Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 49 : Sau Này Thấy Chú Ấy Thì Tránh Ra Xa Một Chút
Bên kia, Phạm Nhật Minh cầm điện thoại nhìn thấy tin nhắn, khẽ mỉm cười nhắn lại cho cô: "Bây giờ cô làm phóng viên sao?"
Nguyễn Khánh Linh nhận được tin nhắn trả lời nhanh như vậy liền thấy được ưu ái mà khiếp sợ, cô suy nghĩ một chút, người bí ẩn này chắc là chỉ biết cô là người nhà học Đường chứ không biết rõ con người thật của cô.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh dù không biết rõ cô mà vẫn sẵn sàng giúp đỡ, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy mình cũng không nên nói dối anh.
Thế là cô nói thẳng với anh: "Bây giờ là nhà văn, vì muốn viết văn nên mới đi phỏng vấn cô ấy."
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời thành thật của cô, nhưng Phạm Nhật Minh lại vô cớ thấy bực bội, anh tắt máy và ném điện thoại sang một bên mà không trả lời lại cô.
Người phụ nữ này có thể nói rất nhiều điều với một người đàn ông xa lạ trên mạng, nhưng lại không chịu nói sự thật với anh.
Nguyễn Khánh Linh vẫn đang chờ tin nhắn trả lời của người bí ẩn, nhưng đầu dây bên kia không có tin tức, dường như cô thở dài theo thói quen, đành phải từ bỏ ý định tiếp tục trò chuyện với anh ta, tắt điện thoại di động đi ngủ.
Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh sau khi ăn sáng thì muốn đến công ty.
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh mặc đồ tây liền đoán được anh muốn đến công ty, vì vậy hỏi: "Phía bên chú chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Cô luôn lo lắng không yên về Phạm Nhật Minh, cứ sợ chú của anh sẽ làm ra chuyện gì không hay.
Nhìn thấy sự lo lắng của Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt Phạm Nhật Minh càng thêm sâu, anh xoay người, rũ mắt nhìn cô, hỏi: "Nguyễn Khánh Linh, em đang lo lắng cho anh sao?"
Nguyễn Khánh Linh hiển nhiên không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, cô sửng sốt một lúc rồi gật đầu, "Ừ."
"Sao em lại lo lắng?" Phạm Nhật Minh trầm giọng nói.
"Em kết hôn với anh chưa được bao lâu, mới chỉ gặp chú anh có một lần.
Làm sao em biết rằng ông ấy không thích anh?"
Nguyễn Khánh Linh ngẩn người ra, cô thật sự không biết, nhưng lần trước ăn cơm ở nhà họ Phạm, chú Phạm đã để lại cho cô ấn tượng này, chẳng lẽ sự thật không phải như thế?
"Đoán thế…"
Nguyễn Khánh Linh thành thật trả lời, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bất an.
Nếu sự việc trái ngược với những gì cô ấy đoán, thì những hành động mà trước đây và cả hiện tại mà cô ấy làm ra, chẳng phải chính là đang châm ngòi mâu thuẫn cho hai chú cháu nhà này hay sao?
Kỳ thật Phạm Nhật Minh chỉ muốn trêu chọc cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc tối hôm qua cô thổ lộ tâm tình với một người đàn ông xa lạ, mặc dù người đó cũng chính là anh, nhưng anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
"Em đoán sai rồi sao?" Nguyễn Khánh Linh thận trọng hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút sợ hãi của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh đột nhiên liếm môi, nhéo nhéo mặt cô, giọng nói trầm thấp ngọt ngào.
"Em đoán không sai.
Cho nên, sau này mà có nhìn thấy chú ấy, thì em nhớ tránh ra xa hết mức có thể, biết chưa?"
Phạm Thành là người nguy hiểm, bây giờ thấy anh hồi phục sức khỏe, trong lòng chú ta sẽ cảm thấy bị uy hiếp, chú ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để hại anh.
Phạm Nhật Minh không để ý đến chú ta, nhưng Nguyễn Khánh Linh, anh nhất định phải nhắc nhở cô một chút.
"Thật tốt quá," Nguyễn Khánh Linh thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô không đoán sai.
"Em biết rồi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Phạm Nhật Minh không cầm lòng được, muốn sờ đầu cô.
Anh đưa tay ra, sau đó mới ý thức được, anh ho một tiếng rồi bỏ đi không nói chuyện với cô nữa.
Nguyễn Khánh Linh thấy anh vội vàng rời đi, tưởng anh đi làm muộn, cũng không nghĩ nhiều.
Phạm Nhật Minh lái xe xuống tầng hầm, tắt máy rồi xuống xe.
Đúng lúc này, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, khi đi ngang qua Phạm Nhật Minh, cô ấy kêu lên một tiếng, sau đó cả người run lên như sắp ngã vào người anh.
Thấy thế, Phạm Nhật Minh cau mày, nghiêng người né cô ta.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
5 chương
7 chương
305 chương
50 chương
14 chương
55 chương