Cố Duyên bỏ điện thoại vào túi, đứng ở ngã tư đường, cô có chút mơ hồ. Thật ra cô cũng không nghĩ kĩ xem bản thân muốn đi đâu, cô chỉ muốn tìm một chỗ để bình tĩnh lại, một lần nữa suy nghĩ về duyên phận, nghĩ về cuộc hôn nhân giữa cô và Ngự Tứ mà thôi.
Cuối cùng cô cũng đi tới nhà ga, khi chuông điện thoại vang lên, cô tưởng rằng Phong Tùy gọi tới, nhưng nhìn tên hiển thị trên màn hình lại là Phong Hách. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng gọi: “Cha...”
“Tình Nhi, đêm nay về dùng cơm đi, mẹ con làm bánh ga tô đậu đỏ mà con thích ăn nhất đó!” Giọng Phong Hách rất bình thường, xem ra ông không biết chuyện giữa cô và Phong Tùy.
Trong lòng cô rất ấm ức, cô lại không thể nói hết cho ông nghe được.
Cô muốn lớn tiếng nói với Phong Hách: “Cha, cha giúp con ly hôn với Ngự Tứ đi...”
Chỉ cần cô không muốn, nhất định Phong Hách sẽ nghĩ cách giúp cô thoát khỏi người đàn ông này.
Cô nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không được rồi, hôm nay bạn của con kết hôn, con phải qua chỗ bạn chơi mấy ngày.”
“Ừ, vậy con đi đi, đi cẩn thận.” Phong Hách có vẻ hơi thất vọng.
“Con biết rồi, cha, gặp lại cha sau!” Cố Duyên cúp điện thoại, cô bỏ điện thoại vào trong túi, bước nhanh lên tàu điện trên không.
Đi hết ba giờ, cuối cùng cũng tới thành phố Hàn. Cố Duyên sờ soạng tìm điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Tô Lý Lý, nhưng không hiểu vì buồn ngủ hay vì gì mà điện thoại vốn đặt trong túi lại biến mất, không tìm được. Lòng cô siết chặt lại, cúi đầu cẩn thận lục lọi.
Sau khi tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy điện thoại, cô lập tức nhìn bốn phía xung quanh, không có ai thay đổi sắc mặt cả, căn bản không thể nhận ra ai là người ăn trộm điện thoại của cô.
Cô không nên rút điện thoại ra nghe ở chỗ đông người như ậy, dù sao điện thoại đó cũng là loại đắt tiền, trước kia Phong Tùy đưa cho cô, ép cô sử dụng.
Lúc trước, khi Phong Tùy đưa cho cô thì bên trong đã đồng bộ hệ thống định vị, nói là để bảo vệ an toàn của cô. Trước khi lên tàu cô còn chưa nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ lại một chút thì đúng là trong họa có phúc, tiếc thì có tiếc nhưng mất điện thoại cũng khiến cho Phong Tùy không thể nào tìm thấy cô được.
Cố Duyên xuống xe, tìm bốt điện thoại công cộng gọi điện cho Tô Lý Lý, sau khi Tô Lý Lý nhận điện thoại thì lập tức lớn tiếng: “Cố Duyên, cậu xảy ra chuyện gì sao? Sao giờ này còn chơi trò tắt máy chứ? Cậu có biết tớ đứng đợi cậu ở nhà ga cả tiếng đồng hồ rồi không hả?”
“Xin lỗi, điện thoại di động của tớ bị trộm mất rồi.” Cố Duyên áy náy nói. Cố Duyên vừa dứt lời thì tiếng hét chói tai của Tô Lý Lý lập tức vang ra từ điện thoại: “Cái gì? Điện thoại bị trộm? Ai có lá gan lớn như vậy hả? Cậu nói cho tớ biết đi, để tớ xử kẻ đó!”
“Có lẽ người đó đã sớm xuống tàu rồi.” Cố Duyên vui vẻ cười với Tô Lý Lý: “Bây giờ cậu ở đâu?”
“Tớ ở cửa ra phía Đông, đi một chiếc Cayenne màu xám bạc!”
Cố Duyên đi tới cửa phía đông, liếc mắt đã thấy chiếc Cayenne màu xám bạc đỗ ở ven đường, mà Tô Lý Lý đang ngồi trên ghế lái vẫy tay với cô.
