Cô biết Ngọc Ngân nhất định sẽ hận sự trở về của cô, nhưng hôm nay cũng không phải là lúc sợ điều này, Ngự Tứ có thể qua được đêm nay không còn chưa biết, chờ qua đêm nay rồi hãy nói.
Cô lao nhanh đi, đường xe vốn cần bốn giờ đồng hồ, cô chỉ đi ba giờ đồng hồ đã tới, cô trực tiếp chạy xe về hướng nhà mình.
Thời gian trên đồng hồ hiển thị là đã qua mười hai giờ, bàn tay cầm tay lái của cô nắm chặt lại.
Lúc cô về đến nhà, vô tình gặp Ngọc Ngân ở tầng một, Ngọc Ngân đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly trà, sắc mặt trắng bệch. Thấy Cố Duyên trở về, đầu tiên cô ta hơi sửng sốt, sau đó đứng lên bước về phía cô, nhìn cô chằm chằm: “Sao cô lại quay lại?”
Cố Duyên đảo mắt nhìn bốn phía, đám người làm đều đã đi ngủ hết, cô thu lại ánh mắt trên mặt Ngọc Ngân, lo lắng hỏi: “Ngọc Ngân, có phải Ngự Tứ bị bệnh không?”
Nhất định là như vậy, nếu không sao lại chỉ còn mình Ngọc Ngân trong phòng khách?
Ngọc Ngân tức giận trừng mắt nhìn cô: “Đúng thế thì sao? Bây giờ đã không cần cô quan tâm nữa rồi.”
“Nhưng cô không quan tâm đến anh ấy, tôi cũng không quan tâm đến anh ấy, chẳng lẽ để một mình anh ấy tự sinh tự diệt hay sao? Cố Duyên đi vòng qua cô ta, bước nhanh lên tầng hai.
“Cố Duyên!” Ngọc Ngân tức giận gầm nhẹ một tiếng, xông lên túm lấy cánh tay cô: “Cô muốn làm gì? Có phải muốn đổi ý rồi không?”
Thái độ của Cố Duyên lập tức mềm đi, chỉ cần vừa nghe Ngọc Ngân nói câu này, dù trong lòng cô có nhiều phòng tuyến hơn nữa cũng không chịu nổi một đòn! Cô ngấn lệ, trong giọng nói lộ ra sự cầu xin: “Tôi không muốn đổi ý, tôi chỉ muốn trông anh ấy qua hết đêm nay, đợi đến lúc anh ấy ngủ rồi, yên tĩnh rồi tôi sẽ đi, có được không?”
“Không thể được! Bây giờ anh ấy sống hay chết đều không liên quan đến cô nữa.”
“Ngọc Ngân, cô cũng biết bệnh của Ngự Tứ đã rất nghiêm trọng rồi, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, lẽ nào cô nhẫn tâm để anh ấy một mình sao? Cô sợ, vậy thì hãy để tôi đi, trước khi anh ấy khỏe hơn tôi nhất định sẽ rời đi, được không?”
Thấy Hà Ngọc Ngân vẫn không động đậy, Cố Duyên kéo tay cô ta, hai đầu gối quỳ xuống đất: “Nể tình tôi đã cứu cô từ trong tầng hầm ra, xin cô cho tôi một cơ hội cuối cùng này, tôi xin cô...”
Cuối cùng Ngọc Ngân cũng không cố gắng ngăn cản nữa, lạnh lùng hất tay cô ra, quay lưng lại.
Cố Duyên mừng rỡ, vội vàng đứng lên chạy nhanh lên tầng, khi cô đẩy cửa phòng ngủ, không ngoài dự kiến, Ngự Tứ nằm úp sấp trong góc sàn nhà, co ro run rẩy vì đau đớn.
“Ngự Tứ...” Cố Duyên xông lên, kéo cánh tay anh, cố gắng đỡ anh từ dưới đất lên trên giường. Sàn nhà lạnh như vậy, nằm như vậy một đêm nhất định sẽ bị ốm.
Nhưng anh nặng như vậy, hơn nữa lại không phối hợp, điều này khiến Cố Duyên kéo thế nào anh cũng không động đậy.
Cố Duyên lại lấy một cái chăn đến đắp lên người anh, lấy tay sờ, phát hiện trên đầu trên mặt anh đều là mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng có mồ hôi, cô chỉ có thể tỉ mỉ lau sạch cho anh.
Ngự Tứ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, một tay vung lên, nặng nề đập lên trên đầu mình, sau đó túm lấy những sợi tóc đã bị anh nắm đến mức rối tung, nắm thật chặt, ngón tay trắng bệch.
