Anh ấy hôn lên môi tôi, tách miệng tôi ra, môi trượt xuống cổ tôi. Anh ấy hôn tôi thật sự rất mãnh liệt, dần dần có cảm giác như điên cuồng, vội vàng cởi quần áo của tôi ra. Khi tôi còn đang đê mê mơ hồ, lần nữa anh ấy hôn lên môi tôi điên cuồng, tôi cảm thấy mùi máu tươi. Tôi không biết là máu của tôi hay máu của anh ấy, nhưng chắc chắn trong miệng của chúng tôi có máu. Trong lòng tôi kinh ngạc! Sầm Tổ Hàng sẽ không hôn tới mức khiến tôi chảy máu! Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra. Anh ấy lui ra phía sau, vì sự điên cuồng vừa rồi khiến cổ áo anh ấy xộc xệch lộ ra một dấu vết hàm răng cắn, để lại một vết thương. Miệng vết thương không thâm nhưng máu thịt mơ hồ. Vết thương như vậy nếu chạm vào hẳn anh ấy sẽ rất đau. Lúc này miệng vết thương kia đang dần khép lại, từng chút từng chút biến mất, nửa phút sau đã không còn một chút dấu vết. Hiện tại còn cần giải thích gì sao? Tôi lạnh lùng nói: “Anh nói dối. Anh và Sầm Mai ở bên nhau không chỉ nói vài câu như vậy. Anh đã để cô ấy cắn? Vì sao?” “Tổ Hàng đứng trước giường không nói gì, tôi biết với tính cách của mình thì anh ấy cũng không nói. Tôi cười đau khổ, nói: “Bởi vì cô ta bị thương, mà anh là người cô ta yêu cho nên máu của anh có thể khiến cô ta nhanh hồi phục. Anh để cô ấy cắn một chút. Hẳn cô ta có ý thức, vết thương ở nơi như vậy là cô ta ôm lấy anh cắn. Gì mà anh chưa từng yêu cô ta? Lúc trước không phải anh còn ăn trái tim cô ta sao? Sầm Tổ Hàng! Vì sao anh lại gạt em? Vì sao chuyện đã tới nông nỗi này anh còn muốn để ý tới Sầm Mai? Ở trong lòng anh, Sầm Mai là số một, Sầm Gia thôn nhà anh là số hai, em có lẽ còn chưa được xếp thứ ba…” Nói xong, tôi chỉnh lại quần áo, đi ra khỏi phòng, đi ra khỏi căn biệt thự này. Khi tôi bước ra khỏi Ngũ hành trận, tôi không thèm nghĩ tới chuyện có nguy hiểm hay không, hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, cảm thấy nơi này nghẹt thở như không có dưỡng khí khiến tôi cần phải rời đi. Tôi không khóc, chỉ vẫn luôn đi về phía trước dọc theo con đường. Bỗng nhiên bên cạnh có một chiếc taxi lướt qua, tôi liền vẫy taxi. Nhưng tôi không biết tôi muốn đi đâu. Khi tôi mệt, tôi nghĩ tới Đàm Thiến. Lúc này về nhà là không thể. Tôi không muốn khiến ba tôi lo lắng. Vậy thì chị em thân thiết là nơi tốt nhất để đi. Gọi điện thoại cho Đàm Thiến, chuông reo chừng hai phút mới có người nghe máy. Cô ấy nói bằng giọng ngái ngủ: “A lô!” “Đàm Thiến, mình không có nơi nào để đi, mình đến nhà cậu được không?” “Ừ, tới đây đi. Tới thì gọi điện thoại, mình mở cửa cho.” “Ừ.” Tôi đáp lời, nhưng cô ấy ở bên kia lại cao giọng nói: “Khả Nhân, hiện tại đã muộn lắm rồi!” “Đúng vậy.” “Cậu đang ở đâu?” “Trên đường.” “Cậu… rốt cuộc đã có chuyện gì thế? Thôi, đến đây rồi nói sau.” Nhìn đường phố trống rỗng trong đêm, cảm thấy có chị em thật là tốt. Tới nhà Đàm Thiến, Đàm Thiên vẫn mặc đồ ngủ ra mở cửa cho tôi. Cô ấy nói nhỏ: “Khả Nhân, nói nhỏ thôi, đừng đánh thức ba