Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 52 : Từ Chối
Nghe vậy, Lê Nam giật mình, sau đó cười lớn: “Anh trai, anh thích người nảo rồi sao?”
Nghe anh ta chế giễu, Lê Tuấn có chút không vui: “Lê Nam, cậu có thể nói cho tôi biết không?”
“Em nói! Anh trai, đừng tức giận.
” Lê Nam vội vàng gọi: “Theo đuổi phụ nữ, chẳng qua là một vài thói quen, tặng hoa, tặng quà, rủ đi chơi, rủ đi bơi.
Cô gái mà anh thích, nếu cô ấy lãng mạn thì tặng hoa, nếu…”
Giọng của Lê Nam tiếp tục, nhưng Lê Tuấn hơi ngạc nhiên.
Trên thực tế, khi Lê Nam nói về bơi lội, Lê Tuấn đã hơi xúc động.
Khánh Linh không biết bơi, nhưng trước đây cô ấy đã rất thích học, vì vậy anh có thể nhân cơ hội này để dạy cô ấy.
Cùng lúc đó, trong tâm trí của Lê Tuấn hiện lên hình ảnh Nguyễn Khánh Linh đang mặc một bộ áo tắm, trong sáng nhưng hấp dẫn !
Sao anh lại có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy? Dám có tư tưởng xấu xa với cơ thể Khánh Linh.
Đột nhiên, cả người Lê Tuấn chấn động, và nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu.
Lúc này, Lê Nam tiếp tục gọi điện thoại cho Lê Tuấn: “Anh trai, anh trai?”
Lê Tuấn ừ một tiếng.
Lê Nam đỡ trán: “Anh hai, anh có nghe em vừa nói gì không?”
“Không sao, anh đã biết phải làm sao.
”
Ngay khi Lê Tuấn chuẩn bị dập máy, Lê Nam lại kêu lên dọa cho Lê Tuấn giật mình.
“Còn gì nữa không?”
Lê Tuấn hỏi.
“Anh à, anh thích cô gái nào? Nói cho anh nghe đi, để em điều tra giúp anh nhé!”
Lê Nam ngập ngừng hỏi anh, nhưng Lê Tuấn không nói với anh ta mà thờ ơ phun ra hai chữ: “Không được.
”
Sau đó điện thoại cúp máy.
Mặc dù Lê Nam không cam lòng, nhưng anh ta không thể làm gì được.
Tại biệt thự của nhà họ Phạm, Nguyễn Khánh Linh đang thu dọn hành lý, cô định quay lại trường học để chuẩn bị bảo vệ luận văn, nhưng lúc này, cô đột nhiên hắt hơi hai cái, không biết là ai đang nghĩ đến mình.
Tuy nhiên, nó cũng khiến cô nhớ đến thời tiết ở London.
“Không biết thời tiết ở đó như thế nào rồi?”
Nguyễn Khánh Linh lẩm bẩm, gấp thêm vài bộ quần áo rồi cất vào vali.
Vừa lúc đó, chú Hùng đi ngang qua cửa, nghe thấy lời nói của cô nên dừng lại và gõ cửa: “Mợ chủ.
”
Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại, nhìn thấy là chú Hùng, cô vui vẻ cười: “Chú Hùng, là chú hả.
Lúc trước cháu quên cảm ơn chú.
Đối với chuyện ca sĩ nổi tiếng, chú đề xuất với cháu gọi chị An Hạ, cháu đã thu được lợi ích lớn đấy.
”
Chú Hùng cũng nhẹ nhàng cười: “Chỉ là chuyện đơn giản thôi, miễn là có thể giúp được cháu.
”
“Chú đã giúp cháu chuyện lớn đấy!”
Nguyễn Khánh Linh nhếch miệng, cười ngây ngô và dịu dàng.
Nhìn thấy cô, chú Hùng càng thích cô hơn, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi cô đang nói nên nhắc nhở: “Mợ chủ, khi đến nước Anh, cháu nhớ mang theo ô và mũ.
”
“Thời tiết ở Anh ẩm ướt hơn nhiều so với ở Việt Nam, trời thường xuyên mưa, hiếm khi thấy ánh nắng mặt trời.
Mợ nên mang theo ô, chủ yếu để che mưa.
”
“Như vậy sao.
” Nguyễn Khánh Linh trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn chú Hùng nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn chú Hùng đã nhắc nhở.
”
Chú Hùng cũng cười, định nói, nhưng bị tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Khánh Linh cắt ngang.
Cô liếc nhìn chú đầy hối lỗi trước khi trả lời điện thoại: “Đàn anh Lê Tuấn, có chuyện gì vậy?”
Nghe được mấy chữ đầu tiên, Chú Từ đột nhiên vểnh tai.
“Bơi lội?” Nguyễn Khánh Linh nhìn có chút xấu hổ, suy nghĩ một hồi vẫn là cự tuyệt: “Thực xin lỗi đàn anh, em không thể đi bơi với anh.
”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
36 chương
109 chương
123 chương
252 chương
61 chương
40 chương
23 chương
79 chương