Cố Duyên đi tới bên cạnh chiếc xe, ngây người hai giây, sau đó mở cửa bước lên xe.
Tô Lý Lý nhìn chăm chú, không nhìn thấy vẻ đau buồn trên mặt Cố Duyên, cô cười hì hì hỏi: “Nói đi, tới thành phố Hàn làm gì vậy? Tớ không tin là cậu tới thăm tớ đâu!”
“Vì sao cậu không tin?”
“Trông cậu không giống người tốt như vậy...”
“Lý Lý, cậu thực sự cảm thấy tớ là người không tốt sao?” Cố Duyên hỏi Tô Lý Lý.
Tô Lý Lý ngơ ngác, sau đó cười một tiếng: “Đùa với cậu thôi, sao cậu lại coi là thật chứ?”
Cố Duyên cũng cười với Tô Lý Lý: “Tớ cũng hỏi chơi thôi.”
Cô không nói gì thêm, im lặng hai phút đồng hồ, đột nhiên Tô Lý Lý bẻ lái, cười híp mắt: “Cảm thấy xe này thế nào? Mới lừa được của một tên nhà giàu đó.”
Cố Duyên nhìn lướt qua xe, khẽ gật đầu.
Phong Thanh cũng đi chiếc xe hãng này, màu cũng gần giống thế. Khi nhìn thấy chiếc xe này, cô có cảm giác như được trở về quá khứ, hồi đó Phong Thanh cũng đỗ xe ở ven đường chờ cô như vậy, cũng mỉm cười ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô...
Phong Thanh... Rất lâu rồi, cô không dám nghĩ tới cái tên này, không biết hiện giờ anh ấy như thế nào rồi...
“Cậu nhìn nhiều một chút đi, xe này đẹp lắm đó.” Tô Lý Lý nhấn mạnh.
“Không cần đâu, xe này tớ nhìn nhiều rồi...” Cố Duyên vô thức đáp lại.
Tô Lý Lý hiếu kỳ, đánh giá Cố Duyên: “Ai mua xe này vậy? Là người chồng ngốc của cậu hay là...”
“Là anh trai tớ.”
“Anh trai cậu?” Tô Lý Lý kinh ngạc: “Sao tớ chưa từng nghe nói cậu còn có anh trai?”
Cố Duyên cười khổ, cô cũng chỉ vừa mới biết mình có anh trai mà thôi, nói gì Tô Lý Lý...
Hai mắt Tô Lý Lý lập tức tỏa sáng: “Bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Đẹp trai không?”
“Anh ấy không ở đây!”
“Không ở đây là sao?”
“Có lẽ là không còn trên đời nữa...”
“Ồ... Thật đáng tiếc!” Tô Lý Lý thấy được sự buồn bã trên mặt Cố Duyên, giọng Tô Lý Lý cũng nghiêm túc hơn một chút: “Xin lỗi, cậu đừng buồn...”
Cố Duyên miễn cưỡng cười, gật đầu với Tô Lý Lý. Cô nên sớm kiềm nén cảm xúc đau buồn này lại mới đúng, bình thường cô cũng không nghĩ nhiều tới Phong Thanh, nếu không phải hôm nay Tô Lý Lý lái chiếc xe Cayenne này tới đây thì cô cũng sẽ không nhớ tới anh...
Cô khịt mũi một cái, nói sang chuyện khác: “Bây giờ cậu ở đâu?”
“Ở trong khu nhà cũ thôi.”
“Chỗ lúc trước hả?”
“Đúng vậy, cậu vẫn còn nhớ sao?”
Năm đó, Tô Lý Lý theo cha mẹ tới thành phố Tương học tập nên rất ít khi về thành phố Hàn. Khi nghỉ hè, Cố Duyên từng về nhà Tô Lý Lý, đó là một thôn làng rất thân thiện mến khách, không khí ở đó cũng rất trong lành.
Về đến nhà Tô Lý Lý, Tô Lý Lý sắp xếp cho Cố Duyên ngủ ở phòng khách của tầng hai. Tuy căn phòng không lớn nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.
Cha mẹ Tô Lý Lý vẫn đang đi làm ở thành phố Tương, hiện giờ chỉ có một mình Tô Lý Lý ở đây.
“Nhất định là cậu còn chưa ăn cơm trưa đúng không?” Tô Lý Lý hỏi.
