Ánh trăng men theo gò má Ngự Tứ, biến gương mặt vốn góc cạnh của anh càng thêm cuốn hút mê người, vết thương ở thái dương không ảnh hưởng tí gì đến vẻ đẹp của anh, Cố Duyên có chút ngây dại. Nhìn từ góc độ này, người đàn ông này bình thường như thế, không có một điểm nào là đần độn. Nhìn gương mặt sạch sẽ ngủ một cách yên tĩnh, thở nhẹ đều đều… cô đột nhiên cũng nhớ tới Phong Thanh, người đã từng yêu đến chết đi sống lại, sau đó lại bỏ mình mà đi kia. Phong Thanh của cô cũng có gương mặt sạch sẽ, ngủ một cách yên tĩnh, cơ thể cường tráng. Cô nhớ tới buổi tối Phong Thanh đến nhà cô, hôm đó cô đang đi học trên trường, ông nội gọi điện thoại vui vẻ nói cho cô biết, cô có anh trai. Có anh trai? Khi vừa mới nghe nói như vậy, cô không rõ mình tức giận hay là thất vọng, cô biết người phụ nữ cha vẫn qua lại đã có một đứa con trai đi làm. Cô vẫn luôn ghét người phụ nữ kia, chán ghét người anh chưa bao giờ gặp mặt kia, vẫn luôn phản đối cha đưa hai mẹ con bà ta về nhà. Cô không muốn chia sẻ cha mình với người khác, mặc dù đối phương đã là một người đàn ông bước ra xã hội rồi. Nhưng cha lại lừa cô đưa người phụ nữ đó về nhà. Cô không nhớ rõ lúc đó tức giận cỡ nào, chỉ nhớ là hôm đó vừa chạy ra khỏi trường thi sau kì thi cuối kỳ, cô chạy một mạch về nhà, vọt vào phòng ngủ của anh trai. Phòng ngủ của anh trai có giường mới, bàn mới, tủ mới, khắp nơi đều là mùi gỗ mới của đồ dùng. Mà anh trai chỉ nằm trên chiếc giường lớn Simmons cao cấp nhắm mắt lại, yên tĩnh và thanh bình. Gương mặt anh trai đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào nhưng cũng nam tính hơn bất kỳ người đàn ông nào, mái tóc mềm mại, lông mày đen nhánh, sống mũi thẳng… Cô rất không có tiền đồ, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt hút hồn… Tất cả nằm ngoài dự tính của cô, cô vẫn luôn cho rằng người anh này có lẽ là một tên xấu xí, tầm nhìn hạn hẹp, ngày ngày híp đôi mắt nhỏ tính toán với mẹ mình làm sao có thể gả vào nhà họ Cố. Khoảnh khắc đó, cô thậm chí đã quên luôn nỗi tức giận trong lòng. Cô cứ ngơ ngác như vậy, đứng ngây ngô tại chỗ mà nhìn anh ấy, mãi đến khi anh ấy từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười ma mãnh với cô, chầm chậm mở miệng: “Hi, em gái, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau rồi.” Giọng nói trầm gợi cảm mà dễ chịu, ngay cả đáy mắt cũng hàm chứa ý cười. Anh trai đúng là vô cùng đẹp, mà vẻ đẹp này hôm nay cô lại có thể thấy được trên người một kẻ ngu si! Cố Duyên không tự chủ được xích lại gần Ngự Tứ, mong nhìn rõ thêm một chút. Nhìn anh cứ giống như nhìn anh trai Phong Thanh của cô. Mà mỗi lần nhìn anh trai Phong Thanh của cô, cô lại trở nên không hề rụt rè, giống như lúc này. Có lẽ bị người ta nhìn chằm chằm quá lâu, cậu hai nhà họ Ngự run run mí mắt rồi bỗng mở ra, trong màn đêm, ánh mắt kia khôn khéo sắc bén, sâu thẳm như giếng. Cố Duyên bị giật mình, cô lùi lại phía sau theo bản năng, nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt như vậy quá đỗi xa lạ với cô, qua một ngày ở chung như hình với bóng, ngoài nhìn thấy sự ngu si trong đôi mắt Ngự Tứ ra, Cố Duyên chưa từng thấy ánh mắt sắc bén như muốn giết người giống vậy? Cô rùng mình một cái, lúc này ánh mắt Ngự Tứ lại thay đổi, biểu cảm chậm chạp, lộ ra nụ cười kiểu lấy lòng của anh: “Chị Cố, vì sao chị lại đè lên người em? Vừa rồi em có quấy rầy chị nghỉ ngơi sao?” Đây mới là đồ ngốc cô quen thuộc! “Đúng vậy… cậu ngáy to quá, còn ngáy nữa sẽ bịt mũi cậu lại.” Cố Duyên bỏ lại câu này rồi xoay người kéo chăn bông đắp qua đỉnh đầu.