“Ngự Tứ, anh đừng như vậy, đừng làm mình bị thương.” Cố Duyên cuống quít gỡ từng ngón tay của anh ra, lấy tay từ trên đầu anh xuống.
Nhưng Ngự Tứ đã quá đau, căn bản không có cách nào để tay mình nhàn rỗi, tay lại nắm thật chặt. Lần này anh nắm chặt lấy tay Cố Duyên, Cố Duyên hoảng hốt, tơ máu rỉ ra trên mu bàn tay cô trong nháy mắt.
Ngay cả Ngọc Ngân sợ hãi đứng ở cửa cũng hoảng hốt thay cô, lúc này Ngự Tứ hoàn toàn mất lý trí, căn bản không khống chế được hành vi của mình, thậm chí rất có thể bóp chết hoặc làm người bên cạnh bị thương nặng, vì vậy khi Ngự Tứ phát bệnh, từ trước đến nay cô ta đều không dám tới gần, cũng không dám nhìn dáng vẻ vừa đau đớn vừa đáng thương kia của anh.
Chứng kiến dáng vẻ không sợ hãi như thế của Cố Duyên, trong lòng cô ta không khỏi phục sát đất. Nhưng cùng với bội phục là càng nhiều ghen tị và ước ao, chẳng trách Ngự Tứ lại yêu cô như vậy, cho đến nay, trừ cô ra, không có người thứ hai dám đến gần khi Ngự Tứ phát bệnh cả.
Lẽ nào cô không sợ chết sao? Hay là vì yêu, cô phải dũng cảm hơn bất kỳ ai?
Cô ta căm hận quay người sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy bóng dáng hai người trong phòng nữa.
Cố Duyên bị Ngự Tứ túm, đã đau đến mức nước mắt trào cả ra rồi, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, thay vì để anh làm chính mình bị thương, hãy để anh làm cô bị thương thì hơn.
Mí mắt Ngự Tứ giật giật, khẽ mở mắt ra, ánh mắt yếu ớt chiếu trên mặt cô, dừng lại một giây như vậy. Lập tức môi anh cũng giật giật, rõ ràng là có lời muốn nói, nhưng rất lâu sau cũng không nói được chữ nào.
“Ngự Tứ, anh muốn nói gì?” Cố Duyên nâng mặt anh, nước mắt rơi đầy mặt.
“Ra... ngoài...” Rốt cuộc anh cũng mơ hồ phun ra hai chữ này.
Trong ý thức sau đó, anh vẫn thấy rõ là cô, anh biết nhất định mình sẽ làm cô bị thương, vì vậy anh hy vọng cô có thể cách xa anh ra một chút.
Nhưng khi bảo cô ra ngoài, tay anh lại không buông cô ra, lúc này anh không còn khống chế được tay mình nữa.
Cố Duyên không đi ra ngoài, cũng không có ý định đi ra ngoài, cô lắc đầu, chảy nước mắt nói: “Ngự Tứ, anh đừng nói chuyện, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, em sẽ ở đây với anh. Không... em đỡ anh lên giường được không?”
Nói xong, cô muốn đỡ anh lên nhưng Ngự Tứ lại hất tay cô ra, lùi người vào góc tường.
Đau đớn lớn hơn đánh úp vào não anh, anh núp ở góc tường, càng run rẩy dữ dội hơn.
Cố Duyên nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đau đớn.
“Ngự Tứ...” Cố Duyên đột nhiên nhào tới ôm lấy anh, nắm lấy hai tay anh nức nở: “Nếu như anh không lên giường được thì em ở đây với anh, nhưng anh không thể làm mình bị thương, biết chưa? Anh đã đồng ý là phải bảo vệ em cả đời, nếu anh không thương chính bản thân mình thì sao có thể yêu thương người khác được?”
“Ngự Tứ, em muốn gánh chịu nỗi đau này thay anh, dù là một lần cũng được, nhưng ông trời không cho em cơ hội này. Vậy anh nói cho em biết đi, em phải làm thế nào mới có thể giúp anh giảm bớt đau đớn, làm thế nào mới có thể khiến anh tốt hơn?”
Cố Duyên khẽ nói bên tai anh, cô có thể cảm nhận được những ngón tay nắm chặt lấy mình của Ngự Tứ đang dần thả lỏng, vẻ đau đớn trên mặt cũng dịu đi...
