Chủ nhiệm Trình xoay người đi về phía thang máy, Cố Duyên và Ngọc Ngân cuống quýt đi theo. Chủ nhiệm Trình dẫn bọn họ vào trong một tòa nhà, chính là phòng nghiên cứu lần trước Cố Duyên đã tới. Chủ nhiệm Trình gõ cửa phòng nghiên cứu, sau khi được cho phép, ông đẩy cửa đi vào, vừa hay có một y tá bưng khay đựng mấy thứ đồ như chai nước thuốc đi từ bên trong ra, lễ phép chào hỏi vài câu với chủ nhiệm Trình rồi đi ra ngoài. Chủ nhiệm Trình cuống quýt gọi cô ấy lại, quan sát chai thuốc trong tay cô ấy, nghi ngờ nói: “Tiểu Hồ, cô muốn cầm cái này đi đâu?” “Cầm đi xử lý.” “Ai cho cô đi?” “Bác sĩ Phong đó.” Tiểu Hồ rất vô tội. “Trả đồ về trước đã.” Chủ nhiệm Trình phất tay với cô ấy, y tá hơi khó xử, nhìn bên trong một chút, rồi lại nhìn chủ nhiệm Trình, cuối cùng vẫn đặt về chỗ cũ. Lại một lần nữa nghe được cái tên “bác sĩ Phong” này, trong lòng Cố Duyên lại thấy nghi hoặc, cô nghĩ thầm, nhất định là mình quá nhạy cảm, người trùng họ trùng tên trên thế giới này nhiều như vậy. Cô vừa mới cười mình nhạy cảm đã thấy một người mặc áo choàng trắng đi từ trong phòng nghiên cứu ra, một người đàn ông có vóc dáng cao ráo. Người đàn ông kia đeo khẩu trang và đội mũ nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra đó chính là Phong Thanh. Phong Thanh! Cô ra sức dụi mắt, khi nhìn lại lần nữa, không sai, vẫn là Phong Thanh. Cố Duyên đã từng nghĩ Phong Thanh nhất định vẫn còn sống, nhưng có thế nào cô cũng không ngờ được là sẽ gặp lại anh ấy ở đây, thời gian qua anh vẫn luôn ở đây sao? Vì sao từ trước tới giờ không ai biết đến? Phong Thanh cũng nhìn thấy Cố Duyên, nhưng anh ấy không sửng sốt cũng không ngạc nhiên, dường như đã sớm đoán được cô sẽ xuất hiện vậy. Cố Duyên thế nào cũng không tin Phong Thanh lại lạnh lùng với mình như vậy, thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ mình nhận lầm người. Cô xông lên, kéo chiếc khẩu trang che đi nửa bên mặt của anh ấy xuống. Xuất hiện trước mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai cô đã từng mê mẩn một thời kia. Vẫn đẹp trai như vậy, giống hệt như trước đây, ngoại trừ biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh ấy. Phong Thanh của trước kia dù thế nào cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt ấy với cô! Anh ấy chỉ biết nuông chiều cô, dùng hết suy nghĩ để nuông chiều cô... Anh ấy nhìn thoáng qua Cố Duyên và Ngọc Ngân rồi chuyển hướng sang chủ nhiệm Trình, lạnh nhạt nói: “Chủ nhiệm Trình, phòng nghiên cứu sao lại để cho người ngoài vào? Đây không phải là quy định của bệnh viện sao?” “Đúng đúng đúng...” Chủ nhiệm Trình liên tiếp gật đầu, lập tức liếc nhìn Cố Duyên, nói: “Nhưng cô Cố nói cô ấy nhất định phải gặp cậu...” “Không gặp.” Phong Thanh vẫn lạnh nhạt. Ngay từ đầu Ngọc Ngân cũng bị vẻ đẹp trai của Phong Thanh hấp dẫn, nhưng vừa nghĩ tới Ngự Tứ, cô ta lập tức đổi giọng chất vấn: “Anh chính là bác sĩ điều trị chính?” Phong Thanh vẫn không quan tâm đến cô ta, chủ nhiệm Trình ở bên cạnh lại gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là bác sĩ Phong.” Ngọc ngân đang muốn mắng chửi, Phong Thanh đã nói trước: “Vậy thì để cô Cố ở lại đi, bệnh của anh Ngự là do tôi nghiên cứu vì cô ấy, bây