Xinh Xinh gấp gáp, kéo cô sang một bên hỏi dồn: “Duyên Duyên, cậu sao vậy? Đã đến lúc này còn do dự cái gì chứ?”
Đúng vậy, lúc này còn do dự cái gì nữa chứ? Ngoại trừ tàn nhẫn, cô còn có con đường khác để chọn sao?
Cầm sổ khám bệnh trong tay, Cố Duyên chỉ cảm thấy nó như nặng ngàn cân.
Vì sao đứa bé không phải của Ngự Tứ, mặc dù anh là kẻ ngốc, cũng chẳng có địa vị ở nhà họ Ngự, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một thành viên của nhà họ Ngự, có thể cho đứa bé một khoảng trời để sống tiếp.
Biết rõ là không thể, nhưng cô vẫn lẩm bẩm lên tiếng: “Có thể không làm không?”
“Cậu điên rồi? Không muốn sống nữa sao?” Xinh Xinh cố gắng hạ giọng: “Lẽ nào cậu muốn chết đói hay bị giam cả đời sao? Tớ nghe nói trái tim bà hai nhà họ Ngự kia còn độc hơn cả thuốc độc đó.”
Một câu nói này khiến Cố Duyên không còn lý do chần chừ nữa.
Cô cứ mơ hồ như vậy mà đi vào phòng phẫu thuật, mơ hồ nằm lên bàn phẫu thuật lạnh giá theo lời của bác sĩ và y tá, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Khi cô cho là mình sẽ mất đi đứa bé này, trong phòng phẫu thuật đột nhiên xảy ra chuyện, cô đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nhìn thấy vài bóng người màu đen đang vây quanh, bác sĩ và y tá đã hét ầm lên, lập tức, cô bị một trong những người áo đen đó lôi xuống khỏi bàn phẫu thuật.
Không cho cô có thời gian ngạc nhiên, không cho cô có thời gian phản ứng, cô đã bị lôi ra khỏi phòng phẫu thuật, ngay cả thời gian đáp lại tiếng kêu của Sương Sương và Xinh Xinh cũng không có, cô chỉ thấy bên cạnh có vô số bóng người đang lui dần về phía sau, cách xa dần.
Mãi đến khi bị đẩy vào trong một chiếc xe ô tô xa hoa, Cố Duyên vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Từ khi cô xuống khỏi bàn phẫu thuật cho đến khi ra khỏi bệnh viện, rồi lên xe, thời gian rất ngắn, chắc cũng không quá hai mươi giây.
“Cậu chủ, đã đưa cô Cố đến rồi.” Một trong những người mặc đồ đen cung kính nói.
“Rất tốt.” Giọng nói nam tính truyền tới từ phía sau.
Cố Duyên quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đang ngồi ở hàng ghế sau. Vóc dáng của anh cao lớn, chân dài vắt chéo, kính râm che mất một phần ba khuôn mặt đẹp trai, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc khiến người ta phát hiện sự hoàn mỹ của nó.
Gương mặt này... Nhìn thế nào đi nữa thì Cố Duyên cũng cảm thấy rất quen mắt.
“Anh... là ai?” Cố Duyên hoảng hốt nhìn lại anh.
Hơn hai mươi năm qua, cô luôn khiêm tốn ngoan hiền, cũng chưa từng trêu chọc người nào. Nhưng người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mắt này, nhìn thế nào cũng không giống người thường.
Người đàn ông đeo kính râm không trả lời câu hỏi của cô, khóe môi khẽ nhúc nhích, thản nhiên ra lệnh: “Lái xe đi.”
Theo mệnh lệnh của anh, chiếc xe bắt đầu khởi động, lúc này Sương Sương và Xinh Xinh cũng đã đuổi đến, vừa đuổi theo chiếc xe đã chạy vừa hô to “Dừng xe”.
Cố Duyên cũng đang vẫy hai tay về phía họ để cầu cứu, mà hành vi này của họ rõ ràng đã chọc giận người đàn ông đeo kính râm kia, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ: “Dạy dỗ hai cô gái kia một chút.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Một trong những người đàn ông kia mở cửa xuống xe, còn về việc anh dạy dỗ Sương Sương và Xinh Xinh thế nào thì Cố Duyên không hề biết, bởi vì chiếc xe đã lập tức rời khỏi cửa bệnh viện một cách nhanh chóng.
“Rốt cuộc anh là ai? Muốn làm gì họ vậy?” Cố Duyên sắp bị bầu không khí kỳ dị này làm cho phát điên rồi.
Rốt cuộc bọn họ là ai? Tại sao muốn bắt mình đi? Vì tiền? Nhìn bọn họ đi xe sang trọng như vậy không hề giống là người cần tiền, cần người? Trên đường đầy cô gái xinh đẹp hơn mình mà.
Lúc cô đang gấp gáp muốn biết câu trả lời, người đàn ông đeo kính râm liền rướn người lên phía trước, đưa tay lấy kính trên mặt xuống, đôi mắt màu xanh lam toát lên vẻ thông minh mà lạnh lùng, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô: “Em cho rằng anh là ai?”
Cố Duyên sợ hãi, nhìn lại anh một lần nữa, có chút quen thuộc, có chút xa lạ, mặt mũi tuyệt đẹp khá giống Ngự Tứ, chỉ là anh thần bí hơn Ngự Tứ một chút, lạnh lùng hơn một chút.
Bọn họ là hai thế giới hoàn toàn trái ngược, không phải người cùng đẳng cấp.
Cô nghĩ, chắc những người đàn ông có tướng mạo đẹp đều trông giống nhau nhỉ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được các nhà nghệ thuật điêu khắc ra.
Giống như cô nhìn Ngự Tứ mà lại luôn nghĩ đến Phong Thanh vậy!
Sau một hồi lâu, cô lắc đầu.
Cô vốn không quen anh.
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, cánh tay dài đưa lên, ngón tay thon dài ôm lấy, đẩy cổ của cô lên phía trước, sau đó, đôi môi của anh phủ lên đôi đôi môi cô.
Anh đang hôn cô? Cố Duyên ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
300 chương
64 chương
11 chương