Ngự Tứ cầm một hộp khăn giấy trên bàn đặt lên đầu gối của cô, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói Hạnh Hạnh đang dần có chuyển biến tốt, cô không cần lo lắng nữa.” Cố Duyên gật đầu, rút khăn giấy lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó đưa áo gió trên người cho anh: “Cảm ơn áo của anh.” “Cô có thể ngủ tiếp, tôi trông Hạnh Hạnh.” Ngự Tứ nói. “Không ngủ nữa, không ngủ được.” Cố Duyên đứng dậy kéo lại chăn cho Hạnh Hạnh, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của Hạnh Hạnh, thầm gọi: “Hạnh Hạnh...” “Hạnh Hạnh, cha tới thăm con kìa, cha muốn nói chuyện với con, con mà không tỉnh lại, cha con sẽ đi mất đó...” “Cha sẽ không đi.” Ngự Tứ đi tới, cầm bàn tay của Hạnh Hạnh từ tay Cố Duyên, nhìn chăm chú vào cô bé, nói: “Mẹ gạt con đó, cha sẽ mãi mãi không đi.” Dường như Hạnh Hạnh cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, lời nói của họ, ngón tay chợt động đậy, khẽ cong lại rồi nắm chặt tay của Ngự Tứ tay. Ngự Tứ và Cố Duyên đều sửng sốt, lập tức mừng rỡ. “Thấy chưa, Hạnh Hạnh nghe được chúng ta nói, Hạnh Hạnh không muốn anh đi, Hạnh Hạnh mong anh ở lại.” Cố Duyên mừng rỡ nói với Ngự Tứ. Ngự Tứ cũng vui mừng, sau đó vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ y tá đến đây. “Mẹ ơi...” Hạnh Hạnh khẽ nhúc nhích cái đầu nhỏ, yếu ớt gọi. Cố Duyên vội vàng nhào tới, dùng hai tay ổn định cái đầu nhỏ của bé, vội vàng nói: “Hạnh Hạnh ngoan, mẹ ở đây, đầu Hạnh Hạnh bị thương, không được lộn xộn, biết không?” Hạnh Hạnh yên tĩnh lại, bác sĩ kiểm tra toàn diện một lần, thở phào nhẹ nhỏm nói: “Chúc mừng hai người, Hạnh Hạnh đã chính thức tỉnh lại, chính thức có chuyển biến tốt.” “Thật tốt quá!” Cố Duyên kích động ôm lấy cổ Ngự Tứ: “Ngự Tứ anh nghe thấy không? Hạnh Hạnh đã có chuyển biến tốt, chẳng mấy chốc Hạnh Hạnh sẽ khỏe lại.” Ngự Tứ không nói, chỉ khẽ cười ôm lấy cô. Cô gái này đã vui đến mức quên mất hình tượng, anh sợ anh vừa mở miệng sẽ làm cô sợ chạy mất. “Mẹ ơi...” Hạnh Hạnh lên tiếng lần nữa. Cố Duyên vội buông Ngự Tứ ra, nắm đôi tay nhỏ của cô bé, dịu dàng nói: “Con yêu, con muốn nói gì? Con đói bụng sao? Hay khát nước? Con nói mẹ nghe nào.” “Cha... thực sự đến thăm con sao?” Ai cũng không ngờ, câu Hạnh Hạnh muốn nói sẽ là câu này. Cố Duyên nhìn Ngự Tứ, lập tức gật đầu: “Là thật, lần này mẹ không lừa con, con mở mắt nhìn sẽ biết.” Hạnh Hạnh quá nhớ cha, bình thường cô bé hay hỏi Cố Duyên lúc nào cha mới về, Cố Duyên luôn nói rằng còn lâu lắm, mà Hạnh Hạnh không rõ lâu lắm rốt cuộc là bao lâu. Hạnh Hạnh cố gắng mở hai mắt, sau khi đã quen với ánh sáng trong phòng, cô bé bắt đầu lấm