giờ tôi chỉ giao lại tất cả cho cô ấy.” Ngọc Ngân chán nản, nhìn chằm chằm anh ấy nói: “Anh có ý gì? Hiện giờ Ngự Tứ là người đàn ông của tôi! Anh chỉ cần giao lại cho tôi.” Cố Duyên hiểu Phong Thanh, anh ấy không phải người lơ mơ, làm như vậy nhất định là có quyết định riêng của anh ấy. Để tiết kiệm thời gian, cô không thể làm gì khác hơn là kéo tay Ngọc Ngân ý bảo cô ta câm miệng. Trái lại, Ngọc Ngân lại có một cảm giác không được để ý tới, không vui hất tay cô ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Thanh. “Ngọc Ngân, nếu cô muốn tốt cho Ngự Tứ thì hãy phối hợp với mọi người một chút.” Cố Duyên rốt cuộc cũng nghiêm mặt lại. Ngọc Ngân thấy Phong Thanh kiên trì, chỉ có thể không cam lòng xoay người đi ra khỏi phòng nghiên cứu. Trong phòng nghiên cứu chỉ còn lại hai người Phong Thanh và Cố Duyên, Cố Duyên yên lặng nhìn anh ấy chăm chú, trong lòng có sự ngạc nhiên không nói nên lời. Có thể gặp lại Phong Thanh ở kiếp này, cô vẫn rất vui vẻ. “Phong Thanh, vì sao anh không nói cho mọi người là anh còn sống?” Một lúc sau, cô yếu ớt hỏi một câu như vậy. Phong Thanh vẫn chưa nói, Cố Duyên tiếp tục mở miệng: “Anh có biết lúc đó sự biến mất của anh khiến mọi người đau lòng thế nào không? Anh có biết anh làm như vậy rất ích kỷ, rất không có trách nhiệm không?” “Phong Thanh...” “Anh biết.” Phong Thanh bình tĩnh nói. “Vậy tại sao anh còn muốn làm như vậy?” Cố Duyên không hiểu, từ trước tới giờ Phong Thanh không phải là người không có trách nhiệm như vậy. Phong Thanh lại cho cô một câu trả lời ngoài ý muốn của cô, anh bình thản nói: “Vì em.” Lần này đổi thành Cố Duyên im lặng, vì cô, chính là vì cô? Phong Thanh lạnh nhạt, lẳng lặng nói: “Không phải trước đây em muốn anh phải mau chóng khỏe lại, ít nhất phải giúp em tìm được hạnh phúc mới có thể ngủ say hay sao? Anh nghe em, vì vậy anh đã tỉnh lại rồi, sau đó tự nhốt mình vào trong phòng nghiên cứu nhỏ bé này. Anh làm vậy chỉ vì em yêu anh ta, em và anh ta ở bên nhau được hạnh phúc vui vẻ.” Cố Duyên ngơ ngẩn, cô nhớ lúc đó khi mình đến phòng bệnh thăm Phong Thanh, quả thật cô đã nói mấy lời như xin anh ấy hãy tỉnh lại, giúp cô cùng tìm hạnh phúc. Nhưng cô không ngờ Phong Thanh lại nghe được, không chỉ nghe thấy, anh ấy còn làm theo. “Phong Thanh...” Cô chăm chú nhìn anh ấy, ngơ ngác kêu lên một tiếng, lại không biết mình nên nói gì tiếp theo. Nói cảm ơn với anh ấy sao? Quá bình thường, hơn nữa cũng chưa chắc Phong Thanh đã cần. Phong Thanh cũng không định nghe cô nói gì, vẻ mặt anh lạnh nhạt hơn, tiếp tục mở miệng: “Nhưng kết quả thì sao? Anh ta đã trở thành người đàn ông của người khác rồi? Em khiến anh lãng phí tâm huyết bao nhiêu năm như vậy, hạnh phúc của em ở đâu?” Thì ra đây chính là nguyên nhân anh ấy từ bỏ việc chữa trị, cuối cùng Cố Duyên cũng đã hiểu. Cố Duyên vội vàng nói: “Phong Thanh anh hiểu lầm rồi, Ngự Tứ anh ấy vẫn rất yêu em, cũng chưa từng nghĩ đến việc chia tay với em, là em, là em không thể không rời xa anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy.” “Thế thì sao? Dù sao anh ta cũng không phải là người đàn ông của em nữa rồi, anh cũng không cần phải lãng phí tâm tư cho anh ta nữa.” Phong Thanh bước đến