Editor: Nam Cung Nguyệt Beta-er: Cẩm Tú. Từ Thi Thi nhìn cô, cười cười, sau đó đi từng bước từng bước tiến lại gần đôi nam nữ kia. Sắc mặt Đặng Tử Mộ tái xanh, hô hấp dồn dập Cho dù như thế nào hắn cũng không thể ngờ được vợ mình lại đột nhiên xuất hiện, cho nên nhất thời tay chân luống cuống. Mà sắc mặt của cô Andy đó càng thêm tái nhợt, khuôn mặt son phấn dày cộm giờ đã đáng sợ như Trinh Tử rồi. “Thi Thi...... Anh......” Đặng Tử Mộ lắp bắp, “ Anh vừa rồi......” Từ Thi Thi nhìn hắn một chút, lại liếc nhìn Andy thu mình lại trong lòng của hắn, thản nhiên cười. Sau đó, cô nâng bàn tay lên, nặng nề cho một cái tát ở trên mặt của Đặng Tử Mộ. Du Du ngây người, Andy cũng như vậy Đặng Tử Mộ sững sờ vuốt gò má nóng ran của mình, ánh mắt trống rỗng nhìn người vợ từ trước đến giờ luôn điềm đạm hiền lành của mình. Cô ấy cũng sẽ có sức lực lớn như thế để đánh người? Hơn nữa người cô ấy đánh là mình! “Đặng Tử Mộ, chúng ta ly hôn!” Từ Thi Thi cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người đi không hề quay đầu lại. Du Du cũng vội vàng đi theo ra ngoài. === ====== ====== ========= Chuyện Đặng Tử Mộ cùng Từ Thi Thi ly hôn rất nhanh truyền khắp cả Hương thành. Các tờ báo lớn cùng tạp chí bát quái đều rối rít đăng tin toàn bộ quá trình hai người thỏa thuận ly hôn, thậm chí cá biệt còn có người “Dự đoán” vài nguyên nhân khiến hai người bọn họ ly hôn. Mà mọi người đều nhận thức Từ Thi Thi từ xưa đến nay là cô thiên kim hiền lành ôn nhu mảnh mai bây giờ lại lớn mật nói muốn ly hôn mà cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn có người âm thầm nói cô tuyệt đối là đang bắt chước cách làm của Đường Du Du. Khi Du Du nghe đến mấy cái tin tức này, hận không thể vỗ bàn một cái: “Phụ nữ chính là muốn vì mình mà sống, chẳng lẽ có lỗi sao?” Kha Triết Nam ở một bên vội vàng lôi kéo cô nói: “Không nên kích động! Thật ra thì tớ cũng cho chuyện Thi Thi ly hôn là chuyện tốt.” Lúc này hai người bọn họ ở “Rose¬mar¬ry” uống nước. “Cậu cảm thấy như vậy?” Du Du mỉm cười nhìn hắn hỏi Kha Triết Nam uống xong một hớp nước cà chua nói: “Dĩ nhiên, bởi vì vậy thì lại có thêm một người chị mĩ nhân có thể chăm sóc tớ.” Du Du cười bóp cánh tay của hắn: “Oa, lòng cậu thật xấu xa nha! Không phải người tốt!” Sau đó lại giơ ly Kê Vĩ Tửu lên, “Chúc cuộc hành trình đi Paris của cậu ngày mai thuận lợi hoàn mỹ!” Kha Triết Nam cười nói: “Cám ơn, tớ sẽ cho người mang thêm nhiều nước hoa khi trở về.” Sau khi hai người chạm cốc, hắn lại hỏi, “Hai ngày nay Thi Thi như thế nào? Tâm tình có tốt không?” Du Du cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động nói: “Tạm được! Chỉ là cha mẹ của cậu ấy hình như rất tức giận, nói cái vụ ly hôn này có chút qua loa.” Kha Triết Nam thở dài nói: “Xem ra, hôn nhân thật đúng là không thể tùy tiện, kết hôn ly hôn quá nhiều!” Du Du ngẩng đầu, vẻ không có ý tốt nhìn hắn hỏi: “Cha cậu có bắt cậu xem mắt cả ngày hay không?” Kha Triết Nam cười cứng nhắc: “Không có! Có lẽ là còn có anh của tớ làm lá chắn, còn chưa có tới phiên tớ.” Đang ở thời điểm hai người chạm cốc lần nữa, Du Du đột nhiên liếc thấy hai bóng dáng rất quen thuộc đi vào cửa. Dẫn đầu là người đàn ông mặc bộ tây trang Armani màu xám thẫm, đôi chân dài thẳng tắp đẹp mắt, khuôn mặt anh tuấn. Chết tiệt! Lại là hai người bọn họ? “Sao vậy?” Kha