Editor: Cẩm Tú Bên kia Giang Tâm Di lo lắng nói “Này, Ngôn Sơ! Bảo bảo không chịu ngủ, còn luôn khóc! Có phải nó cảm thấy không thoải mái hay không?” “Ừ, gọi bác sĩ tới chưa?” Bạch Ngôn Sơ hỏi. “Gọi rồi, đang trên đường tới! Ai, bảo bảo cả ngày lẫn đêm đều khóc, con bé ầm ĩ chết mất....” “Đứa bé khóc là chuyện rất bình thường. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này em tạm thời đừng bước ra khỏi cửa! Cần gì anh sẽ sai người đưa cho em!” Giang Tâm Di đồng ý: “Em biết, anh suy nghĩ rất chu đáo!” Sau đó lại nũng nịu nói, “Em với bảo bảo đều rất nhớ anh! Tối nay đến đây đi, em và A Mẫn làm đồ ăn ngon chờ anh!” Bạch Ngôn Sơ trầm giọng nói: “Tối nay không được, hôm khác đi! Chăm sóc bản thân mình cho tốt, và cả bảo bảo nữa!” “Được rồi!” Giang Tâm Di có chút thất vọng. Sau đó cô như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, anh không phải là nói muốn đặt tên cho bảo bảo sao? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bạch Ngôn Sơ nói: “Anh thấy vẫn nên giao lại quyền lợi này cho cha đẻ của nó thì hơn.” Giang Tâm Di thất vọng nói: “Trước đó, anh chính là cha con bé! Đặt tên cho con gái cũng không được sao?” Bạch Ngôn Sơ chỉ cười cười: “Việc như vậy không thể làm thay được.” Đợi anh cúp điện thoại, Tiễn Cường nhỏ giọng hỏi: “Bạch tiên sinh, trước mắt dư luận đối với ngài rất là bất lợi, nói ngài ban đầu có lỗi với Đường tiểu thư, sau khi ly hôn còn nương nhờ Đường gia, thậm chí còn lừa gạt tin tưởng của Đường lão gia. Còn nữa, hiện tại con riêng ra đời cũng không có ý định phụ trách.” Hắn mới vừa nói xong, Bạch Ngôn Sơ liền nở nụ cười. Tiễn Cường có chút xấu hổ, nói: “Thật xin lỗi, Bạch tiên sinh, đây đều là tin đồn tôi nghe được từ bên ngoài.” Bạch Ngôn Sơ phất tay gọi hắn lại gần, sau đó ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói mấy câu. === ====== ======== Hôm nay, Từ Thi Thi sẽ từ New Zealand trở về. Có lẽ là do nghỉ ngơi tốt, cô tươi cười rạng rỡ, so với trước đây lại càng thêm xinh đẹp hơn. Du Du đến đón cô vui mừng không dứt, trêu chọc cô: “Có phải có niềm vui mới rồi hay không? Mặt ửng hồng như hoa đào rồi.” “Đúng rồi đấy, đang có mỹ nam tóc vàng theo đuổi tớ đấy! Chỉ là, tớ cảm thấy Du Du nhà tớ vẫn là tốt nhất!” Từ Thi Thi giờ cũng biết nói giỡn rồi. Du Du từ nháy mắt mấy cái, véo véo mặt cô nói: “Stop! Giới tính của tớ không có vấn đề, nhưng nếu cậu đi làm phẫu thuật chuyển giới, tớ sẽ suy tính lại!” Đột nhiên, một cô gái trẻ tuổi chạy đến, vọt tới trước mặt bọn họ liền hỏi Du Du: “Xin hỏi Đường tiểu thư, bây giờ Bạch Tiên Sinh và Giang Tâm Di tiểu thư vẫn chưa kết hôn, xin hỏi chuyện này có quan hệ gì tới cô không ạ?” Lúc này, một người đàn ông đeo kính cũng chạy lại hỏi: “Xin hỏi Đường tiểu thư, sau khi ly hôn cô và Bạch tiên sinh có còn giữ liên lạc không? Có nghĩ tới chuyện tái hợp lại không? “ Thật may là có vệ sĩ A Sơn canh chừng một bên, giơ tay lên, ngăn ký giả lại. Du Du khẽ cắn răng, lôi kéo từ Thi Thi chạy đi. Bởi vì dưới chân đi giày cao gót, hai người mới chạy được mấy bước đã thấm mệt, không nhịn được mắng một tiếng “Fuck”. Thấy mấy người đó chạy lại, Du Du không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kéo Từ Thi Thi chạy đi. A Sơn liền đưa tay chặn những vị ký giả kia lại, nói lớn tiếng: “Ngại quá! Tiểu thư của tôi không chấp nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn nào!” Du Du cùng Từ Thi Thi cuối cùng cũng bình an vô sự chạy lên xe. Mà A Sơn cũng rất nhanh đi tới, lái xe rời đi. Từ Thi Thi nhìn khung cảnh phía sau sẽ, thở