Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 92 : Có Phải Đang Xem Loại Tiểu Thuyết Đó Không

Biệt thự nhà họ Phạm. Ngoại trừ thời gian ăn cơm, Nguyễn Khánh Linh đã ở cả ngày trong phòng sách. Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình máy tính, lướt nhanh qua các mục tuyển dụng. Cô đã tốt nghiệp rồi, phải tìm một công việc ổn định. Tuy cô là tác giả của một tạp chí, nhưng chỉ dựa vào chút đồng lương đó, Nguyễn Khánh Linh không nuôi sống được bản thân mình. Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đã kết hôn, thế nhưng cô không muốn dùng tiền của anh. Giữa hai người chỉ là hôn nhân trên hình thức, về mặt kinh tế vẫn phải phân chia rõ ràng. Huống hồ, Nguyễn Khánh Linh vẫn muốn được tự chủ, không cần dựa vào Phạm Nhật Minh hay dựa vào nhà họ Phạm. Còn có năm mươi triệu Bảng Anh của Phạm Nhật Minh, tuy rằng đó là tiền nhà họ Nguyễn mượn, thế nhưng cô cũng đoán trước được bọn họ sẽ mặt dày như thế nào, cô không muốn dây dưa nhiều, đành dựa vào chính bản thân mình. Cũng chính vì vậy mà bây giờ Nguyễn Khánh Linh rất gấp gáp muốn tìm một công việc. Thế nhưng cô đã tìm cả ngày, công việc cũng chẳng có bao nhiêu. Những công việc có tiền lương cao thì cần có kinh nghiệm, những công việc không cần kinh nghiệm thì tiền lương lại rất thấp, còn có những công việc cô thấy phù hợp, lại không đúng chuyên ngành. Lúc này, có tiếng động truyền đến từ sau lưng cô, Nguyễn Khánh Linh vội vã quay đầu lại, mới phát hiện Phạm Nhật Minh đứng đằng sau, ánh mắt của anh đang đặt trên màn hình máy tính. Nguyễn Khánh Linh rất kinh ngạc, vội vã gập máy tính xuống. Thật ra không biết vì sao, cô vô thức không muốn Phạm Nhật Minh biết chuyện mình đang tìm việc. Phạm Nhật Minh nhìn động tác của cô, sắc mặt không thay đổi, hỏi: "Em đang làm gì vậy? Sao lại ngồi ngây ra cả ngày ở phòng sách?" Nguyễn Khánh Linh quanh co một lúc mới trả lời: "Đọc tiểu thuyết. " Phạm Nhật Minh nhíu mày, làm ra vẻ muốn cầm lấy máy tính của cô: "Đọc tiểu thuyết gì vậy, để tôi xem nào. " Động tác bất ngờ của anh làm Nguyễn Khánh Linh càng hoàng sợ, cô ôm máy tính vào người: "Không cho anh xem. " Cô nói lớn. Phạm Nhật Minh ngây ra, dường như không ngờ được cô sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cùng lúc đó, Nguyễn Khánh Linh cũng ý thức được hành vi của mình rất bất thường, chỉ ho hai tiếng, giải thích: "Không có gì đáng để xem đâu. " "Không có gì đáng xem sao em lại xem cả một ngày? Em không cho tôi xem, lẽ nào! " Phạm Nhật Minh cố ý kéo dài giọng, sau khi nhìn thấy cô trở nên căng thẳng, mới chậm rãi mở miệng: "Là loại tiểu thuyết đó sao?" Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh đỏ hồng lên, cô nói: "Anh đúng là lưu manh. Chỉ là tiểu thuyết bình thường thôi. " Anh bị cô mắng như vậy thì tự sờ mũi: "Tôi đã nói gì đâu, em nghĩ cái gì vậy? Tôi hỏi có phải em đọc tiểu thuyết ngôn tình không?" Nguyễn Khánh Linh bị lời nói của anh chặn lại, không phản bác được gì, cô biết Phạm Nhật Minh đang cố ý chọc mình, thế là không để ý đến anh nữa, quay người rời khỏi phòng sách. Thấy cô rời đi, ánh mắt Phạm Nhật Minh tối lại. Vừa nãy anh đã nhìn thấy nội dung trên máy tính của Nguyễn Khánh Linh. Cô muốn tìm công việc, nhưng lại không chịu cho anh biết. Trong những ngày chung sống với Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh đã hiểu được tính cách của cô. Tuy rằng cô còn trẻ nhưng làm chuyện nào ra chuyện ấy, cô không cho anh biết chuyện mình tìm công việc là do không muốn anh giúp đỡ. Trong lòng Phạm Nhật Minh cảm thấy rất nực cười. Những người khác muốn anh ban phúc một chút còn không được, cô thì hay rồi, phải phân rõ ràng với anh, chỉ sợ người ta không biết quan hệ của cô và anh. Nếu như gặp khó khăn, sớm muộn gì cô cũng tìm đến anh. Anh có một niềm tin như vậy.