Dường như cuộc sống đã khôi phục bình tĩnh, đối với Hàn Tử Tây mà nói, quả thật là như vậy! Gần đây không biết Sở Trạm Đông bị cái gì mà không còn cố làm ra tiết mục trình diễn một người nam nhân tốt, cũng không nghĩ các biện pháp khác để hành hạ cô, ở công ty cũng chỉ để cho cô giải quyết công việc, mà những việc cô làm đều thuộc trách nhiệm của cô. Ở nhà... Sở Trạm Đông đi đã năm ngày, căn bản là còn chưa có trở về! Là đến chỗ tiểu mỹ nhân kia sao? Hàn Tử Tây mấp máy môi, nghĩ đến chuyện này làm gì, có quan hệ gì với cô sao? Nguyên nhân khiến cô nhất định phải ở lại, còn không phải là bởi vì hắn sao? Yêu cái gì chứ, đều đi gặp quỷ hết đi! Điện thoại di động reo lên, sau khi cô bắt máy liền nở nụ cười, động tác trên tay cũng nhanh hơn không ít, bàn phím bị cô đánh kêu răng rắc. Khi góc bên phải của màn hình máy tính vừa vặn hiện lên năm giờ rưỡi, công việc trong tay của cô cũng vừa lúc hoàn thành! Sau khi cô sửa sang mặt bàn, dọn dẹp giấy tờ xong, đã đến giờ cô tan làm! Bởi vì đang vội, nên cô nhanh chóng chạy ngang qua phòng tổng giám đốc. "Ơ..." Cơ Ngô Lê vừa vặn mới từ phòng tổng giám đốc đi ra ngoài, thấy cô như thế liền theo quán tính mở miệng nói lời chế nhạo: "Tiểu ăn mày đang vội vã đi chỗ nào vậy?" Vừa nói xong, hắn liền cảm giác bên người có một cơn gió lạnh không biết từ nơi nào ập tới, Cơ Ngô Lê ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn lại... Ách? Là hắn cảm giác sai sao? Ánh mắt này của Sở Trạm Đông làm sao có nửa điểm khó chịu. Sở Trạm Đông cũng thoáng nhìn về phía hắn:" Thu hồi ánh mắt bỉ ổi của cậu, lão tử rất chán ghét nó! Đi thôi." "..." Hắn thật sự là không nhìn thấu người này, biểu hiện của hắn trong khoảng thời gian trước không phải là rất quan tâm cô ta sao? *** Nhắc tới cũng đúng dịp! Có đôi khi vận mệnh nó lại kỳ lạ như thế này, bọn họ cùng Hàn Tử Tây, rõ ràng không hẹn mà lại gặp mặt! Vì chúc mừng Úc Hoan Nhan tốt nghiệp, cho nên cha mẹ của Cơ Ngô Lê đã tổ chức một party cho cô tại khách sạn! Tất cả người được mời đều là người thân hoặc bạn bè, lúc Cơ Ngô Lê nhận được thông báo cũng đang ở gần đó, cho nên liền gọi Sở Trạm Đông cùng đi. Mà thật ra là hắn muốn xem Sở Trạm Đông như cái thùng rác, mang hắn đến để châm chọc Úc Hoan Nhan a. Xe ngừng lại, hai người vừa mới xuống xe liền nhìn thấy... Trên con phố đối diện, Hàn Tử Tây cùng Âu Dương Lâm vừa từ trên xe đi xuống! Trong lòng Cơ Ngô Lê không khỏi cười nhạo! Hàn tiểu thư, cô ngoại tình có thể lén lút một chút được không? Cô lại còn dám chọn khách sạn đối diện với khách sạn của hắn. Liếc mắt thoáng nhìn trộm vẻ mặt của Sở Trạm Đông, lại phát hiện hắn vẫn không có phản ứng gì. Hắn dám khẳng định Sở Trạm Đông cũng nhìn thấy, bởi vì tên này đang ngồi ở chỗ ghế sau bên trái, đối diện con phố kia, trừ khi là bị mù, nếu không muốn không thấy cũng khó khăn. Quả thật là chuyện kỳ lạ nha! Vợ của mình cùng người đàn ông khác đi vào khách sạn mà Sở thiếu này lại không có phản ứng gì!!! *** Đối diện khách sạn Cơ gia là một khách sạn có cấp bậc tương đối thấp. Một người phụ nữ trung niên đầu trọc nhắm nghiền hai mắt nằm ở nơi đó không nhúc nhích. "Đây là mẹ của tôi!" Âu Dương Lâm cầm lấy cánh tay của người phụ nữ đó xoa bóp, giống như là đang mát xa: "Hiện bà ấy là người thực vật!" Vào lúc nói câu này, hắn giống như là đang nói về thời tiết vậy, nhẹ nhàng thoải mái, một chút cũng không cảm thấy có một người mẹ như vậy là cái chuyện mất mặt gì. Mẹ của hắn, không phải là đã sớm... "Mẹ tôi không có chết" Giống như là hắn biết thuật đọc tâm, Âu Dương Lâm nhìn cô nói:" Trận lửa lớn năm đó, mẹ của tôi cũng không có chết ở tại chỗ, nhưng mà bây giờ xem ra, tình huống này so với chết cũng không tốt hơn được bao nhiêu!" Ánh mắt Hàn Tử Tây trở nên lạnh lùng sắc bén:" Đừng có nói với tôi rằng, mẹ của anh bị trở thành như vậy là có liên quan đến tôi, cho nên Âu Dương đại thiếu gia mới hãm hại tôi như vậy?" "Không có liên quan đến cô!" Âu Dương Lâm nói:" Một chút cũng không có liên quan đến cô, đúng là..."