gần cô, cười nhạt: “Chuyện của em và anh ta, anh đều biết cả rồi, mấy ngày gần đây mới biết được.” Cố Duyên cũng không biết anh ấy biết được bao nhiêu, nhưng cô vẫn rất lo lắng, lo Phong Thanh thực sự sẽ vì những điều này mà từ bỏ việc chữa trị cho Ngự Tứ. Cô khẽ hít vào một hơi, trong giọng nói mang theo sự cầu xin: “Phong Thanh, cho dù cuối cùng anh ấy ở bên ai thì cũng là người em yêu, vì vậy em hy vọng anh ấy sẽ khỏe mạnh. Giống như anh vậy, rõ ràng biết sau này không thể nào ở bên em được nữa, nhưng anh vẫn muốn nghiên cứ bệnh của Ngự Tứ vì em đấy thôi. Chúng ta đều giống nhau, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của chúng ta rồi.” Cô đột nhiên túm lấy tay Phong Thanh: “Vậy nên em xin anh, nếu đã nghiên cứu thành công rồi thì hãy làm tròn nguyện vọng này của em, để Ngự Tứ mau chóng khỏe lại, Phong Thanh, em cầu xin anh...” “Tình huống của anh và anh ta không giống nhau.” Phong Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với anh ấy mà nói, lời cầu xin của Cố Duyên là trí mạng, anh ấy thực sự không muốn nhìn thấy, nhưng lại không thể thoát khỏi. “Cho dù có giống nhau hay không, nhưng đều là tâm ý yêu, chỉ cần anh ấy khỏe lên, em mới tốt được, dù không thể ở bên anh ấy cả đời em cũng cam tâm tình nguyện, được không? Anh Phong Thanh?” Một tiếng anh này chứa đựng bao nhiêu tình cảm, lập tức khiến đáy lòng Phong Thanh xúc động, anh ấy dang hai tay ra, ôm Cố Duyên vào lòng. Khóe mắt trong giờ phút này đã nóng lên, chua chát nói: “Muốn thấy em hạnh phúc mà cũng khó như vậy.” “Có thể chữa khỏi bệnh cho Ngự Tứ chính là hạnh phúc của em, em cầu xin anh, tranh thủ thời gian đi!” Cố Duyên ôm lại anh ấy, ôm thật chặt: “Em ở đây cảm ơn anh trước.” Phong Thanh đột nhiên buông cô ra, nói: “Để anh nghĩ lại đã.” “Được, vậy anh quyết định nhanh lên một chút.” Cố Duyên lùi về sau một bước, quay người đi vài bước lại quay đầu lại rồi ra khỏi phòng nghiên cứu. Ngọc Ngân đợi ở cửa, thấy Cố Duyên đi ra, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Anh ta vẫn giữ thái độ đó sao?” Cố Duyên lắc đầu, nhìn cô ta nói: “Có lẽ sẽ thay đổi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một điều, tốt nhất cô không nên đi trêu chọc anh ấy, vì tính tình của anh ấy không tốt đâu.” Cô không nói với Ngọc Ngân, Phong Thanh từ bỏ việc chữa trị vì Ngọc Ngân, vì không muốn giải thích quá nhiều, cũng không có tâm trạng giải thích. Ngọc Ngân không cho là đúng: “Tôi không tin đâu, thời đại này còn có chuyện đập tiền vào cũng không động đậy sao, không phải anh ta muốn tiền hay sao? Bảo anh ta ra giá đi là được!” Cố Duyên chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì, cũng không muốn giải thích cho nhân phẩm của Phong Thanh. Cô lặng lẽ trở về bên ngoài phòng bệnh của Ngự Tứ, chờ Phong Thanh ra quyết định. Tuy không cam lòng nhưng Phong Thanh vẫn đồng ý với yêu cầu với cô, đây chính là anh ấy, vẫn là anh ấy lúc ban đầu. Chỉ cần là chuyện của Cố Duyên, chỉ cần là yêu cầu của Cố Duyên, anh sẽ đồng ý một trăm phần trăm. Cố Duyên cực kỳ phấn khởi, trông ở cửa phòng bệnh của Ngự Tứ một phút cũng không rời. Đầu tiên bác sĩ giúp Ngự Tứ hạ sốt, sau khi hạ sốt xong, Ngự Tứ cũng tỉnh lại