Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 56 : Hy Vọng Rằng Những Người Yêu Nhau Sẽ Hạnh Phúc
Lúc này, Lê Tuấn cũng đang nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc một chiếc váy voan trắng với mái tóc dài chấm vai, trông thật tao nhã và phóng khoáng.
“Xin chào, tôi là Hà Nguyên Đan.
”
Hà Nguyên Đan chủ động đưa tay ra, thân thiện giới thiệu với anh ta.
Lê Tuấn lịch sự bắt tay lại, rồi ngồi xuống ghế.
“Đây là lịch trình của Nguyễn Khánh Linh.
Lúc trước tôi đã từng nói qua với cô.
”
Hà Nguyên Đan đưa cho anh một tờ giấy, cô ta cũng dùng nó để hẹn Lê Tuấn ra ngoài gặp mặt.
“Nguyễn Khánh Linh chuẩn bị đi nước Anh để bảo vệ luận án.
Phạm Nhật Minh sẽ không ở cạnh cô ấy.
Nếu muốn đưa cô ấy trở về, đây là cơ hội tốt.
”
Hà Nguyên Đan cười nói.
Lê Tuấn nhìn lướt qua lịch trình, sau đó ngước mắt lên nhìn Hà Nguyên Đan hỏi: “Tôi không biết cô, sao cô lại giúp tôi?”
“Tôi chỉ mong rằng những người yêu nhau cuối cùng sẽ ở bên nhau.
”
Hà Nguyên Đan nói một cách bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn, như thể chân tướng sự tình đúng như lời cô ta nói.
Tuy nhiên, Lê Tuấn không phải là kẻ ngốc, sau khi Hà Nguyên Đan liên lạc với anh ta, anh ta điều tra cô ta, phát hiện ta cô ta từng qua lại với Phạm Nhật Minh, sau đó họ chia tay, cô ta ra nước ngoài.
Thấy cô ta làm thế này, Lê Tuấn cũng biết lý do.
Nếu anh ta thực sự thu phục được Khánh Linh bằng cách này, thì đối với Hà Nguyên Đan, cô ta sẽ có ít đối thủ hơn.
Lê Tuấn vẫn hiểu nguyên tắc đôi bên cùng có lợi.
Vì vậy, anh ta không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy cảm ơn rồi rời đi sớm.
Nguyễn Khánh Linh đến sân bay quốc tế London.
Trước khi cô lên máy bay, một người đàn ông đã liên lạc với cô, nói rằng đó là bạn của Phạm Nhật Minh, sau đó nói với cô về thời gian đón, lúc này, cô đã ra khỏi cổng đón.
Sân bay có rất nhiều người tới đón, Nguyễn Khánh Linh thành thật đứng ở chỗ đã được hai người hẹn từ trước.
Trần Hữu Nghị trong nháy mắt đã nhìn thấy cô.
Hầu hết những người bước ra đều là người nước ngoài, rất dễ dàng tìm thấy Nguyễn Khánh Linh gầy gò từ trong đám người cao lớn tóc vàng, mắt xanh.
Không thể phủ nhận rằng Trần Hữu Nghị đã thực sự kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, xinh hơn cả trong hình, chỉ cần nhìn cô, Trần Hữu Nghị chợt cảm thấy mình đã trở lại thời đi học.
Cô gái này quá xinh đẹp thanh thuần!
Trần Hữu Nghị mỉm cười và thầm nghĩ hóa ra cô gái tỏa ra hơi thở thanh xuân này là gu của Phạm Nhật Minh.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy một người đàn ông Việt Nam mặc áo ba lỗ đi về phía cô, cậu ta cao ráo, đẹp trai và có khí chất bất phàm.
Cô biết ngay đây là bạn của Phạm Nhật Minh đến đón cô.
“Xin chào, tôi tên là Trần Hữu Nghị.
”
Trần Hữu Nghị bước lên trước, tự giới thiệu bản thân trước rồi dẫn Nguyễn Khánh Linh ra ngoài.
“Tôi là Nguyễn Khánh Linh.
”
“Tôi biết.
” Trần Hữu Nghị cười sâu xa, nhìn Nguyễn Khánh Linh, cậu ta dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền hỏi: “Không biết cô đã nấu cho Nhật Minh món gì ngon?”
“Hả?”
Nghe câu hỏi đột ngột của anh như thế này, Nguyễn Khánh Linh nhất thời không phản ứng kịp.
“Nhật Minh đã khen ngợi tài nấu ăn của cô vài lần.
”
Trần Hữu Nghị cười giải thích, đúng như dự đoán, vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh lập tức rạng rỡ khi nghe cậu ta nói: “Thật sao?”
Trần Hữu Nghị gật đầu.
Kết quả, toàn bộ sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh đều sáng ngời, cô không ngờ sau lưng có người lạnh lùng như Phạm Nhật Minh lại khen tài nấu nướng của cô.
Trên đường đi, Trần Hữu Nghị tốt bụng và dễ tính, đã trò chuyện rất nhiều với Nguyễn Khánh Linh, họ nói chuyện rất hợp nhau.
Cậu ta đã hẹn trước với Nguyễn Khánh Linh, đưa cô đến biệt thự của Phạm Nhật Minh ở London.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Khánh Linh bối rối, không nhịn được hỏi câu hỏi mà cô luôn canh cánh trong lòng: “Cô Nguyên Đan và Phạm Nhật Minh , họ chia tay như thế nào? Hai người rõ ràng rất hợp nhau! ”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
36 chương
109 chương
123 chương
252 chương
61 chương
40 chương
23 chương
79 chương