Cô cực kỳ phấn khởi, tiếp tục mở miệng tìm chủ đề nói chuyện với anh: “Ngự Tứ, anh nói năm sau chúng ta sẽ có một đứa con nữa, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng anh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, có một đứa con mới tốt lên được. Lần này em nhất định sẽ cẩn thận, sẽ để tâm bảo vệ con của chúng ta...”
Thời thế đổi thay, Cố Duyên cảm thấy mình đã nói đến mức miệng cũng khô rồi, Ngự Tứ cũng đã dần yên tĩnh lại, dường như anh đã ngủ rồi.
Cô mừng rỡ ôm lấy anh, một cử động nhỏ cũng không dám, cô chống trán mình lên trán anh, vừa động vào, cô mới giật mình nhận ra trán Ngự Tứ nóng kinh người.
Trái tim vừa mới thả lỏng lại đột nhiên căng thẳng, cô cuống quýt để Ngự Tứ lại trên sàn nhà, lấy nhiệt kế ra đo, đã sắp bốn mươi độ rồi.
Cô hoảng hốt, nhất thời hoang mang lo sợ, chạy xuống dưới tìm đá, nhưng nghĩ lại thì sốt như vậy nên đưa đi bệnh viện mới đúng. Thế là cô bắt đầu gọi điện thoại cho cấp cứu, cuối cùng lại nghĩ, không đợi được xe cấp cứu nữa rồi, chi bằng tự mình đưa anh đi bệnh viện cho nhanh.
Ngọc Ngân đang ngủ gật trên ghế sofa ở phòng khách tầng một nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cô, lập tức tỉnh táo lại không ít, đứng lên từ trên ghế sofa, gấp gáp nói: “Sao vậy? Ngự Tứ anh ấy...”
Lúc hỏi câu này, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thời gian, bây giờ đang là hơn bốn giờ sáng. Bình thường hơn năm giờ Ngự Tứ sẽ ngủ, bây giờ mới hơn bốn giờ.
“Ngự Tứ bị sốt rất cao, tôi muốn đưa anh ấy đi bệnh viện.” Cố Duyên nói xong bắt đầu lấy điện thoại nội tuyến gọi mấy người làm đến giúp đỡ Ngự Tứ lên xe.
Đám người làm thấy máu chảy trên tay Cố Duyên, đều bị dọa sợ tới mức không dám đến gần phòng ngủ của Ngự Tứ, những cuối cùng vẫn cảm động bởi sự gấp gáp của Cố Duyên, mấy người hợp sức đưa anh vào trong chiếc xe Cayenne.
Nhìn bóng lưng đoàn người gấp gáp rời đi, Ngọc Ngân chợt cảm thấy mình thật dư thừa, không được cần đến. Điều này khiến cô ta càng thêm căm tức, dù sao cũng là người mình yêu, cô ta cũng rất mong mình có thể làm được điều gì đó cho đối phương.
Cố Duyên, để cô đắc ý đêm cuối cùng này đi, cô ta âm thầm nói câu này trong lòng rồi lên xe, cũng đi theo hướng bệnh viện.
Cố Duyên đưa Ngự Tứ đến bệnh viện Á Ân, sau khi sắp xếp xong chuyện nằm viện, cô trực tiếp đi tìm chủ nhiệm Trình.
Nhưng cô đã quên một điều, hiện giờ trời vẫn còn chưa sáng, sao chủ nhiệm Trình có thể đến bệnh viện làm việc được? Cô gõ cửa phòng chủ nhiệm Trình ầm ầm, cuối cùng vẫn có một cô y tá nhắc nhở cô, chủ nhiệm Trình không có trong phòng làm việc.
Cố Duyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho bác sĩ Trình, vì bệnh viện này dưới danh nghĩa của tập đoàn Phong Thị, bác sĩ Trình đương nhiên không dám thờ ơ, vội vã chạy tới.
Chủ nhiệm Trình chạy tới phòng bệnh, sau khi kiểm tra đơn giản tình hình của Ngự Tứ thì bắt đầu rút máu, sau đó giao mẫu máu cho y tá bên cạnh, nói: “Mau giao mẫu máu cho bác sĩ Phong.”
Y tá cầm mẫu máu, nhanh chóng chạy ra.
Bác sĩ Phong... Cố Duyên hơi hoảng hốt, là cô nghe nhầm sao? Sao ở đây lại nghe có người gọi bác sĩ Phong?
Là Phong Thanh sao? Trước đây Phong Thanh làm việc ở đây, cô lắc đầu, nhất định là mình nghe lầm rồi.
Vừa hay lúc này chủ nhiệm Trình thúc giục cô: “Cô Cố, mau đi cùng chúng tôi đến phòng kiểm tra để làm kiểm tra.”
