“Không sao.” Cố Duyên lắc đầu, đứng lên: “Tôi đi về trước, ngày mai còn phải đi làm.” “Được, có thời gian thì nhớ đến thăm tôi.” Ngọc Ngân đứng dậy. Trong lòng Cố Duyên muốn nhanh chóng chạy trốn, thuận miệng nói: “Tôi biết rồi.” “Ngày mai bảo Ngự Tứ đến thăm tôi, hai ngày không gặp, rất nhớ anh ấy.” “Được... được rồi.” “Tạm biệt.” Ngọc Ngân vẫy tay với cô. “Tạm biệt.” Cố Duyên xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của cô ta. Đi ra từ phòng ngủ của Ngọc Ngân, Cố Duyên bước nhanh xuống tầng, Lăng Tiêm Hà vừa hay từ phòng bếp đi ra, cười híp mắt bắt chuyện với cô: “Duyên Duyên, vào ăn cơm đi. Ngọc Ngân không sao chứ?” “Cô ấy rất khỏe.” Cố Duyên đáp, cô chần chừ một lúc, sau đó nói dối: “Mẹ, con còn có chút chuyện, không ăn cơm đâu.” “Vậy sao được? Chuyện lớn đến mấy cũng phải ăn cơm đã.” Lăng Tiêm Hà đi đến kéo cô đi đến phòng ăn, vừa đi vừa cười nói: “Hôm nay cha con đi xã giao, Ngọc Ngân lại không xuống được, nếu ngay cả con cũng không ở lại ăn cơm với mẹ, mẹ ăn một mình, rất chán.” Lăng Tiêm Hà đã nói đến mức này rồi, Cố Duyên chỉ đành ở lại ăn cơm với bà. Lăng Tiêm Hà cưng chiều gắp thức ăn vào bát cô, cười nói: “Sau này con thường xuyên về đây, mẹ thích nấu cơm cho các con ăn, nuôi mấy đứa trắng mập lên.” Cố Duyên cúi đầu ăn cơm, không trả lời Lăng Tiêm Hà, bởi vì cô thực sự không muốn quay lại nữa! “Mẹ thấy con và Ngọc Ngân nói chuyện cũng rất hợp nhau, lúc trước khi còn nhỏ con luôn hỏi mẹ vì sao người khác đều có anh chị hay em trai em gái, mà con lại không có, con luôn chơi một mình. Hiện giờ cuối cùng cũng có chị em tốt rồi, con cũng có thêm một người bạn.” Cố Duyên vẫn cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại vô vàn cảm xúc đan xen. Giữa cô và Ngọc Ngân... có thể nói chuyện sao? Có thể làm chị em tốt sao? Rốt cuộc Lăng Tiêm Hà có ảo giác từ đâu vậy? Lẽ nào chính là vì nhìn thấy cô và Ngọc Ngân nói chuyện lâu trong phòng thì cho rằng hai người rất hợp nhau sao? Trời mới biết cô và Ngọc Ngân vô cùng xa cách. Lăng Tiêm Hà tiếp tục nói: “Không ngờ Ngọc Ngân lại nghĩ thông suốt dễ dàng như vậy, tự nguyện rời khỏi thế giới tình cảm của con và Ngự Tứ, vừa mới bắt đầu mẹ còn tưởng rằng nó sẽ làm loạn rất lâu, mọi người sẽ chịu nhiều đau khổ.” “Mẹ, không phải mẹ đã nói rồi sao? Ngọc Ngân là một cô gái lương thiện.” Cuối cùng Cố Duyên cũng nói một câu. Lăng Tiêm Hà cười lớn, gắp thịt vào trong bát cô, bản thân cũng ăn một miếng. Cố Duyên nhìn miếng thịt trong bát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêm Hà, hỏi: “Mẹ, Ngọc Ngân thực sự là một cô gái lương thiện sao?” Lăng Tiêm Hà gật đầu, nghi ngờ nhìn cô: “Sao lại hỏi vậy?” “Không có gì, cảm thấy tò mò mà thôi, vì con không hiểu cô ấy lắm.” Cô lặng lẽ cầu nguyện: Ngọc Ngân lương thiện, hy vọng chỉ là do mình nghĩ nhiều, nhạy cảm thôi... “Ngọc Ngân, nó vẫn luôn vô cùng ngoan ngoãn, rất lương thiện, còn dùng tiền tiêu vặt cha con cho nó đi giúp đỡ một số đứa nhỏ ở nông thôn đến trường, bình thường trên đường nhìn thấy có người khó khăn cũng rất vui lòng giúp