Triết Nam thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, liền vội vàng hỏi Du Du cười nói: “Không có việc gì, có con gián đi vào mà thôi.” Kha Triết Nam cũng nhìn thấy Bạch Ngôn Sơ cùng Giang Tâm Di ở bên kia, vì vậy liền gật đầu cười một tiếng: “Oan gia ngõ hẹp.” Có lẽ là Du Du mặc một cái áo len màu đỏ tương đối chói mắt, cho nên Giang Tâm Di ngồi bên kia đã liếc nhìn thấy cô. Cô ta lập tức rời đi bên cạnh Bạch Ngôn Sơ, đi tới. Du Du lườm cô ta một cái, cũng không muốn ngẩng đầu, tiếp tục uống Kê Vĩ Tửu. “Ơ? Đường tiểu thư cùng Kha nhị thiếu nói chuyện thật vui vẻ nha? Tôi thật sự rất bội phục Đường tiểu thư, không những hôn nhân của mình thất bại, hơn nữa còn đem kinh nghiệm thê thảm này làm thành tài liệu đi khích lệ những người khác ly hôn, chẳng lẽ cô muốn làm một cuộc vận động giải phóng phụ nữ hay sao?” Ngay tại lúc Giang Tâm Di cay nghiệt nói, lửa giận của Du Du lập tức bùng lên, đang muốn phản bác, tay lại bị một cái tay vững vàng kéo lại. Kha Triết Nam khẽ mỉm cười: “Giang tiểu thư, Du Du chỉ là không muốn nhiều người con gái lương thiện bị tổn thương khi gặp phải cuộc hôn nhân thât bại, quan trọng nhất là cô ấy muốn thông báo cho những người phụ nữ khác biết: Bạch Nhãn Lang cùng với tiểu tam đều không có kết quả!” Du Du nghe lời này trong lòng cảm thấy rất hả hê, không nhịn được cúi đầu cười trộm. Cái tên Tiểu Nam này thoạt nhìn có vẻ ít nói tuấn tú, ở thời điểm mấu chốt lại quả quyết sắc bén như vậy, thật là làm cho cô không thể không bội phục. Giang Tâm Di lại cúi người xuống, lại gần Kha Triết Nam cười quyến rũ một tiếng: “Nhưng anh đã quên rồi sao? Làm vợ không có sức quyến rũ, cũng đừng trách đàn ông ngoại tình!” Kha Triết Nam cười nhạt một tiếng: “Nhưng, khi làm người thứ ba sẽ thoái vị nhường cho những người khác nhanh thôi, đây là quy luật.” Du Du hận không thể cho hắn một tràng vỗ tay mãnh liệt. Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng đi tới hỏi “Tâm Di, em làm sao vậy?” Khi hắn thấy Du Du đang cùng Kha Triết Nam ngồi chung một chỗ uống rượu thì ánh mắt thoáng chốc lạnh lẽo, sắc bén như dao. “Đã lâu không gặp, Bạch tiên sinh.” Kha Triết Nam cười nói. Du Du cũng chào hỏi theo: “Bạch tiên sinh gần đây thật là bận rộn nha! Vừa phải để ý Hoa An lại phải chăm sóc phụ nữ có thai.” “Chúng ta nên uống thôi! Không nên quấy rầy người ta.” Kha Triết Nam nhìn cô cười nói Du Du cười cười, sau đó cố ý đá lông nheo với Bạch Ngôn Sơ Giang Tâm Di chỉ về phía cô, có chút kích động với Bạch Ngôn Sơ nói: “ Ngôn Sơ, cô ta chỉ sợ thiên hạ không loạn! Lần trước cô ta ở phòng làm việc của A Đức ở trước mặt rất nhiều người nói em mang thai, cô ta muốn hại em!” “Đi thôi! Em đừng lớn tiếng như vậy.” Vẻ mặt Bạch Ngôn Sơ thâm trầm kéo cô ta đi. Nhưng Giang Tâm Di vừa đi vừa liến thoắng không ngừng: “ Ngôn Sơ, tại sao mỗi lần nhắc tới cô ta anh liền rút lui? Anh phải cho em quyết định!” “Ghê tởm! Tớ thấy buồn nôn.” Du Du hung ác nói. Kha Triết Nam nhìn cô một chút, dịu dàng cười nói: “ Vận số của cô ta đã hết rồi, cậu không nhìn ra sao? Hiện tại ngay cả Bạch Ngôn Sơ cũng không chịu được cô ta.” “Chỗ nào vậy? Cô ta chính là bảo bối của anh ta!” Du Du cười lạnh. Kha Triết Nam lẩm bẩm nói: “Vậy sao mình lại cảm giác, dáng vẻ Bạch Ngôn Sơ như là đang chất chứa tâm sự? Có lẽ do mình nghĩ nhiều quá rồi.” Du Du cười lạnh: “Tâm sự của anh ta chính là giúp đứa con hoang của anh ta danhf được lợi ích, sau đó làm thế nào để tranh thủ ngồi lên vị trí cao nhất của Hoa An!” “Tại sao lại nói như vậy? Anh ta không phải vẫn rất trung thành với ba của cậu sao?” Du Du nói: “Ai biết được? Bạch Ngôn Sơ không phải là một người đơn giản, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cha của tớ một mực tin tưởng anh ta, thật ra thì rốt cuộc anh ta nghĩ cái gì, chỉ có chính anh ta biết.” Đây cũng là điều Niên thúc luôn luôn nhắc nhở cô. Trước kia cô không hề hay biết, nhưng sau khi sống lại, cô cảm thấy cần thiết phải lưu tâm đến nhiều chuyện. Dù sao, cô là đời sau của Đường gia, không thể để cho gia tộc khổng lổ cùng công ty của mình bị người khác lấy, dù là người kia là người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm. Vì bảo vệ sự nghiệp của gia tộc, cô cảm thấy mình cần phải dốc sức. “ Du Du, tớ phát hiện......” Con ngươi Kha Triết Nam mở to ra nói, “Cậu càng ngày càng lý trí, cũng càng ngày càng chín chắn hơn rồi.” Mặt Du Du đỏ lên, cười nói: “Có thật không? Có phải nguyên nhân là do tớ đi làm việc hay không?” “ Cậu không còn là một tiểu thư chỉ biết hưởng thụ, mặc kệ mọi chuyện xung quanh nữa rồi. Bây giờ cậu đã học được cách lưu tâm đến mọi chuyện, quan tâm người xung quanh, phân tích sự tình......” “Stop!” Du Du hung hăng cắt đứt lời hắn, “Bị cậu nói như thế, trước kia hình như tớ là một nhân sĩ tàn tật phải hay không?” “Ha ha, tớ nhưng không có ý tứ như vậy! Là cậu tự nói đấy!” Du Du đưa tay véo vào hông của hắn: “Khốn kiếp! Phạt cậu uống thêm 3 ly nước cà chua!” Nói xong cũng phất tay gọi nước. “Tha cho tớ! Đại tiểu thư! Không, chị!” Kha Triết Nam bị dọa sợ đến vội vàng cầu xin tha thứ. Mà bên kia, Bạch Ngôn Sơ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt chất chứa cảm xúc gì đó làm cho người khác cảm thấy run sợ. === ====== ====== ====== Tầng 17 tòa nhà Bích Nhã vịnh Thanh Hà là chỗ ở của Giang Tâm Di. Bạch Ngôn Sơ đi theo Giang Tâm Di vào cửa, trên mặt là vẻ mệt mỏi. Phỉ Dung Tracie đi tới, cười nói: “Tiểu thư đã trở lại? Chào Bạch tiên sinh!” Giang Tâm Di có chút phiền lòng nôn nóng phất tay lên, ném túi xách lên ghế salon, nói: “Đưa tổ yến tới đi!” Tracie “Vâng” một tiếng sau đó liền lui xuống. Bạch Ngôn Sơ châm điếu thuốc lá, tựa vào tủ rượu, trầm giọng nói: “Tâm Di, về sau ít lộ diện ở nơi công cộng đi! Tốt nhất đừng nên đi làm.” Giang Tâm Di đứng bật dậy, hỏi: “Bụng của em còn chưa lớn lắm!” Bạch Ngôn Sơ nhả ra một vòng khói: “Em cứ như vậy không tốt cho thai nhi. Đến lúc đó nhỡ xảy ra chuyện gì, anh không thể đi cứu em trước tiên.” Giang Tâm Di hoàn toàn phiền não: “Anh rốt cuộc muốn sao? Anh sao lại lo sợ Đường Du Du? Anh căn bản không có mắc nợ gì nhà bọn họ, anh cũng vì Đường Hạc Lễ làm nhiều chuyện như vậy rồi! Anh đã ly hôn, không có quan hệ gì với cô ta nữa! Sao mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh luôn có dáng vẻ tâm thần bất định!”diénanlryudobn Bạch Ngôn Sơ yên lặng nghe xong những lời này, lạnh lùng nói: “Sau này em vẫn nên lộ diện ít thôi. Đối với em, đối với đứa bé đều tốt.” Nói xong, anh cúi đầu gạt gạt tro thuốc lá vào trong gạt tàn thủy tinh. Lời người beta: Có ai đọc xong chương này mà tức con tiểu tam ko, đã ăn cướp lại còn la làng