“Được.” Cố Duyên cuống quýt giúp đoàn người đẩy Ngự Tứ đi đến phòng kiểm tra.
Đầu tiên là làm kiểm tra CT toàn thân, sau đó làm các loại điện tâm đồ, đến khi xong xuôi thì trời đã hửng sáng rồi, Ngự Tứ vẫn chưa tỉnh lại.
Cố Duyên vuốt trán anh, nóng lòng hỏi: “Chủ nhiệm Trình, anh ấy vẫn sốt, làm thế nào bây giờ?”
“Đừng gấp.” Chủ nhiệm Trình trấn an cô: “Trước khi chưa có kết quả xét nghiệm thì không thể dùng thuốc một cách tùy tiện được, cần chờ thêm một chút nữa.”
“Phải đợi tới khi nào?” Cố Duyên sốt ruột, Ngự Tứ sốt cao như vậy, cô sợ không đợi được kết quả xét nghiệm anh đã sốt đến hỏng người rồi.
“Đã đang cố gắng làm nhanh rồi, nếu không... cô đi về nghỉ ngơi trước đi, giao cậu ấy cho chúng tôi.” Chủ nhiệm Trình nói.
Cố Duyên lắc đầu: “Tôi không mệt.”
“Vậy cô đợi một lát, đừng nóng vội.” Nói xong, chủ nhiệm Trình quay người rời đi.
Cố Duyên bị ngăn ngoài phòng bệnh, Ngự Tứ nằm ở bên trong, cô lại không nhìn thấy, cũng không sờ được, cả đêm không ngủ cô lại không cảm thấy mệt chút nào.
Mãi đến khi trời sắp sáng hẳn, chủ nhiệm Trình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Cố Duyên túm vạt áo ông, sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi? Đã có kết quả xét nghiệm chưa? Bệnh của Ngự Tứ có hy vọng không?”
“Hy vọng thì cũng có.” Chủ nhiệm Trình gật đầu, nhìn cô, hơi khó xử.
Trái tim Cố Duyên đã sắp vọt ra khỏi cổ họng, nhưng chủ nhiệm Trình lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Ngọc Ngân ở bên cạnh không nhịn được nữa, mất kiên nhẫn xông lên nói với chủ nhiệm Trình: “Có thể chữa được hay không ông nói đi, không thể chữa được thì chúng tôi mau chóng chuyển viện, đừng ở đây quấy rầy làm mất thời gian của chúng tôi!”
Chủ nhiệm Trình liếc mắt nhìn cô ta, không trả lời cô ta mà nói với Cố Duyên: “Qua hơn ba tháng nghiên cứu, cách thì vẫn có, nhưng bác sĩ điều trị chính của chúng tôi đột nhiên quyết định từ bỏ việc chữa trị cho anh Ngự.”
“Từ bỏ? Vì sao?” Ngọc Ngân tức đến mức kêu la om sòm: “Thế thì gọi gì là bác sĩ? Giờ phút mấu chốt, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ?”
Cố Duyên cũng nóng nảy, sốt ruột nói: “Chủ nhiệm Trình, bác sĩ điều trị chính là ai, phiền ông dẫn tôi đi gặp người đó.”
“Nhưng cậu ấy không muốn gặp ai.” Chủ nhiệm Trình vẫn mang vẻ mặt khó xử.
Ngọc Ngân tức giận nói: “Anh ta là cái thá gì? Có quyền gì nói từ bỏ? Bệnh viện này là nhà ai mở, anh ta không biết sao? Không muốn làm nữa chứ gì? Không muốn làm cũng phải đợi bệnh của Ngự Tứ tốt hơn rồi mới có thể cút!”
“Ngọc Ngân, cô đừng nóng vội.” Cố Duyên kéo tay cô ta. Thực ra trong lòng cô còn nóng vội, bất lực hơn cả Ngọc Ngân, nhưng kêu la om sòm ở đây càng bất lợi cho việc giải quyết vấn đề hơn.
Cô không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía chủ nhiệm Trình, trong giọng nói cũng là sự cầu xin: “Chủ nhiệm Trình, bệnh của Ngự Tứ đã nghiên cứ lâu như vậy, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được? Xin ông hãy dẫn tôi đi gặp anh ta, tự tôi cầu xin anh ta, có được không?”
Chủ nhiệm Trình suy nghĩ một lát, cực kỳ khó xử gật đầu một cái: “Được rồi, đi theo tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
10 chương
54 chương
34 chương
10 chương
21 chương