đỡ, cũng vô cùng hiếu thảo với chúng ta, thực sự không muốn làm tổn thương nó.” Lăng Tiêm Hà vô cùng kiêu ngạo nói. Mỗi lần nói về Ngọc Ngân, Lăng Tiêm Hà luôn khen không dứt miệng, Cố Duyên nghĩ thầm: Hy vọng mọi thứ không phải là giả! Ngự Tứ họp xong thì đi gặp khách hàng, lúc về nhà đã là nửa đêm, anh lặng lẽ không tiếng động đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Cố Duyên vẫn chưa ngủ, mới thả lỏng bước chân đi vào, cười nói: “Biết em nhất định vẫn chưa ngủ mà.” Anh đưa một túi đồ ăn để trước mặt cô, nói: “Thử xem, đặc biệt gói về cho em đó.” “Cảm ơn.” Cố Duyên mở hộp trong túi đồ ăn ra, chiếc bánh kem rất đẹp, nhưng cô lại không muốn ăn, bộ dáng không có hứng thú. “Sao vậy? Không thích sao? Đây là bánh kem của khách sạn năm sao đó.” Ngự Tứ nghiêng người, dùng tay nâng cằm cô hôn lên: “Cho anh chút mặt mũi đi, ăn thủ một miếng?” Cố Duyên cầm lấy cắn một miếng, mỉm cười: “Rất ngon.” “Như vậy mới ngoan, ăn nhiều một chút, anh đi tắm trước.” Ngự Tứ vỗ nhẹ lên mặt cô, đứng dậy đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Cố Duyên vừa ăn bánh kem, vừa nghĩ đến những lời hôm nay Ngọc Ngân nói. Cô do dự không biết có nên nói với Ngự Tứ hay không, để anh chuẩn bị trước. Lại lo lắng Ngự Tứ sẽ cảm thấy cô lòng dạ hẹp hòi, nghi ngờ quá nhiều, dù sao hiện tại ngay cả bản thân cô cũng không xác định được rốt cuộc những lời kia của Ngọc Ngân là có ý gì. Ngự Tứ tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đang ngơ ngẩn, mỉm cười: “Lại làm sao?” “Sao anh không hỏi em Ngọc Ngân thế nào rồi?” Cố Duyên nghiêng mặt hỏi anh. “Cô ấy mới gọi điện cho anh nói đã đỡ hơn rồi.” Ngự Tứ vừa lau tóc vừa nói, nói xong mới giật mình nhận thấy có chút không ổn, vội vàng nói lại: “Anh bảo đảm, ngoại trừ nói về bệnh tình của cô ấy, không hề nói về những cái khác, vừa rồi anh ở cạnh khách hàng, cũng không có thời gian nói chuyện với cô ấy.” Cố Duyên chỉ cười, không nói gì. “Sao vậy? Không tin sao?” Ngự Tứ đi đến ngồi xuống cạnh cô, làm bộ cam đoan. Cố Duyên vội vàng kéo tay anh, nhìn chằm chằm vào anh: “Đừng nghĩ em chỉ biết gây sự vô lý như vậy.” Ngự Tứ ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, lập tức ôm cô, hôn cô. Tóc của anh vẫn còn dính nước, ẩm ướt dính lên gò má cô, lành lạnh, cô nhẹ hít một hơi, đưa tay ôm lấy anh. Ngự Tứ... xung quanh đều là hơi thở của anh, nhưng rốt cuộc phải đến bao giờ cô và anh mới có thể thực sự bắt đầu lại? Rất lâu sau, Ngự Tứ mới buông cô ra, cúi đầu nhìn cô: “Nói anh nghe, hôm nay lại gặp chuyện gì không vui ở nhà họ Phong rồi?” Cố Duyên nghĩ một lúc, nhìn anh nói: “Em nhìn thấy ảnh chụp chúng của hai người ở trong phòng của Ngọc Ngân, em đang nghĩ, chúng ta kết hôn đã gần một năm rồi, nhưng ngay cả một bức ảnh chụp chung cũng không có, có phải có chút không thích hợp không?” Ngự Tứ cười: “Thì ra em đang lo lắng chuyện này, ngày mai anh bảo người liên lạc với nhiếp ảnh chụp một bộ ảnh chụp chung của chúng ta, tùy em muốn bao nhiêu cũng được.” “Em muốn treo kín phòng.” “Được, dán hết lên sàn nhà cũng không sao.” Cố