấy chuyện muốn hỏi con.” Sau bữa cơm chiều, Bạch Ngôn Sơ đi theo Đường Hạc Lễ vào thư phòng. Căn phòng với phong cách thanh nhã, cổ kính, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. “A Sơ, gần đây vất vả cho con rồi. Sau khi con với Du Du ly hôn con vẫn xử lý chuyện ở công ty, bên ngoài truyền đến rất nhiều chuyện, ta đoán con cũng nghe đến rồi?” Bạch Ngôn Sơ khẽ cười tỏ vẻ không quan tâm: “Lão gia tử, con không để ý đến những thứ này.” Bên ngoài đều nói, anh đã ly hôn cùng với đại tiểu thư của Đường gia nhưng vẫn còn ngồi ở vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Hoa An, điều này đã nói rõ thủ đoạn của anh. Đường Hạc Lễ rất vui mừng gật đầu một cái: “Ta coi trọng con, không phải vì con là con rể của ta, mà bởi vì ta nhìn ra con có tư chất rất tốt! Ta cũng biết rõ, ban đầu con vì cứu vớt công ty cha con mới cưới con gái ta. Nhưng sau đó con lại kiên quyết giao công ty nhà mình cho chú mình xử lý, con lại qua công ty của ta, đây chính là dũng khí và quyết tâm của con! Ta đã chứng kiến được cách giải quyết công việc quyết đoán và cứng cỏi của con.” Bạch Ngôn Sơ nhìn ông, thâm sâu nói: “Nếu không có con mắt tinh tường của ngài, có lẽ cả đời con cũng không có tiếng tăm gì.” “Đúng rồi, chuyện của Du Du cùng với nhị thiếu của Kha gia, con biết bao nhiêu?” Lần đầu tiên Bạch Ngôn Sơ giật mình, sau đó cười nói: “Biết được không nhiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã, hay đi cạnh nhau cũng là bình thường.” Đường Hạc Lễ hình như có chút lo lắng: “Du Du thật sự thích thằng bé kia?” “Cái này ngài hỏi Du Du là rõ nhất.” Đường Hạc Lễ nheo lại mắt lại hỏi Bạch Ngôn Sơ: “A Sơ, con nói thật đi, con......Con thật sự không yêu Du Du?” Ông đương nhiên biết chuyện ban đầu con gái mình quyết liệt theo đuổi thằng bé này. “Cô ấy không yêu con.” Bạch Ngôn Sơ cẩn thận nói. “Lúc đầu là con bé theo đuổi con!” “Con nói là hiện tại.” Giọng nói của Bạch Ngôn Sơ dần trở nên rất thấp. “Con thì sao? Con đã từng yêu nó chưa?” Đang lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Bạch Ngôn Sơ khẽ nhắm mắt lại, không nói. Đường Hạc Lễ có chút không vui lớn tiếng nói: “Vào đi!” “Cha!” Du Du đi vào, nhìn hai người bọn họ. Đường Hạc Lễ liếc cô, “Chuyện gì?” Bạch Ngôn Sơ nhìn Du Du, nói một câu: “Hai người nói chuyện đi, con về trước đây.” Đường Hạc Lễ gật đầu một cái: “Mấy ngày gần đây con khổ cực nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm đi!” Du Du cũng quay đầu lại nhìn bóng dáng Bạch Ngôn Sơ rời đi một chút, sau đó nói với cha: “Cha, con muốn từ chức.” “Con không muốn làm ở công ty?” Du Du kéo cánh tay của cha, nói: “Con không muốn núp dưới đôi cánh của cha làm kẻ vô tích sự, con đã trưởng thành rồi, con muốn chính mình phấn đấu để đạt được hạnh phúc! Cha, con vẫn rất tùy hứng, cho rằng tất cả mọi thứ đều xoay quanh mình. Nhưng bây giờ con nghĩ, con muốn cố gắng, tạo ra cuộc sống của mình.” “Con thật sự nghĩ như vậy? Thật sự không sợ chịu khổ? Không sợ nhìn sắc mặt của người ta? Bị ngăn cản sẽ chạy về khóc lóc?” Đường Hạc Lễ dùng ánh mắt khác thường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiến quyết của con gái hỏi. “Con sẽ cố gắng!” Du Du cười giống như đóa hoa rực rỡ. “Tốt! Nếu bảo bối nhà ta đã kiên định như vậy, ta sẽ thả con đi ra ngoài!” “Thật sao? Cha vạn tuế!” Du Du, hôn lên khuôn mặt đã trải qua bao nhiêu dãi gió dầm sương. Đường Hạc Lễ thở dài nói: “Còn nữa, chuyện của mình cũng nên để ý đến, nhanh sinh ra một bé trai cho ta đi!” “Tốt lắm tốt lắm, con mê người như thế, sao lại không kiếm được? Cha không tin con gái của mình à?” Du Du làm mặt quỷ. Đường Hạc Lễ sờ đầu cô, mang theo một tia thương cảm nói: “Con gái, tìm được người đàn ông tốt toàn tâm toàn ý với con thật không dễ dàng. Hi vọng con có thể tìm được.” Trong lòng Du Du là một hồi bi thương, sau đó liền tựa đầu vào trong ngực cha: “Cha, cha cứ yên tâm.” === ====== ====== ====== ==== Ba ngày sau, Du Du đi vào một nơi tên là “Công ty thiết kế quảng cáo Nhạc Thái“. Đây chính là công ty quảng cáo mà Kha Triết Nam giới thiệu cho cô. Sau khi tiến vào, trước tiên cô báo tên của mình. Quản lý dùng ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân cô, gật đầu một cái: “Là người Kha nhị thiếu giới thiệu?” Du Du thân thiện mỉm cười nói: “Đúng vậy.” Cô nhìn thấy bảng tên đặt trên mặt bàn viết tên tiếng Trung “Vương Gia Mẫn” cùng với tên Tiếng Anh “Bella Wong”. Cô dĩ nhiên biết, nơi này không phải công ty của cha, cho nên cần phải để ý mọi thứ, lưu ý mọi chuyện. Đầu tiên, quan trọng nhất là học được cách mỉm cười, không được từ chối người khác. Nữ quản lý khẽ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giống như một con thiên na kiêu ngạo: “Tôi biết rồi! Nhưng, mọi việc phải đi theo trình tự, tôi sẽ đưa cho cô một chủ đề đơn giản, mười lăm phút sau cô phác thảo thiết kế trên một tờ giấy, sau đó sẽ trình bày đơn giản chủ đề của cô. ok?” Du Du không ngừng gật đầu: “Không thành vấn đề.”