mẹ mình.” Tôi gật đầu, đi theo cô ấy vào phòng. Vào phòng rồi cô ấy hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Hơn nửa đêm còn ra ngoài đường, lại còn khóc?” “Không có?” Tôi không cảm giác được mình đã khóc, sao cô ấy lại nhìn ra được? Rửa mặt, chải qua đầu tóc, chúng tôi cùng nhau nằm ở trên giường, cô ấy hỏi nhưng hiện tại tôi không muốn nói gì. Đêm nay có quá nhiều chuyện khiến tôi không còn chắc chắn, tôi muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, phải cho tâm lý của mình nghỉ ngơi một lúc. Đàm Thiến là bạn bè nhiều năm của tôi, lập tức nhận ra ý nghĩ của tôi, cái gì cũng không hỏi nữa để tôi ngủ một lúc. Đi mệt, khi đang đi tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, hiện tại nằm trên giường cũng thả lỏng được một chút, rất nhanh đã ngủ rồi. Tôi gặp một giấc mơ. Trong mơ tôi không biết chính mình đang nằm mơ, bởi vì hoàn cảnh trong mơ đều y như thật. Trong mơ, tôi ở nhà Đàm Thiến, đang ngủ với Đàm Thiến. Mà Sầm Mai tới, tôi không thấy rõ mặt cô ta, chỉ có thể thấy vết máu trên ngực, còn có bộ quần áo xanh bộ đội kia. Máu nhỏ từng giọt, mùi máu tươi truyền đến. Cô ta tiến vào phòng, nhìn tôi trên giường. Tôi kinh hoảng bò sang đầu giường bên kia lay mạnh Đàm Thiến, nhưng Đàm Thiến lại không có bất kỳ phản ứng gì. Sầm Mai đi tới trước mặt, cô ta vươn tay, máu trên đầu ngón tay nhỏ xuống. Tôi ngã ra giường, tay chạm phải một vật cứng rắn, không kịp nghĩ cầm lên ném về phía Sầm Mai. Sầm Mai phát ra một loạt âm thanh rất khó diễn tả, giống như yết hầu bị cắt ra khiến từng hơi thở cũng phát ra tiếng kêu. Sau đó cô ta biến mất. Tôi bừng tỉnh, bật dậy ngồi trên giường, thở dốc từng hơi nhìn Đàm Thiến vẫn đang ngủ say dưới ánh đèn ngủ. Hóa ra là mơ. Tôi biết là mơ nhưng trái tim tôi vẫn đập thình thịch. Một lần nữa nằm xuống, mở ra điện thoại nhìn thời gian. Đã hơn bốn giờ sáng, tôi mới ngủ chưa được ba giờ. Ánh sáng điện thoại chiếu tới đồ vật trong phòng, dưới giường có một vật nằm ở giữa phòng. Tôi nghi hoặc, đồ kia vừa rồi trước khi tôi đi ngủ chắc chắn không có. Đàm Thiến dù không ở quá sạch sẽ nhưng cũng không đến mức có vật chình ình ở giữa phòng cũng không thu dọn đi. Để vậy buổi tối đi lại không phải sẽ bị vấp vào sao? Tôi đưa tay ôm lấy ngực mình, nhìn Đàm Thiến nằm bên cạnh, tôi không dám xuống giường. Lúc này tôi cảm thấy chỉ ở trên giường mới an toàn, dưới giường mỗi nơi dường như để có thể có quỷ nhảy ra. Tôi không xuống giường để xem thứ kia rốt cuộc là cái gì mà lựa chọn trùm chăn qua đầu giả bộ ngủ, chỉ làm lộ ra một khe hở, thò cái mũi ra để thở. Có điều sau khi sợ hãi, dù cố gắng đến mấy tôi cũng không ngủ được, trái tim vẫn đập thình thịch, không thể bình tĩnh lại. Cứ như vậy nằm tới 6 giờ sáng, trời đã sáng, nghe thấy tiếng bên ngoài có người rời khỏi giường nấu cơm tôi mới mở to mắt, nhìn quanh phòng. Đàm Thiến vẫn đang ngủ, mà mọi thứ trong phòng cũng rất bình thường. Chỉ có thứ kia vẫn ở giữa phòng.