Từ Lộ là không tín nhiệm, Hàn Tử Tây xem như là đã được lĩnh giáo qua. Vốn là cô và Âu Dương Lâm có mối quan hệ rất thuần khiết so với nước tinh khiết còn muốn thuần khiết hơn, những ngày này cô nghe đồn bậy bạ nên có ác cảm với hắn, trong phòng khám những người kia, bây giờ cứ như vậy gọi cô Hàn Tử Tây. Chị gái Từ Lộ và người giúp việc hỏi cô: "Âu Dương phu nhân, cơm trưa người muốn ăn món gì?" Âu Dương phu nhân!!! Bà nữ quản gia, vệ sĩ, thậm chí còn có cả những người bệnh cũ, mà ngay cả những người quét dọn vệ sinh đều xưng hô với cô như thế. Cố hết sức để giải thích mình không phải là Âu Dương phu nhân gì đó, nhưng Từ Lộ trực tiếp nói một câu: "Bây giờ chưa phải là Âu Dương phu nhân, nhưng sớm muộn gì cũng vậy thôi!" "..." Từ Lộ tự quyết định, chung đụng cũng đã được vài ngày, Hàn Tử Tây vẫn là không có cách nào thích ứng được. Âu Dương Lâm đã sớm nhìn ra sắc mặt Hàn Tử Tây không tốt cho lắm, thừa lúc trong phòng chỉ còn lại hai người thì nói lời xin lỗi với cô:"Xin lỗi, chị họ tôi tính tình hơi hướng ngoại, nhưng cũng không phải là người xấu, chỉ là chị ấy thích nói giỡn một chút. Tôi thấy được chị ấy là thật lòng thích cô,xem cô như người thân người bạn bình thường mà đối đãi, cho nên mới quá mức như vậy. Nếu như cô cảm thấy có chỗ không thoải, vậy tôi thay mặt chị ấy nhận lỗi với cô." Lễ phép, nho nhã, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình, Hàn Tử Tây còn có thể nói cái gì! Hàn Tử Tây mím môi:"Âu Dương tiên sinh nói quá, tôi biết rõ bác sĩ Từ cũng không có ác ý gì, chỉ là tôi...khả năng giao tiếp trong cuộc sống của tôi không tốt cho lắm, tôi cũng có chút không quen thôi!" "Đúng vậy, tôi thấy được cô là một người sống hướng nội, mà với chị họ tôi chỉ quen biết sơ, quả thật làm cho người ta có chút...không chịu nổi!" Hắn đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, làm cho hắn giống như có một tầng hào quang chói mắt mãi cứ nhìn hắn an tĩnh đứng như vậy, nụ cười ôn nhuận với lúm đồng tiền trên má, làm cho Hàn Tử Tây cũng có chút thất thần. Hắn cùng Sở Trạm Đông , ngoại trừ ngoại hình đồng dạng tuấn dật, khí chất vương giả xuất sắc trên người, nhưng lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược... Hắn cười làm cho người ta cảm thấy thoải mái, giống như...hoa sen cao quý gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn vậy. Đây là dùng để hình dung người phụ nữ nhưng giờ phút này Hàn Tử Tây cảm thấy, dùng nó trên người người đàn ông này là thích hợp nhất. Sở Trạm Đông cũng thường xuyên cười, nhưng nụ cười ấy lại chưa bao giờ đạt đến đáy mắt, mà nó âm trầm làm cho người ta có cảm giác như hắn là ác ma tới từ địa ngục vậy. Hàn Tử Tây cũng không biết, tại sao mình lại đem hai người bọn họ so sánh với nhau, thậm chí trong nội tâm còn có một tia mong chờ hoang đường, hy vọng Sở Trạm Đông cũng có thể như hắn...Ôn nhuận như ngọc! A! Hàn Tử Tây có cảm giác mình thật sự điên rồi, vì cái gì mà đến bây giờ, cô vẫn không thể đem hắn từ trong lòng cô vứt ra ngoài...Nhổ cỏ tận gốc! Đúng vậy! Cố Hạ nói đúng! Cô yêu Sở Trạm Đông! Nhưng là bắt đầu từ khi nào, đã lún sâu đên thế, chính bản thân cô cũng không biết rõ. Cái loại cảm giác này, cô lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng như vậy, còn tưởng rằng trái tim có tật xấu nữa. Chỉ biết là, khi hắn cùng những người khác phái thân cận, thì cô sẽ đau lòng, càng ngày càng nhiều, thậm chí có một lần một bé gái hôn hắn một tý, cô lại cảm thấy mình hít thở không thông. Giống như trong lúc vô hình có một bàn tay ai đó giữ chặt cái cổ của cô làm cho cô đến cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Đánh thức cô là Sở Bích Đình. Khi đó cô đang cùng... Nhớ tới người nọ, Hàn Tử Tây lại mạnh mẽ che ngực lại, sắc mặt tái nhợt. Âu Dương Lâm thấy thế, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi thăm:"Hàn tiểu thư, cô bị làm sao vậy?Thấy không khỏe ở đâu sao?" Hàn Tử Tây một phát bắt được cánh tay của hắn:"Nước..." Thanh âm của cô yếu ớt nhỏ như tiếng ruồi muỗi kêu, Âu Dương Lâm không nghe rõ được cô nói gì, nên hơi nghiêng người đem lỗ tai tiến lại bên môi cô, nhưng đúng lúc này, cửa mở ra...