Nằm trong bệnh viện ba ngày, bác sĩ mới cho Cố Duyên xuất viện, trong ba ngày này, Cố Duyên ngày càng sa sút tinh thần, không nói lời nào, cũng không ăn cái gì.
Hôm xuất viện, Diêu Tố cũng đến, bà ấy áy náy đứng trước mặt Cố Duyên khóc lóc một hồi, cầm tay cô nói: “Mẹ đã đi xem camera giám sát ở bệnh viện rồi, không có người nào khả nghi ra vào tầng lầu Phong Thanh ở, có lẽ chuyện Phong Thanh mất tích thực sự không liên quan đến Phong Hách. Mẹ rất cảm kích khi ông ấy không truy cứu trách nhiệm pháp lý, mẹ nghĩ chỉ cần Phong Thanh còn trên đời này, thì nó nhất định sẽ trở lại bên cạnh mẹ.”
“Phong Thanh chắc chắn sẽ trở lại.” Tay Cố Duyên siết chặt lòng bàn tay bà, nói ra câu đầu tiên trong mấy ngày nay.
“Duyên Duyên, ta vẫn muốn con tiếp tục gọi ta là mẹ, được không?”
“Mẹ....” Cô nhẹ nhàng gọi, Diêu Tố hài lòng nở nụ cười: “Sau này phải thường xuyên về nhà nấu đồ ăn ngon với mẹ nhớ chưa.”
Cố Duyên gật đầu, mắt nhìn theo Diêu Tố đi ra khỏi phòng bệnh.
Phong Hách và Phong Tùy cũng đã tới, duy chỉ có nhà họ Ngự là không thấy ai, Cố Duyên thất vọng cười khổ, đứa bé đã mất, cô còn trông cậy vào người nhà họ Ngự đến đón cô xuất viện sao?
“Tình Nhi, cha tới đón con xuất viện.”
“Duyên Duyên, anh tới đón em xuất viện.”
Phong Hách và Phong Tùy cùng lúc mở miệng nói.
“Tình Nhi.” Phong Hách liếc mắt nhìn Phong Tùy, hít một hơi nói: “Về nhà với cha đi, mẹ đang ở nhà chờ con đấy, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đã rồi làm những việc khác sau.”
“Bác trai, Duyên Duyên không quen sống ở nhà họ Phong.” Phong Tùy nhíu mày, anh cho rằng Cố Duyên nên ở với anh, ít nhất anh cũng hiểu Cố Duyên hơn người nhà họ Phong, buổi tối còn có thể làm bạn với cô.
“Con bé đã sống ở đó mười năm, sao có thể không quen chứ.” Phong Hách quay sang Phong Tùy, nhìn anh chăm chú: “Ngược lại là cậu, không danh chính ngôn thuận mà lại gần gũi với Thanh Nhi như vậy là không thích hợp lắm đâu.”
“Cháu...” Phong Tùy á khẩu không biết nói gì.
Ánh mắt thăm dò của anh nhìn về phía Cố Duyên, anh cho rằng Cố Duyên sẽ không chọn về nhà họ Phong, bởi vì nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không trở về một nơi xa lạ.
Hiển nhiên anh vẫn chưa hiểu hết Cố Duyên, bởi vì Cố Duyên lựa chọn trở về cùng Phong Hách, Cố Duyên nhìn thấy sự thất vọng trong mắt anh, nhưng điều này cũng không thể làm lung lay quyết định của cô.
Câu nói vừa nãy của Phong Hách đã thức tỉnh cô, cô thực sự không nên không danh không phận ở bên cạnh Phong Tùy.
“Nếu đã như vậy, Duyên Duyên, em về nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.” Phong Tùy xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng anh tự an ủi chính mình, Cố Duyên đồng ý trở về nhà họ Phong cũng tốt, ít nhất khi ở nhà họ Phong còn được ăn ngon mặc đẹp, có rất nhiều người chăm sóc cô, tốt hơn gấp trăm lần khi trở về nhà họ Ngự.
Anh cũng biết Phong Hách rất không hài lòng với những hành động của mình, dù sao thì một năm trước anh vẫn còn đang yêu một “Phong Thanh” khác đến chết đi sống lại, bây giờ mới được hơn một năm ngắn ngủn, mà anh lại nhảy vào biển lửa vì Cố Duyên rồi.
Khi chiếc xe tiến vào biệt thự nhà họ Phong vừa dừng lại, Lăng Tiêm Hà đã sớm đứng chờ ở trước cửa lập tức vui vẻ tiến lên đón, miệng không ngừng gọi tên Phong Thanh.