Nghe vậy, Cố Duyên mới cảm thấy đói bụng. Từ sáng đến giờ cô chưa ăn cơm, thậm chí nước cũng chưa uống.
Tô Lý Lý mang bánh bích quy lên cho cô: “Cậu ăn chút bánh bích quy trước đi, buổi tối tớ mời cậu ăn hải sản.”
Nhà Tô Lý Lý rẽ trái khoảng trăm mét là đến bãi biển, ăn hải sản là chuyện rất đơn giản. Mấy năm trước Cố Duyên đã từng được ăn thử, cô phải công nhận rằng hải sản ở đó thực sự rất ngon.
“Thôi đừng ăn hải sản, quá tốn kém!” Cố Duyên nói.
Tô Lý Lý dò xét cô, tức giận nói: “Duyên Duyên, tớ thấy cả đường đi cậu cứ rầu rĩ không vui, khác hẳn hôm trước tớ gặp. Tớ bảo rồi, cậu không thật lòng đến thăm tớ đúng không? Nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi?”
Cố Duyên lắc đầu: “Không có gì...”
Không có gì? Tô Lý Lý im lặng, nhìn dáng vẻ của Cố Duyên như vậy mà còn nói là không có gì sao?
“Cãi nhau với người nhà sao?”
Cố Duyên không nói, coi như là đồng ý.
Tô Lý Lý lập tức hiểu rõ, cho dù cô hỏi như nào thì Cố Duyên cũng sẽ không nói ra nguyên nhân thực sự. Đã như vậy thì cô sẽ không hỏi nữa: “Vậy thì cậu ở chỗ tớ vài ngày đi, chờ khi nào bình tĩnh thì trở về cũng được.”
“Cảm ơn!” Cố Duyên rất cảm kích Tô Lý Lý.
Buối tối, Tô Lý Lý dẫn Cố Duyên đi ăn hải sản. Vì muốn Cố Duyên vui vẻ, Tô Lý Lý còn cố tình dắt theo đám bạn của cô ấy, đó là vài người đàn ông có dáng vẻ ngây thơ đơn thuần....
Cố Duyên thấp giọng hỏi Tô Lý Lý: “Cậu không có bạn nào là nữ sao?”
“Không phải cậu không biết, từ nhỏ tớ đã khắc phụ nữ rồi mà...” Tô Lý Lý liếc Cố Duyên: “Trừ cậu ra thì tất cả phụ nữ trên đời đều là khắc tinh của tớ, ngay cả mẹ tớ cũng vậy.”
Điều này thì Cố Duyên rất tin tưởng. Trước kia, khi còn đi học, hầu như Tô Lý Lý chỉ chơi với đám học sinh nam, còn với học sinh nữ thì thường như nước với lửa. Tô Lý Lý và Dương Xinh Xinh đã đánh nhau không dưới năm lần, lần nào cũng đánh cho đối phương tơi tả...
“Tớ cũng nghi ngờ, kiếp trước hai chúng ta không phải người yêu thì cũng là chị em đó. Nào, ăn nhiều một chút.” Tô Lý Lý gắp mấy con tôm bỏ vào bát người đàn ông bên cạnh: “Hòa Lực, bóc tôm cho Duyên Duyên đi.”
“Vâng, cô chủ!” Người đàn ông tên Hòa Lực cười hì hì, nhanh chóng bóc tôm.
Cố Duyên khoát tay: “Không cần, tôi tự bóc là được rồi, cảm ơn.”
“Cô Cố yên tâm đi, tôi có mang theo găng tay mà.” Hòa Lực đeo bao tay dùng một lần vào, giơ tay lên.
“Không phải tôi ngại bẩn, nhưng mà... tôi không thích làm phiền người khác...”
“Người ta nói không cần thì thôi, dài dòng làm gì?” Tô Lý Lý vỗ vào đầu Hòa Lực: “Còn nữa, gọi cô Cố làm gì? Phải gọi là Duyên Duyên chứ?”
Hòa Lực nhăn mặt, nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên...”
Mọi người đều cười rộ lên, cuối cùng Cố Duyên cũng nở nụ cười đầu tiên trong suốt buổi tối hôm nay.
Đây cũng chính là lí do vì sao Tô Lý Lý không thể làm bạn với phụ nữ, bởi vì phụ nữ không ai chịu được tính cách hùng hổ này của cô.
Tô Lý Lý thấy nụ cười của Cố Duyên, lập tức ra lệnh cho Hòa Lực: “Mấy ngày nay cậu có trách nhiệm làm cho Duyên Duyên vui vẻ đó!”
Hòa Lực im lặng, một lúc sau mới gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Khi Tô Lý Lý đi vào nhà vệ sinh, Hòa Lực ghé vào tai Cố Duyên nói: “Cô cũng thấy rồi đó, bình thường Lý Lý đều bắt nạt chúng tôi như vậy, cho nên cô hãy phối hợp một chút, vui vẻ lên, nào, cạn ly!”
Cố Duyên cười cười, cầm ly lên cụng ly với hắn, sau đó cả đám cũng cụng ly, uống cạn ly nước trái cây.
Lúc ăn cơm trôi qua rất vui vẻ, nhưng sau khi tàn tiệc, Cố Duyên lại phải trở về với hiện thực, đối mặt với mọi chuyện...
Suốt hai giờ, Cố Duyên không hề buồn ngủ chút nào, trong đầu cô chỉ nghĩ về chuyện trên báo, về sự tàn bạo của Phong Tùy, về hình ảnh máu me kia...
Cô lắc đầu, dùng hai tay đánh vào đầu, muốn quên đi tất cả. Chỉ tiếc... nghĩ thì dễ, làm mới khó...
Một người đàn ông có thể trở nên như vậy thì nhất phải trải qua rất nhiều đau khổ.
Cố Duyên ở lại nhà Tô Lý Lý năm ngày. Trong năm ngày này cô không xem tivi, không đọc báo, cũng không nghe những tin tức liên quan đến chuyện này.
Mỗi ngày, cô đều đi theo Tô Lý Lý và đám anh em kia đi ngao du khắp nơi, sống buông thả, trải qua khoảng thời gian vui vẻ...
Mặc dù chỉ là vui vẻ ngoài mặt mà thôi...
Ngày hôm nay Tô Lý Lý phải đi làm, nhưng cô cũng không quên Cố Duyên, cô ấy đã sớm dặn dò Hòa Lực đưa Cố Duyên đi đến bờ biển chơi.
Khi Hòa Lực đi vào nhà Tô Lý Lý, Cố Duyên đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Thấy hắn đến, cô mới ngồi dậy, cười híp mắt: “Lý Lý lại bắt nạt anh sao?”
Hòa Lực gật đầu: “Cô ấy bảo tôi đưa cô ra biển chơi.”
“Không cần, tôi tự đi cũng được.” Trai đơn gái chiếc đi cùng nhau, Cố Duyên vẫn cảm thấy không thích hợp.
Dường như Hòa Lực nhìn thấu suy nghĩ của cô, hắn cười trấn an: “Cô học theo Tô Lý Lý đi, trước giờ cô ấy không coi chúng tôi là đàn ông, cho nên không cho chúng tôi chút tôn nghiêm nào cả...”
“...”
“Lý Lý coi tôi là chị em của cô ấy, còn tôi coi cô ấy là anh em của mình...” Hòa Lực nói thêm một câu.
Cố Duyên mỉm cười. Chẳng mấy khi thời tiết quang đãng, ánh nắng ấm áp như hôm nay, cô tới bờ biển tắm nắng, hóng gió một chút cũng tốt. Cô đi vào phòng, mặc thêm một chiếc áo khoác, sau đó đi với Hòa Lực tới bãi biển.
Biển nơi này vừa rộng vừa sạch, nhìn ra xa không thấy được điểm cuối, gió biển thổi vào khiến Cố Duyên hơi lạnh, nhưng lại làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khi gió bắt đầu thổi, trong lòng cô đã không còn sự tức giận nữa, chỉ còn lại thất vọng và đau lòng mà thôi.
Vì để cho bản thân cô không hận Phong Tùy, mấy ngày nay cô đều không nghĩ tới sự tàn bạo của anh, mà cô chỉ nghĩ về những bất hạnh anh gặp phải khi còn nhỏ, những khó khăn, vất vả của anh...
Cố Duyên xoay người nhặt một vò sỏ trên bãi cát lên, vỏ sò này là vỏ sò tự nhiên, rất xinh đẹp, lúc ánh sáng chiếu vào còn lóe lên màu sắc rực rỡ...
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
300 chương
64 chương
11 chương