Duyên nở nụ cười, Ngự Tứ nghĩ người phụ nữ này thực sự rất dễ thỏa mãn. Dây dưa một hồi, hai người ôm nhau nắm trong chăn, Ngự Tứ ôm cô nhắm nghiền hai mắt, hiển nhiên đã rất mệt. Cố Duyên trong lòng lại không hề buồn ngủ, nhìn gương mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, cuối cùng vẫn chần chừ mở miệng nói: “Ngự Tứ, anh có từng lo lắng bị người khác vạch trần anh chính là Phong Tùy hay không?” Chuyện này với Ngự Tứ mà nói hiển nhiên không phải chuyện lớn, bởi vì anh không hề mở mắt, chỉ ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: “Không lo lắng.” “Vì sao?” “Bởi vì không có nhiều người biết chuyện này, mà những người đó đều là người anh tin tưởng.” “Hình như anh rất tin người khác.” Cố Duyên lo lắng. Ngự Tứ lại đột nhiên mở mắt, nhìn cô: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Cố Duyên vội vàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ có chút lo lắng thôi.” “Người em lo lắng là Dao Trụ và Ngọc Ngân?” Cố Duyên không trả lời, trong lòng nghĩ lẽ nào không phải sao? Ngự Tứ đã từng yêu Ngọc Ngân như vậy, rốt cuộc hiểu được cô ta bao nhiêu? Ngự Tứ trầm ngâm một lúc, giơ tay tắt đèn, lại ôm chặt lấy cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ sớm đi.” Ngày hôm sau là cuối tuần, Ngự Tứ quả nhiên hẹn nhiếp ảnh đến chụp ảnh, Cố Duyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Theo yêu cầu của Ngự Tứ, bối cảnh chụp ảnh là ở trong biệt thự, nhiếp ảnh gia đang chọn cảnh xung quanh, Cố Duyên nên mặc quần áo mang chút u buồn thì hiệu quả chụp ảnh sẽ tốt hơn. Ngự Tứ lười nhác ngồi trên sofa phía sau cô, nhìn cô nhíu mày, mỉm cười: “Anh thích sự thuần khiết nơi em.” Sự thuần khiết... đương nhiên Cố Duyên cũng thích bản thân mình như vậy, nếu Ngự Tứ đã nói vậy rồi, cô cũng không làm mất thời gian xoắn xuýt nữa, tùy ý chọn một bộ quần áo để thay. Không trang điểm, chụp ảnh cũng khá nhanh, nửa tiếng sau là có thể chụp xong nguyên bộ, điện thoại Ngự Tứ vang lên. Ngự Tứ ý bảo nhiếp ảnh tạm thời ngừng chụp ảnh, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, sau đó do dự hai giây rồi ấn tắt. “Tiếp tục.” Ngự Tứ ra hiệu cho thợ chụp ảnh, máy ảnh vừa lóe lên, điện thoại lai kêu, lần này Cố Duyên nhìn thấy số điện thoại đang trên màn hình, là số của Ngọc Ngân. Ngự Tứ nhìn Cố Duyên, có chút mất tự nhiên, Cố Duyên mỉm cười: “Nhận đi.” Ngự Tứ đi sang một bên nhận điện thoại, chỉ nói vài vâu ngắn ngủi liền quay lại, nói với Cố Duyên: “Ngọc Ngân hỏi anh sao không đến thăm cô ấy.” Cố Duyên đã đoán được, Ngọc Ngân không phải đã nói rồi sao, cô ta nhớ Ngự Tứ, muốn gặp anh. “Vậy à, có muốn đi luôn không?” “Không cần, đợi chụp ảnh xong, chúng ta cùng đi.” Ngự Tứ kéo cô lại gần: “Nào, gần một chút, nhìn máy ảnh bên kia.” Cố Duyên cười, Ngự Tứ cũng xem như rất có tâm. Chụp ảnh xong, mỗi một bức ảnh đều rất đẹp, quan trọng nhất đó là Ngự Tứ như vậy rất đẹp trai, mỗi một bức đều vô cùng đẹp. Mà thứ khiến Cố Duyên cảm động nhất chính là trong tấm ảnh có hai người, có cô. “Thế nào? Hài lòng chưa?” Ngự Tứ ôm cô ngồi lên