Phong Hách cười cười chỉ Lăng Tiêm Hà ngoài cửa sổ xe nói với Cố Duyên: “Mẹ con nghe nói con sắp về, vui mừng cả đêm không ngủ, sáng sớm từ lúc cha ra ngoài đã bắt đầu đứng đợi ở cửa.”
Cố Duyên quay ra ngoài cửa sổ, nhìn nụ cười trên mặt với bộ dáng vui vẻ của Lăng Tiêm Hà, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Tài xế mở cửa xe giúp cô, Lăng Tiêm Hà lập tức tiến đến kéo tay cô: “Tình Nhi, con đã về rồi à, mẹ đợi con lâu quá sắp ngủ thiếp đi rồi, mau gọi mẹ đi, lâu lắm rồi không được nghe con gọi mẹ.”
Cố Duyên không được tự nhiên rụt cánh tay bị bà nắm lại, đối mặt với sự nhiệt tình của người phụ nữ này, cô vẫn không thể nào gọi được 2 chữ "Mẹ ơi".
Phong Hách từ bên kia xe đi tới, mỉm cười nói với Lăng Tiêm Hà: “Tiêm Hà, Thanh Nhi vừa trở về, em đừng dọa con bé chạy mất.”
“Đừng sợ đừng sợ, mẹ sẽ không đánh con mắng con đâu.” Lăng Tiêm Hà kéo Cố Duyên ra khỏi xe: “Mẹ đã làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đi, mẹ dẫn con đi ăn.”
“Tiêm Hà, bệnh của Thanh Nhi vẫn chưa khỏi hẳn, không thể ăn lung tung, chúng ta dẫn Thanh Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
“À, vậy được rồi.”
Hai người dẫn Cố Duyên về phòng, ở trên bậc thang phía trước nhà có mấy người làm mỉm cười gật đầu chào Cố Duyên. Bởi vì Phong Hách biết cô không thích phô trương, cho nên trước khi về nhà ông đã nhắc nhở mọi người chỉ cần cúi đầu chào là được.
Chị Trần vừa dẫn đoàn người đi lên tầng vừa mỉm cười nói: “Biết cô trở về, bà chủ rất vui mừng, muốn đích thân sắp xếp lại căn phòng cho cô, hôm qua vật lộn cả buổi chiều mới xong.”
Cho dù bọn họ có vui vẻ cỡ nào, nói những lời tốt đẹp thế nào, thì Cố Duyên vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, để mặc cho bọn họ dẫn cô vào nhà, dẫn cô lên tầng. Trái tim cô vẫn như trước chìm trong sự đau khổ khi mất đi đứa bé, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Phòng của cô là một căn phòng rất lớn, màu sắc chủ đạo là hồng phấn, sạch sẽ, ngăn nắp, xa hoa...
Lăng Tiêm Hà cười híp mắt nói: “Khi còn bé Thanh Nhi thích nhất màu hồng phấn, Thanh Nhi, có đẹp không? Có thích không?”
Cố Duyên quét mắt nhìn phòng ngủ lớn gật đầu: “Thích.”
Cô cũng không nói cho bà biết, cô đã không còn thích màu hồng phấn nữa rồi, từ khi có ký ức tới nay cô đã không còn thích màu hồng phấn nữa. Có lẽ sự cố ngoài ý muốn đó không chỉ khiến cô mất đi trí nhớ của mình, mà còn lấy đi cả những thứ cô yêu thích!
“Tình Nhi, lâu lắm rồi mới thấy mẹ con vui vẻ như vậy.” Phong Hách ôm Lăng Tiêm Hà, ông vô cùng hài lòng với mọi thứ trước mắt, đây là kết quả ngay cả khi nằm mơ ông cũng không nghĩ tới!
Không ngờ có ngày Thanh Nhi của ông sẽ trở lại bên cạnh ông.
“Đây là căn phòng trước kia con ở, còn nhớ không?” Phong Hách quan sát bốn phía, dắt cô đi ra ngoài ban công, chỉ vào ngọn núi giả trong vườn hoa: “Nhìn đi, trước đây con rất thích chơi trốn tìm với người làm sau ngọn núi giả kia, mỗi lần đợi đám người làm nấp kỹ, con liền chạy thẳng về phòng, khi đó con rất nghịch ngợm.”
Không nhớ nữa, không nhớ gì hết...!
Cố Duyên ôm lấy đầu, cô không muốn nghe gì hết, cũng không muốn nghĩ gì hết, cô chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh ở một mình thôi.
Phong Hách thấy bộ dáng đau khổ của cô, vội vàng dẫn cô đến trước chiếc giường lớn bên trong phòng: “Tình Nhi, con nghỉ ngơi chút đi, quên rồi cũng không sao, cứ từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi.”
Cố Duyên nằm trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Trong phòng khách tầng 2 của biệt thự nhà họ Phong, Phong Tùy đứng trước cửa sổ sát đất nhìn hình bóng của Cố Duyên yên lặng ngồi trên xích đu.