dài nói: “Những ký giả kia thật là đáng sợ! Chẳng qua tớ cảm thấy kỳ quái, tại sao hai người ly hôn đã lâu như vậy, bọn họ vẫn bắt lấy cậu không rời?” Du Du mở hộp phấn ra, soi gương sửa sang lại tóc, giận dữ nói: “Những người đó đều rảnh rỗi không có chuyện gì làm đấy mà!” Từ Thi Thi trầm tư một lát, nói: “Bạch Ngôn Sơ vẫn chưa kết hôn với Giang Tâm Di, đúng thật là có điểm kỳ quái đấy.” “Đó là chuyện của bọn họ, tớ không có hứng thú.” Du Du cười lạnh. “Du Du, thật ra thì có chuyện tớ cảm thấy rất buồn bực. Chính là chuyện tại sao cậu lại khẳng định chắc chắn đứa bé kia là của Bạch Ngôn Sơ? Anh ta đã thừa nhận sao?” Nghe Từ Thi Thi nói vậy, Du Du kéo tay của cô hỏi: “Cậu cũng cảm thấy đứa bé kia không phải con của Bạch Ngôn Sơ sao?” Từ Thi Thi gật đầu một cái: “Tớ đúng là đang nghĩ vậy, Bạch Ngôn Sơ không phải là người sẽ để cho người tình mang thai, anh ta làm việc cẩn thận vậy cơ mà.” Mặc dù trong lòng Du Du rất đồng ý với lời nói của cô..., nhưng ngoài miệng lại nói: “Cậu không nghĩ là người phụ nữ kia mang thai vụng trộm? Sau đó cũng không kịp phá, cứ như vậy! Cái này gọi là bách mật tất hữu nhất sơ!” “Cũng có khả năng.” Từ Thi Thi cười cười. Du Du hung hăng nói: “Không nói chuyện này nữa.” Lại hỏi, “Đúng rồi, lần này trở về cậu định nói chuyện đó cho cha mẹ cậu sao?” Từ Thi Thi cười khổ: “Không có! Tớ định để mấy ngày nữa.” Bởi vì cô đột nhiên đề nghị Đặng Tử Mộ ly hôn, vấp phải sự phản đối của gia tộc. Dù sao, nhà người có tiền ly hôn là chuyện lớn, có thể khoan dung dễ dàng tha thứ, chỉ cần không làm khó nhau trước mặt người ngoài là được. Nhưng, Từ Thi Thi dịu dàng nhã nhặn lịch sự lại kiên trì muốn ly hôn, quả thật làm cho trưởng bối hai nhà hết sức khiếp sợ. Hai vị trưởng bối của Từ gia chê con gái quá tắc trách, nói là cái gì không cho Đặng Tử Mộ chút thời gian để xử lý tốt chuyện với con hồ ly tinh đó? Nhưng Từ Thi Thi lại cho là, sợi dây đã đứt sao có thể gắn lại?” Bốn chữ “Gương vỡ khó lành” tại sao mọi người lại không hiểu được? Cô cần gì phải im hơi lặng tiếng ngoan ngoãn làm thỏ con? Làm 25 năm, đã đủ lắm rồi. Du Du cười nói: “Không sao! Trước tiên cậu cứ đến nhà tớ ở, muốn ở bao lâu cũng được!” === ====== ==== Đến trong sân biệt thự, Du Du liền nhìn thấy một chiếc xe Bentley quen thuộc đậu ở trong sân. Trong lòng lại bắt đầu không bình tĩnh rồi. Cô không sao hiểu được, Bạch Ngôn Sơ mỗi lần đều không mời mà đến lại đến đây? Còn nhanh hơn cả tưởng tượng của cô? Từ Thi Thi lưu ý đến biểu tình biến hóa của cô, cười nói: “Bạch Ngôn Sơ sao lại thế này? Trú dài hạn ở nhà cậu rồi hả?” Du Du quay đầu lại lại nói với cô: “Lúc vào nhà nhớ đuổi anh ta với tớ, biết không?” Từ Thi Thi cười nói: “Tuân lệnh!” Sau khi hai người bước vào nhà, chị Tiên giúp việc cười xấu hổ tiến lên đón: “Tiểu thư, Từ tiểu thư, các cô đã trở về? Bạch tiên sinh đã tới rất lâu rồi.” Nói xong liền đi đến cầm lấy vali hành lý to của Từ Thi Thi. Người đàn ông ngồi trên ghế sofa nhìn hai người phụ nữ, sau đó mỉm cười: “Thi Thi đã về rồi sao?” Từ Thi Thi ưu nhã mỉm cười: “Bạch tiên sinh không ở công ty, sao lạitới nơi này?” Du Du cố ý không nói lời nào, xoay người đi nhìn trước cửa có đặt một chậu Lan Hồ Điệp. “Tới thăm Du Du một chút, gần đây tương đối bận rộn, không có thời gian đến thăm cô ấy.” “Ly hôn rồi mà vẫn còn quan tâm tới vợ trước như vậy, xem ra Bạch tiên sinh thật sự là người hữu tình hữu nghĩa.” Từ Thi Thi dùng giọng điệu châm chọc cười nói. Mn thấy thế nào sau khi đọc xong C19?? Hãy ns cho Tú bk nào, đừng quên nhấn thanks nhé^^