đùi, cằm đặt lên vai cô, bàn tay không an phận di chuyển liên tục bên eo cô. Cố Duyên gật đầu, rất hài lòng, rất thích, rất cảm động... “Vậy anh bảo thợ ảnh rửa chúng.” “Vâng.” Ngự Tứ lấy USB ra, ôm cô đi xuống tầng, đưa USB cho nhiếp ảnh đang đợi dưới tầng. Sau khi nhiếp ảnh rời đi, Ngự Tứ quay đầu nói với cô: “Đi thôi.” “Đi? Đi đâu? Đi thăm Ngọc Ngân sao? Cố Duyên theo bản năng lắc đầu: “Không, hôm nay em không muốn ra ngoài, anh đi một mình đi.” Ngọc Ngân muốn gặp Ngự Tứ, Ngọc Ngân dám ngang ngược nói với cô nhớ Ngự Tứ như vậy, nhất định không gặp không được. Cho dù mục đích cô ta gặp Ngự Tứ là gì, cô cũng chỉ có thể khoan dung cho lần này của họ thôi. Ngự Tứ quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt là sự hiểu rõ. Sao anh không biết Cố Duyên không muốn gặp Ngọc Ngân chứ? Chỉ là, nếu một mình anh đi, anh lo Cố Duyên sẽ có suy nghĩ không tốt. “Anh đi đi, đi sớm về sớm.” Cố Duyên giục. Ngự Tứ cười: “Sau này chỉ cần là chuyện không liên quan đến công việc, chúng ta phải đi với nhau mới tốt, phu xướng phụ tùy.” Không còn cách nào khác, Cố Duyên chỉ đành đi cùng anh đến nhà họ Phong. Xe dừng lại trước cửa nhà họ Phong, Cố Duyên mở cửa xuống xe, vừa hay nhìn thấy Lăng Tiêm Hà đang phơi nắng một mình trong sân. Vào lúc mặt trời chiếu xuống, ánh sáng màu vàng chiếu lên người bà càng tăng thêm sự quý phái. Cố Duyên và Ngự Tứ đi đến chào hỏi bà, Lăng Tiêm Hà ngồi dậy, mỉm cười nói: “Hai con đến rồi, ngồi xuống uống trà, ăn chút gì đi.” Cố Duyên đi đến, đỡ bà cùng ngồi xuống ghế, Lăng Tiêm Hà đổ nước vào trong cốc, lại ngâm nước trà một lượt, rồi lại đổ nước trà đi, mới rót trà vào chén đưa cho hai người, động tác vừa thành thục vữa nhã nhặn. Cố Duyên nhấp một ngụm trà, chợt cảm thấy miệng ngập hương trà, Lăng Tiêm Hà rất hiểu về văn hóa trà. Ngự Tứ cũng cần chén trà lên uống một ngụm, hỏi Lăng Tiêm Hà: “Mẹ, bệnh của Ngọc Ngân đã đỡ hơn chưa?” Đây là mục địch anh đến, kỳ thực không nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Ngân đâu anh đã đoán được đại khái rồi. Quả nhiên, Lăng Tiêm Hà lắc đầu thờ dài nói: “Không tốt lắm, thất thường, uống thuốc cũng không thấy khỏe lên.” “Có đưa cô ấy đến bệnh viện tiêm hay không?” “Nó không chịu, nói sợ đau, đứa nhỏ này cũng rất bướng bỉnh.” Lăng Tiêm Hà lắc đầu: “Hai con lên thăm nó đi, thuận tiện khuyên nó xem.” Cố Duyên và Ngự Tứ nhìn nhau, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn chén trà trước mặt. Ngự Tứ do dự một lúc, đứng lên: “Con lên xem sao.” Nói xong thì đi lên tầng, trực tiếp đi đến phòng ngủ của Ngọc Ngân, anh đứng ngoài gõ cửa, cánh cửa được người bên trong mở ra, Ngọc Ngân mặc quần áo ngủ xuất hiện trước mặt anh. Sắc mặt Ngọc Ngân tái nhợt, vẻ mặt thiếu sức sống, ngay cả đứng cũng có chút khó khăn. Mỉm cười, nhìn Ngự Tứ vẫn đẹp trai như trước đang đứng ngoài cửa, trong lòng giống như có hai dòng ấm và lạnh đan xen nhau vậy, trong lòng có chút rung động, cũng có chút buồn khổ. Người đàn ông hoàn hảo như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác cô không giữ được?