Từ lúc anh đến nhà họ Phong, Cố Duyên chưa từng thay đổi tư thế, ngay cả khi anh đến chào hỏi, cô cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt với anh, không nói lời nào, cũng không quan tâm tới mọi người xung quanh.
Trước kia cô không như vậy, cô luôn yên lặng, từ tốn, nhưng không phải ngồi bất động như bây giờ.
“Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn như vậy sao?” Anh xoay người, ngồi xuống phía đối diện Phong Hách.
Phong Hách gật đầu, trong giọng nói thể hiện rõ sự đau lòng: “Con bé vẫn luôn như vậy, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, động tí là lại khóc, cái chết của đứa bé khiến nó phải chịu đả kích quá lớn.”
“Đúng vậy.” Chuyện này đâu chỉ mỗi cô phải chịu đả kích lớn, mà chính anh cũng phải chịu cú sốc như cô, bởi dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt của mình, sự đau đớn này anh là người hiểu rõ nhất.
Hai người đều rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau, Phong Hách mới ngẩng đầu nhìn anh: “Phong Tùy, cậu còn nợ tôi một lời giải thích, cậu và Phong Thanh đã xảy ra chuyện gì rồi, Phong Thanh mà tôi nói đến là Phong Thanh ở hiện tại.”
Phong Tùy mỉm cười, ngẩng mặt lên nhìn ông: “Bác trai Hách, bác cũng nợ cháu một lời giải thích, tại sao Cố Duyên lại biến thành Phong Thanh, cháu muốn nghe lời giải thích của bác trước rồi cháu sẽ nói cho bác biết chuyện giữa cháu và cô ấy, bác sẽ hiểu rõ chuyện này hơn.”
Phong Hách hiển nhiên là không muốn nói cho anh biết về những chuyện xảy ra trong quá khứ, lại bắt đầu im lặng.
Mấy ngày này ông vẫn đang điều tra mọi chuyện của Cố Duyên, ông đã tra ra ngôi trường Cố Duyên đang theo học, các mối quan hệ xã giao của cô, còn biết rằng cô đã gả cho cậu hai ngốc nghếch nhà họ Ngự, nhưng lại không điều tra ra bất cứ chuyện gì giữa cô và Phong Tùy, nếu ông muốn biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, thì chỉ có thể trông chờ vào Phong Tùy tự nói ra mà thôi.
Ông kể lại tóm tắt những chuyện liên quan đến Phong Thanh: “Năm mười tuổi Phong Thanh bị bắt cóc nên bị mất trí nhớ, sau đó được người khác nhận nuôi, mẹ của Phong Thanh vì quá nhớ nhung con bé đã mắc bệnh về thần kinh, vì muốn chữa khỏi bệnh cho bà ấy, tôi đã mua một bé gái ở nơi khác có khuôn mặt giống Phong Thanh về, bệnh của mẹ Phong Thanh mới thấy có chuyển biến tốt, cho nên chúng tôi rất thương yêu Phong Thanh sau này, coi con bé như con gái ruột trong nhà để nuôi nấng chăm sóc. Thế nhưng Phong Thanh mà chúng tôi nhận nuôi lại bị tai nạn xe cộ vào một năm trước, còn nguyên nhân của vụ tai nạn là gì, chắc cậu biết rõ hơn tôi.”
Phong Tùy kinh ngạc nhìn ông chằm chằm, nhanh chóng sắp xếp lại những tình tiết của câu chuyện còn rắc rối hơn cả phim truyền hình, rồi hỏi ông: “Ý ông muốn nói... Phong Thanh sau này là giả sao?”
“Đúng vậy, tên thật của con bé là Hà Ngọc Ngân.”
“Sao có thể như vậy được...”
Trong đầu Phong Tùy đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Hà Ngọc Ngân, khuôn mặt đó trông có vài phần giống với khuôn mặt của Cố Duyên, trước giờ anh chưa từng nghi ngờ tính xác thực của cô ấy, bởi vì cho dù thế nào anh cũng không nghĩ cô ấy sẽ là một thế thân.
Cái người khi còn nhỏ suốt ngày bám riết lấy anh là Phong Thanh thật hay Phong Thanh giả? Anh đưa ra nghi vấn trong lòng mình: “Năm ấy khi cháu đi theo bác học kinh doanh, người cháu quen là Cố Duyên? Hay là Hà Ngọc Ngân?”
“Là Cố Duyên.” Phong Hách nói xong khiến Phong Tùy càng thêm kinh ngạc, dường như anh không dám tin những gì mình nghe thấy.
