Editor: Cẩm Tú Thật ra thì tôi vẫn luôn muốn nói câu xin lỗi với Du Du, nhưng tính cách cao ngạo lại làm cho tôi không có cách nào mở miệng. Sau lần đó, tôi càng ngày càng có khát vọng chinh phục được thân thể cô ấy. Làn da sang bóng cùng với cơ thể mềm mại của cô ấy, làm cho tôi chìm vào vực sâu của dục vọng. Tôi không biết tôi có yêu cô ấy hay không, mà tôi lại đienanlqđ càng ngày càng thích chiếm đoạt lấy thân thể của cô ấy. Tôi biết rõ tâm lý của tôi có chút không bình thường, mà tôi cũng không cách nào để ức chế ý nghĩ của mình. Mặc kệ cô ấy có nguyện ý hay không, trong lúc kích thích tôi sẽ luôn đè cô ấy dưới người tôi. Mặc kệ là ở trên bàn trong thư phòng, hay là đêm khuya trên ghế salon trong phòng khách không người, hoặc là ở trên mặt thảm phòng ngủ hay trong bồn tắm, tôi điên cuồng liên tục tiến vào thân thể của cô ấy. Mà khi đó, Giang Tâm Di lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt tôi. Cô ấy trở nên quyến rũ hơn nhiều, hiển nhiên là do hiểu biết sâu rộng. “Không tệ! Tổng giám đốc Hoa An, con rể cuả Đường Hạc Lễ! Bây giờ anh đúng là thành Đại Hồng Nhân rồi!” Cô ấy nhìn tôi yêu mị cười một tiếng. Cô ấy nhất định là có chuyện mới đến tìm tôi. Quả nhiên, cô ấy nói với tôi: “Ngôn Sơ, em mang thai! Anh phải giúp em!” “Cha đứa bé là ai?” Tôi hỏi. Cô ấy ghé vào tai tôi, khẽ nói ra một cái tên. Là hắn! Cả người tôi khẽ run. Lúc đó tôi quả thật không nghĩ tới, đứa bé trong bụng Giang Tâm Di, sẽ ảnh hưởng như thế nào tới cuộc sống của tôi và cả hôn nhân của tôi với Du Du nữa? “Vì sao tôi phải giúp cô?” Tôi cười hỏi. Giang Tâm Di lấy ra một quyển nhật ký màu đen, đưa cho tôi: “Anh đọc quyển nhật lý mẹ em viết lúc còn sống đi! Anh nhất định phải giúp em, nếu không, em sẽ gây khó dễ cho anh.” Tôi yên lặng đọc xong quyển nhật ký không tính là dày kia, cơ hồ sợ hết hồn hết vía. Xem ra, tôi không đồng ý giúp cô ấy, là không thể nào. Bởi vì tôi không thể để cho chuyện đó xảy ra. Vì vậy, tôi và Tâm Di lập một hiệp nghị bí mật. Không đienanlqđ có thêm một người thứ ba nào biết về bản hiệp nghị đó. Đầu tiên, phải để cho đứa bé của cô ấy sinh ra thuận lợi. Đường Hạc Lễ tựa hồ như đang khảo nghiệm tôi, những chuyện giao cho tôi cũng càng ngày càng có tính khiêu chiến. Cuối cùng tôi có thể xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, Đường Hạc Lễ càng ngày càng tin tưởng tôi, nhiều lần ở đại hội cổ đông khen ngợi tôi. Nhưng ông ấy không ngờ điều đó sẽ như ném vào người tôi một quả bom. Có một đêm, nội bộ công ty tổ chức tiệc rượu. Tôi và Du Du cùng nhau xuất hiện. Tình cảm giữa tôi với cô ấy vẫn không phải ở trạng thái tốt. Trừ ở trên giường, tôi với cô ấy gần như không có nói chuyện. Đêm đó là lần đầu tiên hai chúng tôi xuất hiện cùng nhau trước mặt công chúng. Gần đây cô ấy càng ngày càng e ngại tôi, cũng càng ngày càng không nở nụ cười với tôi. Với lại, chuyện tôi thi thoảng gặp mặt Giang Tâm Di, làm cho cô ấy bộc phát cơn ghen. Đêm nào cô ấy cũng cãi nhau với tôi, còn khóc nháo qua mấy lần. Tôi vẫn chịu đựng, lười giải thích với cô ấy. Tôi phải giải thích thế nào? Tôi và Giang Tâm Di có một hiệp nghị bí mật, cái này có thể giải thích với cô ấy sao? Cô ấy có tin hay không? Tiệc rượu tiến hành được một nửa thì tôi gặp được Diệp Đổng đang đi tới. Tôi thấy tia cười lạnh trên mặt hắn, liền cố ý làm bộ như không thấy hắn. Diệp Đổng nói với Du Du: “Du Du! Cháu càng ngày càng xinh đẹp! Xem ra, Bạch tổng rất biết chăm sóc cháu!” Mặt Du Du biến sắc, miễn cưỡng cười nói: “Cám ơn bác Diệp!” Diệp đổng cuối cùng cũng chuyển hướng về phía tôi, đi tới giơ ly rượu lên nói: “Người trẻ tuổi, làm rất tốt! Nếu trước khi lên thuyền mua vé bổ sung, vậy thì phải càng thêm quý trọng cơ hội không dễ có này! Không cần luôn luôn phải tỏ vẻ cao cao tại thượng như thế! Đã làm rồi, lại còn muốn lập đền thờ, cần gì chứ?” Bên cạnh sắc mặt Du Du đã tái xanh, sợ hãi nói: “Bác Diệp, ngài đang nói gì đấy?” Tôi kéo cô ấy sang một bên, cuối cùng xoay người nhìn lão già tán tận lương tâm đó nói: “Tôi muốn lập đền thờ của tôi, ngài quản được sao?” “Ha ha, vậy là thừa nhận?” Diệp Đổng hả hê nở nụ cười. Tôi cười lạnh: “Chẳng qua tôi cho là, ngài già rồi, cũng nên vào núi rừng mà ẩn cư đi thôi! Nơi đó có vẻ thích hợp với ngài, bởi vì ngài không có cách nào khai thông cùng với nhân loại.” Diệp Đổng nghe xong, mắng một câu “Khốn kiếp”, dưới tình thế cấp bách liền giơ điện thoại di động lên ném về phía tôi. Thời điểm điện thoại di động đáng lẽ sẽ trúng vào tôi, tôi thấy được bóng hình ở bên cạnh lập tức lao lên che chắn trước mặt tôi. Điện thoại di động “Cộp” một tiếng nện vào trán của cô ấy, cô ấy kêu lên một tiếng, sau đó đầu tựa vào trên vai tôi. Tôi hoàn toàn run sợ. Không ngờ người kia sẽ động thủ thật, càng không có nghĩ tới việc Du Du sẽ che chắn cho tôi. Người xung quang tiến lại hỏi thăm: “Đường tiểu thư! Cô không sao chứ?” Du Du ấn tay lên trán, nói: “Hơi chóng mặt.” Tôi cắn răng, hít thở sâu một hơi, lập tức đưa tay bế ngang cô lên, sải bước rời khỏi tiệc rượu. Đêm đó, Du Du bị thương ngủ say sưa, tôi lại cả đêm không ngủ. Ngồi ở mép giường, tôi ngắm nhìn người phụ nữ đang đienanlqđ ngủ say. Lúc ngủ yên tĩnh như trẻ con, làm cho đáy lòng tôi nổi lên một đợt sóng. Thật xin lỗi. Cám ơn em. Trong lòng tôi nói. Không kìm hãm được, tôi cúi người xuống, dịu dàng hôn lên bờ môi mềm mại của cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi hôn cô ấy dịu dàng như vậy. Có lẽ cô ấy đang mơ một giấc mộng đẹp phải không? Nếu không sao có thể ngủ một cách xinh đẹp như vậy? Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thiếu nợ cô ấy rất nhiều, cảm thấy hổ thẹn với cô ấy rất nhiều. Tâm tư của tôi luôn nghĩ về chuyện khác, cho nên chưa bao giờ từng nghiêm túc suy nghĩ đến cảm thụ của cô ấy. Thật ra thì cô ấy đã sớm lặng lẽ chiếm một vị trí trong lòng tôi. Sáng sớm hôm sau, sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi nói với cô ấy một câu: “Cám ơn em.” Mặt cô ấy đỏ lên, nhưng không có nói gì. Trong lúc bất chợt tôi rất muốn ôm chặt cô ấy. Nhưng, sau vài giây nhẫn nại, cuối cùng tôi cũng không làm chuyện đó. === ====== ====== ========= Tôi không hề nghĩ tới, chuyện sẽ càng ngày càng không phát triển theo ý muốn. Tâm Di cư nhiên nhịn không được nội tâm nóng nảy, sau lưng tôi đi tìm Du Du. Nghe nói, cô ấy còn chỉ thẳng vào mặt Du Du mà mắng, mắng vô cùng khó nghe. Du Du rốt cuộc cũng biết chuyện Tâm Di mang thai. Cho nên, đêm đó cô ấy gấp rút gọi tôi về nhà, nói muốn ly hôn. Một đêm kia, tôi cảm thấy như cô ấy đã thay đổi thành một người khác. Thật ra thì cho tới bây giờ, tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ không hiểu: đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm cho cô ấy thay đổi đến như vậy? Giống như cô ấy đã biến đổi linh hồn vậy. Lần đầu tiên cô ấy dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói chuyện với tôi, đây là lần đầu tiên dám kiên quyết phản bác tôi, đây là lần đầu tiên nói “Không” với tôi. Cô ấy không còn là người muốn nhìn tôi vui vẻ, sợ tôi tức giận nữa rồi. Cô ấy lại có thể dùng biện pháp ép bức tôi ly hôn, cầm mảnh thủy tinh vỡ lên cố gắng cắt cổ tay. Tôi không thể để cho cô ấy làm chuyện điên rồ đó, cuối cùng không thể làm gì đienanlqđ khác hơn là đồng ý. Nếu tôi nợ cô ấy một phần ân tình, như vậy có thể coi như là tôi tạm thời trả lại cho cô ấy tự do? Đồng ý ly hôn, coi như là một chút bồi thường đối với cô ấy. Tôi nhất định muốn cô ấy trở lại. === ====== ========= Đêm làm xong thủ tục ly dị, tôi ngồi ở trong phòng làm việc hút thuốc lá. Đây là buổi tối đầu tiên tôi cho cô ấy tự do. Khói tắt, tôi cũng vậy dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Tôi nằm mơ. Mơ thấy tôi cùng Du Du cùng nhau tản bộ dưới bầu trời đầy sao, hai chúng tôi tay trong tay, nhỏ giọng cười nói. Tôi cúi đầu, hôn lên môi cô ấy, rất lâu. Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đều đã tóc bạc đầu đầy. Mặc dù, đây là một giấc mộng đẹp ở kiếp này của tôi. Nhưng tôi sẽ dùng khoảng thời gian còn lại, đi bắt chặt tia sáng còn sót lại này. Du Du, em là của anh. Vậy là hết 3 chương ngoại truyện về n9 rồi, các bạn thấy thế nào, à nếu các bạn thấy truyện hay thì hãy để lại 1 thanks hay comt để cho mình có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^