lét nhìn trái phải, khi nhìn thấy Ngự Tứ, đôi mắt cô bé từ từ ánh lên màn nước mắt, lập tức khóc òa. Cố Duyên và Ngự Tứ đều luống cuống, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Ngự Tứ chưa tiếp xúc với Hạnh Hạnh, không hiểu tính nết của cô bé, càng không biết nên làm thế nào cho phải. “Sao vậy, Hạnh Hạnh, tại sao con khóc?” Cố Duyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hạnh Hạnh, cẩn thận hỏi. Hạnh Hạnh đầy nước mắt nói: “Con muốn cha thực sự cơ...” Cố Duyên lập tức đau lòng, thì ra đến bây giờ cô bé vẫn cho rằng Ngự Tứ là giả, cũng đúng, trước đó cô luôn nói với Hạnh Hạnh rằng Ngự Tứ không phải là cha thực sự, bây giờ sao Hạnh Hạnh có thể tin ngay Ngự Tứ là thật? Ngự Tứ cúi người, sờ khuôn mặt của Hạnh Hạnh, mỉm cười: “Hạnh Hạnh, cha thực sự là cha của con.” “Chú gạt con.” “Cha không gạt con, không tin con hỏi mẹ xem.” Cố Duyên vội vàng nói: “Là thật đó, con còn nhớ lần đầu tiên con nhìn thấy tấm ảnh của cha không, lúc đó mẹ đã nói đó là cha. Con luôn luôn nhớ điều đó, sao bây giờ con lại không tin?” “Mẹ... tại sao lúc trước mẹ gạt con?” “Đó là vì mẹ không muốn để cha nhận ra con sớm như vậy, mẹ muốn tạo cho cha con sự bất ngờ.” “Thật sao?” “Thật.” Cuối cùng Hạnh Hạnh cũng cười, có vẻ đang nhớ lại điều gì đó. Cố Duyên nói hết tất cả rồi mới giật mình, hình như cô nói quá nhiều. Cô quay đầu nhìn về phía Ngự Tứ, vừa hay chạm phải ánh mắt muốn tìm hiểu của anh. Cô không tự nhiên cười cười, ghé vào tai anh hạ giọng nói: “Tôi dỗ Hạnh Hạnh vui thôi.” “Cô còn giữ ảnh của tôi.” Ngự Tứ nhìn chằm chằm cô, nói. “Uầy... Không cẩn thận giữ lại.” “Không phải đâu...” Hạnh Hạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói tuy yếu ớt nhưng chắc nịch: “Mẹ cất ảnh trong một chiếc hộp rất đẹp, sơ ý khiến con thấy được, sau đó đã xé...” “Hạnh Hạnh, con mới tỉnh lại, không thể nói quá nhiều.” Cố Duyên vội vàng vỗ vỗ tay cô bé: “Được rồi, không được phép nói nữa, mẹ rót nước cho con uống.” “Nhưng con muốn nói chuyện với cha.” Hạnh Hạnh tiếc nuối. Khó khăn lắm mới gặp được cha, đương nhiên cô bé không muốn nghỉ ngơi. Ngự Tứ liếc nhìn Cố Duyên, rồi cũng dỗ Hạnh Hạnh: “Hạnh Hạnh ngoan, cha sẽ không đi, cha sẽ đợi Hạnh Hạnh khỏe lên rồi nói chuyện với con.” “Thật sao?” Ngự Tứ gật đầu: “Cha không bao giờ gạt con, không giống mẹ.” “Cha tốt nhất.” Hạnh Hạnh cười vui vẻ. “Ừ, cha con tốt nhất, coi như mẹ thương con vô ích rồi.” Cố Duyên trách móc ngoài miệng, nhưng lại cười vô cùng hạnh phúc, có thể thấy nụ cười của Hạnh Hạnh một lần nữa, cô cảm thấy khoảnh khắc này chính là hạnh phúc lớn nhất! Khó khăn lắm mới dỗ Hạnh Hạnh đang vui vẻ yên tĩnh trở lại, để không ảnh hưởng cô bé nghỉ ngơi, Cố Duyên và Ngự Tứ ra khỏi phòng bệnh. Cố Duyên đóng cửa phòng bệnh lại, nói với Ngự Tứ: “Bây giờ Hạnh Hạnh đã tỉnh, tiếp theo là chờ con bé khỏe lại, một mình tôi có thể chăm sóc tốt cho con bé, anh yên tâm về đi.” “Cô bắt tôi về đâu?” Ngự Tứ nhìn chằm chằm cô, thản nhiên hỏi. Cố Duyên hơi ngạc nhiên, nhìn anh không hiểu, trở về đâu? Đương nhiên là về nhà của anh rồi. Cô hít nhẹ một hơi, nói: “Tôi lo lâu như vậy mà anh chưa về, Ngọc Ngân sẽ cho rằng anh... và tôi có gì mờ ám, không tốt cho chúng ta.” “Cô yên tâm đi, cô ấy sẽ không cho là thế.” Cố Duyên không hiểu vì sao anh có thể chắc chắn như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Ngự Tứ đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, từ tốn nói: “Tối qua tôi hỏi Ngọc Ngân, giữa tôi và cô đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đã nói cho tôi biết... Cô đoán xem cô ấy nói gì với tôi.” Ngự Tứ đột nhiên hỏi cô. Cố Duyên sửng sốt, cô không ngờ Ngọc Ngân sẽ nói những điều này với Ngự Tứ, rốt cuộc hai người bọn họ đã nói gì? Đương nhiên, cô không cho là Ngọc Ngân sẽ nói thật. Cô suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta từng yêu nhau, sau đó phát hiện anh bị bệnh, bác sĩ nói anh khó sống nổi, tôi đã rời đi, chỉ đơn giản như vậy.” “Nhưng Ngọc Ngân không nói như vậy.” “Cô ta nói thế nào?” Cố Duyên rất tò mò. Ngự Tứ cười cười nói: “Ngọc Ngân nói... trước đây chúng ta rất yêu nhau, nhưng lúc đó cô có thai, vì bệnh của tôi nên cô bất đắc dĩ rời đi. Đương nhiên, tôi tin cô ấy nói, nếu không... cô còn giữ ảnh của tôi làm gì? Cô nói có đúng không? “Không thể nào!” “Cái gì mà không thể nào? Cô cảm thấy cô ấy không thể nói như thế?” “Cô rất hiểu Ngọc Ngân.” Ngự Tứ lại cười, nói: “Lúc nãy chỉ là suy đoán của tôi, đương nhiên, từ phản ứng của cô, tôi đã chắc chắn suy đoán của tôi không sai, cô muốn tôi suy đoán tiếp hay sẽ chủ động nói cho tôi biết tất cả?” Ngự Tứ thật đáng ghét! Lại đang bẫy cô! Cố Duyên cảm thấy tức giận. Cô xoay người đưa lưng về phía anh, nói: “Anh cứ đoán đi, anh không về thì cứ ở bên Hạnh Hạnh, tôi về chuẩn bị đồ ăn cho Hạnh Hạnh.” “Cô cứ trốn đi, đừng để tôi tra ra được.” Ngự Tứ nhìn về phía bóng lưng của cô, nói: “Nếu tôi biết được trước kia cô nợ tình tôi, tôi sẽ không buông tha cô. Nếu là tôi nợ cô, tôi càng không buông tha cô!” Cố Duyên bước nhanh hơn. Cô nghe rõ, cũng tin Ngự Tứ là người nói được làm được, anh thực sự sẽ không buông tha cô! Cố Duyên về nhà nấu vài món cơm canh rồi đến bệnh viện cùng Lý Lý Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, hai cô thấy cảnh