Phong Hách nói tiếp: “Trong khoảng thời gian cháu ra nước ngoài, Phong Thanh đã bị bắt cóc, cũng chính lúc đó tôi đã đón Ngọc Ngân về, để chữa bệnh cho Tiêm Hà, một nhà 3 người chúng tôi đã ra nước ngoài, vì có Phong Thanh làm bạn nên bệnh của Tiêm Hà nhanh chóng có chuyển biến tốt. Nửa năm sau bởi vì không bỏ mặc được Phong Thanh giờ vẫn chưa rõ tung tích nên chúng tôi đã về nước, Ngọc Ngân thích ở nước ngoài, tôi đành phải gửi con bé ở nhà họ hàng. Thực ra năm nào con bé cũng về, chỉ là chưa bao giờ để con bé xuất hiện trước mặt người thân và bạn bè mà thôi, bởi vì sợ bệnh cũ của Tiêm Hà tái phát, cho nên tôi cũng không hề tiết lộ tin Phong Thanh mất tích.”
Thì ra...!
Phong Tùy đau lòng bật cười, chẳng trách năm ấy sau khi về nước, lúc anh đến biệt thự nhà họ Phong, người làm chỉ nói cho anh biết Phong Thanh đã ra nước ngoài, chứ không người nào nói cho anh biết chuyện Phong Thanh mất tích.
“Không ngờ Ngọc Ngân lại xảy ra tai nạn xe cộ, thực sự không ngờ...”
Phong Hách rũ mắt xuống, nhưng vẫn không che giấu được sự thống khổ tận đáy lòng: “Cho dù không phải ruột thịt, nhưng con bé cũng là hy vọng của tôi và Tiêm Hà, là người đã gọi chúng tôi là "Cha mẹ" mười mấy năm.”
“Cháu rất xin lỗi về vụ tai nạn xảy ra.” Phong Tùy cúi đầu, bày tỏ sự áy náy của anh.
Vụ tai nạn xe của Hà Ngọc Ngân vẫn là một nút thắt trong lòng anh, là do lỗi của anh.
“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chuyện giữa cậu và Phong Thanh rồi chứ.” Phong Hách hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Đây chính là một người đàn ông đã chinh chiến lâu năm trên thương trường, lúc nào cũng có thể kiềm chế cảm xúc của mình xuống đáy lòng.
“Hiện giờ đầu óc của cháu hơi rối.” Phong Tùy lắc lắc đầu: “Cháu tưởng rằng Phong Thanh trước giờ vẫn là Phong Thanh mà cháu quen biết năm đó, không ngờ cháu lại... không nhận ra Ngọc Ngân chỉ là một cô gái trông có vẻ giống Phong Thanh mà thôi.”
“Vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu yêu Phong Thanh nào.”
“Cháu yêu cả hai, cháu thật lòng yêu cả 2 người bọn họ.”
“... “
Phong Hách im lặng không nói gì, Phong Tùy chần chừ một chút lại tiếp tục nói: “Có lẽ là Phong Thanh khi còn bé để lại ấn tượng quá sâu sắc với cháu, mười ba năm sau khi nhìn thấy Ngọc Ngân, lần đầu tiên gặp mặt cháu đã rất có thiện cảm với cô ấy, Ngọc Ngân và Phong Thanh thực sự quá giống nhau, cả tính cách và vẻ bề ngoài đều giống như trong trí nhớ của cháu. Thậm chí ngay từ hồi còn nhỏ, cô ấy đi theo cháu đã học được rất nhiều điều, bao gồm cả đoạn thời gian mười ba năm trước đây khi cháu theo bác học kinh doanh, cô ấy lúc nào cũng thích quấn lấy cháu.”
Phong Hách cười khổ: “Vì Tiêm Hà nên tôi đã đặc biệt huấn luyện con bé thành bản sao của Phong Thanh.”
“Trong khoảng thời gian sống chung, cháu đã thật lòng thích cô ấy, cái chết của cô ấy đối với cháu mà nói là một đả kích quá lớn, cho nên khi nhìn thấy Cố Duyên, cháu dường như nhìn thấy cô ấy sống lại...”
Anh không phải là người đàn ông tùy tiện đến nỗi ngay cả một cô gái nguồn gốc không rõ ràng cũng có thể khơi lên hứng thú của anh. Cho dù đêm đó anh đã uống rượu, nhưng ý thức của anh vẫn như thường ngày luôn ở trong trạng thái cảnh giác.
Đêm đó ở trong phòng khách sạn, nếu không phải nhìn thấy Cố Duyên và Phong Thanh quá giống nhau, anh căn bản sẽ không mất kiểm soát, để cho cô có cơ hội trở thành người phụ nữ của mình.
Đêm đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của anh, nó đã tiết lộ cho anh một bí mật động trời như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
300 chương
64 chương
11 chương