Chồng tôi là quỷ

Chương 166 : Chương 84-2

Tôi không để ý Sầm Tổ Hàng nói chuyện với ba mẹ Khúc Thiên như thế nào, hơn mười phút sau mẹ Khúc Thiên đi vào bếp, mắt vẫn đỏ hồng. Bà ấy nhìn thấy tôi, sửng sốt một chút rồi tức giận nói: “Sao cháu cũng lại tới? Tới thì cứ tới đi, dù sao cũng chỉ còn một tháng. Đừng nghĩ nhà ta sẽ cho cháu đi cùng.” Tôi lui lại góc tường, không nói gì, trong lòng thầm buồn nôn: Tôi và gia đình Khúc Thiên các người không chút quan hệ, Sầm Tổ Hàng sẽ tuyệt đối không đi du học. Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, bà nghĩ anh ấy biết nói tiếng Anh sao? Cũng may trước khi Khúc Thiên bị Sầm Tổ Hàng nhập vào người, anh ta đã thi qua môn tiếng Anh, bằng không với Sầm Tổ Hàng hiện tại đi thi thì không chừng sẽ không lấy được cả bằng tốt nghiệp cho Khúc Thiên chứ nói gì tới đi du học. Mẹ Khúc Thiên vừa khóc vừa rửa rau, miệng vẫn lải nhải: “Ông ta làm quan lớn, ta đã từ chức mà về trông coi việc nhà, sao ông ta lại không biết tốt xấu như thế chứ. Mỗi ngày ta phải hầu hạ, giữ thể diện cho ông ta, để ông ta có uy trước mặt người khác. Bây giờ thì tốt rồi, tìm tới cả gái mười mấy tuổi, muốn khiến tôi tức chết sao? Đàn ông sao lại đều như thế? Chơi bời ở bên ngoài rồi lại còn để bị bụng to, tìm tôi đi hầu hạ! Sao ông ta lại có thể nghĩ nhẹ nhàng như vậy? Tôi phải đi hầu hạ cô ta? Tôi không một dao đâm chết con tiện nhân đó đã là tốt rồi!...” Tôi lại càng lui về sau. Nhìn mẹ Khúc Thiên có vẻ bề ngoài ôn tồn lễ độ, thanh tao tri thức, lần trước nói qua nói lại với dì tôi là tôi đã đủ giật mình. Hiện tại nghe bà ta lải nhải những lời này tôi lại càng giật mình. Bên ngoài cao quý là vậy hóa ra cũng chỉ có một cuộc sống bình thường. Tôi lui về phía sau thêm chút nữa thì đụng phải Khúc Thiên, anh ấy ôm chặt tôi, nói: “Đem bộ đồ nấu món Âu kia bỏ đi.” Mẹ Khúc Thiên nhìn những đồ kia, nói: “Bỏ đi đâu? Cũng mất vài vạn đấy. Lần sau các con về mẹ sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu mấy món Âu. A, đúng rồi, Khả Nhân hẳn sẽ không ăn đồ Âu.” Tôi không nói gì, nhà bà ta đang có chuyện như vậy mà vẫn còn tâm tình đá xéo tôi. “Vậy đưa cho con. Con mang sang nhà bên kia, để Khả Nhân học nấu đồ Tây cho con.” Khúc Thiên nói. “Con trai, tháng sau con du học rồi, thời gian này ăn đồ Trung Quốc nhiều một chút, sang bên kia muốn ăn cũng khó mà kiếm được. Hơn nữa, mang sang bên kia thì con bé sẽ làm được sao? Chờ con bé làm được rồi thì con cũng xuất ngoại.” Nhìn mẹ anh ấy có vẻ không muốn dọn bộ đồ bếp này đi, tình hình này có chút khó xử. Chung tôi không biết có thể nói thẳng đó chính là nguyên nhân khiến chồng bà ấy có bồ nhí bên ngoài hay không. Nếu nói vậy bà ấy sẽ truy vấn thì chúng tôi cũng không biết phải giải thích như nào. Sầm Tổ Hàng biết phong thủy nhưng Khúc Thiên thì không. Hơn nữa, đó là mẹ Khúc Thiên, nếu có gì sơ hở thì mẹ anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ. Tôi còn nghĩ làm thế nào để mẹ anh ta đồng ý cho chúng tôi mang những thứ kia đi thì Khúc Thiên đã đẩy tôi lên lầu hai. Sau khi vào phòng tôi mới nói nhỏ: “Bà ấy không chịu bỏ đi thì phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ thật sự ly hôn, sau này chúng ta sẽ mất đi một chỗ dựa.” Khúc Thiên cười giảo hoạt: “Đêm đến anh sẽ quay lại dọn chúng đi là được.” Ách, là quỷ lúc này thật tốt, có làm trộm cũng không sợ bị bắt. Cũng không biết mẹ Khúc Thiên khi thấy mất đi những thứ này liệu có báo cảnh sát hay không, cảnh sát nhất định sẽ nói sao lại có loại trộm như này, trộm cái gì không trộm lại đi trộm đồ làm bếp, vừa nặng vừa không bán được nhiều tiền. Nhìn Khúc Thiên, nghĩ với bộ dáng của Sầm Tổ Hàng, ở trong bếp kia mang theo những đồ kia tôi lại cảm thấy buồn cười. Tôi vừa cười rộ lên anh ấy đã ôm tôi lại, dùng trán tì vào trán tôi, nói: “Lát nữa cứ tới bệnh viện trước đi.” “Không cần, về nhà uống thuốc Trung y khá hiệu quả. Không sốt cao, chỉ hơi nóng thôi.” Trải qua vài lần như vậy tôi cũng hiểu được quy luật. Lần sau hẳn sẽ không bị sốt nữa. - -- Sant: Hẹn các bạn ngày mai.