Ngự Tứ đang lặng lẽ ở bên giường của Hạnh Hạnh, cứ nhìn cô bé, không hề làm gì mà vẫn có thể chịu được. Lý Lý cười với Cố Duyên: “Xem ra anh ta rất kiên định.” Cố Duyên “suỵt” một tiếng, đẩy cửa đi vào. Ngự Tứ thấy hai cô vào, bèn đứng lên, nói: “Các cô đã tới.” “Hạnh Hạnh vẫn khỏe chứ?” “Vẫn ổn, có tỉnh lại một lần.” “Chúng tôi ở đây đợi con bé tỉnh lại để cho nó ăn, anh về trước ăn tối đi.” Cố Duyên nói xong, Lý Lý nói tiếp một câu: “Nếu anh không muốn về thì ra ngoài ăn đi, vừa hay Duyên Duyên cũng chưa ăn.” Lý Lý đã nghe Cố Duyên nói về tình hình của Ngự Tứ, bây giờ cô ủng hộ hai người tái hợp nên đương nhiên hy vọng Ngự Tứ sẽ mãi mãi không quay về bên cạnh Ngọc Ngân nữa. Ngự Tứ nhìn về phía Cố Duyên: “Cô cũng chưa ăn?” Lý Lý thay mặt đáp: “Đúng vậy, lúc cô ấy về chúng tôi đã ăn xong rồi, cô ấy nói cô ấy không đói, không muốn ăn.” Cố Duyên thực sự hối hận khi để Lý Lý đi cùng, dùng sức nháy mắt với cô ấy, nhưng Lý Lý xem như cô không tồn tại. “Tôi mời cô đi ăn.” Ngự Tứ nói. Cố Duyên vội khoát tay lắc đầu: “Không cần, thực sự không cần!” “Vậy cô mời tôi ăn.” “...” Cuối cùng, Ngự Tứ và Cố Duyên cùng rời khỏi bệnh viện, đi tới nhà hàng gần bệnh viện nhất. Ngự Tứ dẫn cô đến vị trí gần cửa sổ, nhanh chóng nhìn thực đơn chọn hai món, sau đó để Cố Duyên gọi. Cố Duyên chọn rau xanh cho xong chuyện, bởi vì cô thực sự không muốn ăn. Đồ ăn nhanh chóng mang lên, Cố Duyên chậm rãi ăn, có vẻ ăn không ngon miệng. Ngự Tứ đành gắp cho cô một bát đầy thức ăn, nói: “Từ trước đến nay tôi chỉ thích ăn món tây là vì không thích người đối diện ngại gắp thức ăn, chỉ cắm đầu ăn cơm trắng.” Cố Duyên không nói, cô đâu có ngại? Chỉ là... Là cái gì nhỉ? Tạm thời cô không nghĩ ra... “Ngự Tứ...” Cố Duyên chần chừ lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Ý cô hỏi là những ngày tiếp theo. “Cô có tin vào định mệnh không?” Ngự Tứ không đáp mà hỏi lại. Cố Duyên lắc đầu. Ngự Tứ lại nói: “Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng bây giờ lại tin. Thực ra tôi không cần phải tự ra tay thu mua một công ty nhỏ như Mùa Hoa, chỉ cần cử ra một người là được. Nhưng tôi lại đích thân đến, sau đó gặp được Hạnh Hạnh, lại giúp tôi nhận ra người thân thiết nhất bên cạnh tôi, đây không phải là do trời xanh sắp xếp thì là gì?” “Có thể là vậy.” Cố Duyên cúi đầu dùng bữa, tất cả đều là do anh gắp cho. Tuy cô rất nghi ngờ, muốn biết anh và Ngọc Ngân xảy ra chuyện gì, người thân thiết nhất trong miệng anh có phải là chỉ Ngọc Ngân không, nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi. Cô chỉ có thể giả vờ không quá để ý bởi đây là vấn đề cô không muốn nói.