rất nhanh. Ngọc Ngân nhìn Cố Duyên đang mừng rỡ, lạnh lùng nhắc nhở cô phải nhớ kỹ lời hứa của mình. Trong nháy mắt, Cố Duyên như bị dội một gáo nước lạnh, cô bất đắc dĩ nói: “Ngọc Ngân, tôi lo Ngự Tứ sẽ tìm tôi, sau đó ảnh hưởng đến việc chữa trị, để tôi ở bên anh ấy đến khi chữa trị xong đi.” Thấy Ngọc Ngân trừng mắt nhìn, cô vội vàng bỏ thêm một câu: “Không phải tôi không muốn tuân thủ lời hứa, thực sự là tình hình bây giờ khác đặ biệt, tôi lo một mình cô không chống đỡ được. Hơn nữa... bác sĩ Phong có thể tiến hành chữa trị đến phút cuối hay không cũng cần tôi trông chừng anh ấy.” “Tên người yêu cũ kia của cô?” Ngọc Ngân cười cợt: “Anh ta thật đúng là nể mặt cô.” “Nếu như... để Ngự Tứ biết cô và anh ta gặp lại nhau rồi, anh ấy nhất định sẽ rất giận, chưa biết chừng còn không cho anh ta chữa trị nữa.” “Ngọc Ngân, đây không phải là yếu tố chúng ta cần nghĩ đến.” Cố Duyên ngắt lời cô ta. Ngọc Ngân bĩu môi, nghĩ lại lời Cố Duyên nói cũng không phải là không có lý, dù sao hiện giờ chỉ có Phong Thanh mới có thể cứu được Ngự Tứ, cô ta đành bất đắc dĩ đồng ý. Hiện giờ cô ta không lo lắng chút nào về việc Cố Duyên không chịu rời đi, điều cô ta lo lắng chính là dù Ngự Tứ không có Cố Duyên cũng chưa chắc anh sẽ lại yêu cô ta một lần nữa! Sau khi Ngự Tứ tỉnh lại, thấy trong huyết quản của mình đang truyền dịch, đành từ bỏ việc nhấc người dậy. Khi anh thấy người đi vào phòng bệnh không phải là Cố Duyên mà Ngọc Ngân, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng, anh lập tức lạnh lùng đi, chăm chú nhìn cô ta: “Ngọc Ngân, tôi nghĩ những gì nên nói tối qua tôi đã nói hết với cô rồi, vì vậy hy vọng cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.” Ngọc Ngân dịu dàng cười, đi tới chiếc ghế trước giường bệnh, nói: “Những gì nên nói anh đã nói hết rồi, em cũng nghe thấy hết, em chỉ lấy thân phận bạn bè để đến đây, lẽ nào cái này cũng không được sao?” “Xin lỗi, tôi không muốn lại vì cô mà Cố Duyên không vui.” “Anh yên tâm, bây giờ Duyên Duyên căn bản không có tâm trạng không vui vì anh đâu.” “Có ý gì?” Ngự Tứ nhíu mày. Tuy anh không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra tối qua nhưng vẫn mơ hồ nhớ là Cố Duyên đã trở lại, Cố Duyên vẫn giống như nhiều lần trước kia, không sợ nguy hiểm trông giữ bên người anh. Vì vậy khi vừa mới mở mắt ra không nhìn thấy Cố Duyên, anh rất thất vọng, cũng rất nghi ngờ, anh tưởng rằng Cố Duyên sẽ trông giữ bên giường bệnh đợi anh tỉnh lại. Thế nên sau khi nghe những lời này của Ngọc Ngân, điều đầu tiên anh nghĩ đến là Cố Duyên đã xảy ra chuyện gì rồi. “Cô ta...” Ngọc Ngân nhìn về phía cửa phòng bệnh, cố ý cười mập mờ: “Người yêu cũ của cô ta quay về rồi, làm gì có thời gian quan tâm đến sống chết của anh?” “Ai? Tô Uyên?” Ngự Tứ cười giễu cợt. Tô Uyên, anh rất yên tâm về người này, vì anh biết Cố Duyên cũng không yêu anh ta. Ngọc Ngân lắc đầu, nói: “Một người đàn ông tên là Phong Thanh.” Nghe được cái tên này, trái tim Ngự Tứ nháy mắt căng thẳng, đã bao lâu rồi anh chưa nghe đến cái tên này, cũng đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy người này rồi! Anh ta đã quay về... là có ý gì? Lại trở về bên cạnh Cố Duyên rồi? Nhưng...