Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 161
Tôi giống như đi vào cõi thần tiên nghe anh tôi cùng thúc bá trò chuyện, tinh thần không thể nào tập trung.
Ngực tôi ngứa ngứa, tôi lấy cớ đi vào nhà bếp để lấy nước nóng, trộm kéo cổ áo ra nhìn, nơi đó có một hình xăm bông hoa, nở rộ từ xương quai xanh xuống dưới —– từ khi nào tôi đã xăm hình bông hoa này?
Hơn nữa tôi cảm giác trước ngực vắng vẻ, ngón tay cũng thật kì quái, giống như đã ném đi thứ đồ vật gì đó quan trọng
” Anh!” Tôi bực bội hét lên
Anh tôi vội vàng chạy vào, lo lắng nhìn tôi hỏi: ” làm sao vậy?”
“Em cảm thấy rất kỳ lạ, giống như em đã quên một điều gì đó rất quan trọng …”
Anh tôi vuốt cằm nói:” tiểu kiều, anh cảm thấy em đã quên một sự kiện rất quan trọng….”
” Là gì?” Tôi vội vàng nhìn về phía anh tôi
” Khẳng định em đã quên tiền tiết kiệm nhà chúng ta chỉ còn số lẻ!! Còn cái quái gì nữa đâu?”
Cái gì? Tiền tiết kiệm?
Anh tôi gõ một phát trên trán tôi, nói lời thấm thía:” tiểu kiều, yêu đương không thể đổi cơm ăn, bố đang ở bệnh viện phục hồi cần tiền, tiền tiền tiền!! Muỗi nhỏ cũng là thịt! Mau lên, trước tiên buôn bán là quan trọng, thật vất vả, khi phá cái làng kia ra”
Làng? Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một địa danh, làng hoàng đạo?
“Đợi đã! Anh ơi, tại sao em không nhớ, cái gì làng, là làng hoàng đạo sao?” Tôi vội vàng kéo tay anh tôi.
” Ừm, thật vất vả khí phá ta tà khí vạn quỷ sào huyệt, động đất đã cứu chúng ta, em đi làm mắt trận nơi đó, thẩm thanh nhụy thấy choáng váng, nhà ta thật vất vả nở mày nở mặt một lần, hiện tại thanh danh đúng là đầu sóng ngọn gió, mau chóng kiếm tiền!! Anh tôi xoa tay hậm hực
(Đầu sóng ngọn gió: đối mặt với gian nan nguy hiểm)
Tôi cảm thấy anh tôi tránh nặng tìm nhẹ, vì vậy tôi cầm khay trà để lên bàn, uy hiếp nói:” mộ vân phàm, anh lại nói cho có lệ, em sẽ không nấu cơm cho anh”
Anh tôi khoé miệng giật giật, đưa tay lên chọc trán tôi mắng:” tiểu kiều, em muốn tạo phản à? Dám uy hiếp anh, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”
Hỏi cái gì?
Tôi hé miệng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cuối cùng hỏi một câu:” anh, chồng em đâu?”
” Em rốt cuộc chỉ nhớ nam nhân đó, không phải em nói hắn đã đi mấy ngày rồi sao? Anh làm sao biết hắn ở đâu? Thần long thấy đầu không thấy đuôi…… Mau tới đây!”
Giọng nói của anh tôi dần dần đi xa
Tôi ngơ ngác nhìn ấm nước điện tí tách quay cuồng.
Tôi giống như nhớ rõ một số việc, rồi lại quên mất một số việc.
Vì sao đầu óc tôi có một mảnh hỗn loạn, tôi cảm thấy sự tình của làng hoàng đạo giống như nằm mơ, có chút đoạn nhớ rõ, nhưng lại không thể hiện lên được.
》
Trong khi lái xe đến nhà thúc bá, tôi ngẩn người suy nghĩ, chỉ nhớ tới nhẫn, chồng, còn có…. Hoàng lương.
Hoàng lương là gì?
“Anh ơi, Hoàng lương là gì?” Tôi hỏi.
” Ơ, tại sao em lại hỏi văn học?, hoàng lương còn không phải là gạo sao? Em muốn ăn cháo sao? Ăn chút gì đó có chất dinh dưỡng đi, điều đó sẽ tốt cho thai nhi”
Tôi sờ vào bụng nhỏ, cảm thấy hai đứa trẻ này tồn tại là đương nhiên, nhưng là còn quá trình một chút manh mối đều không có, muốn hỏi, nhưng lại phát hiện không biết nên hỏi gì.
Thúc bá, sống ở một ký túc xá đông đúc cũ xưa bên cạnh một ngôi chùa, ông nói với chúng tôi, gần đây con gái ông ấy đêm không về ngủ, đã 30 tuổi rồi, không chỉ độc thân mà còn không biết gì giống như một đứa trẻ.
Hơn nữa vợ ông ấy thân thể không được tốt, thuốc thang không ngừng, may mắn hai người già đều là công nhân viên chức về hưu, tiền lương hưu cùng bảo hiểm có thể duy trì cuộc sống.
Thúc bá tâm thái luôn rất tốt, ngay cả khi trong nhà có chuyện không tốt, ông cũng có thể cười đối mặt, nhàn nhã đến công viên đánh thái cực quyền, câu cá, còn nhiệt tình giúp đỡ người khác
Nhưng gần đây nhất ông luôn cảm thấy xui xẻo, vợ ông bị u xơ tử cung, con gái không những không giúp được mà đêm còn không về ngủ, ngày hôm qua ông ấy mắng con gái một hồi, không nghĩ tới cô con gái dám mắng lại, còn uy hiếp muốn thu dọn đồ bỏ đi.
Lão ba khổ sở, sáng nay tản bộ đi qua cửa nhà chúng tôi, do dự một lúc, bước vào tìm tôi
” Gia trạch không yên chủ yếu là toà nhà có vấn đề”. Tôi đi vào nhà ông ấy, bất đắc dĩ nói:” thúc bá, sao trong toilet có âm thanh?”
” Toilet?” Thúc bá đi đến cửa loilet, cẩn thận nghe ngóng nửa ngày xong nói:” không có âm thanh gì cả……”
” Ông cẩn thận nghe lại chút nữa”. Tôi móc la bàn nhỏ ra, kim đồng hồ chỉ hướng ngôi chùa ngoài cửa sổ
Thúc bá nghe lại, vẫn không phát hiện có âm thanh gì lạ….
Trong toilet nhà ông ấy có cái thùng nước lớn, bên trong còn có một xô đầy nước, vòi nước bên dưới bị rò rỉ, nhỏ giọt từng chút, từng chút
” Thúc bá, cái này gọi là lấy máu sát, ông không biết sao?” Tôi chỉ vào vòi nước
” Doạ? Cô nương, tôi tin tưởng cô, nhưng đừng nói chút thuật ngữ làm tôi sợ”. Lão bá trừng mắt nói:” cái này rõ ràng là nước, nói cái gì mà lấy máu, nghe tới đã khiếp người.”
“…… Tôi không cố ý hù doạ ông, nhưng cái này thật sự gọi là lấy máu sát”.
Rất nhiều người trong nhà bị rò rỉ nước, dùng chậu nước hứng từng giọt một, thịch thịch rơi xuống đáy chậu, liền trở thành một loại trường khí, sát khí ảnh hưởng tới ngôi nhà cùng thân thể, nhưng tình huống này không phải mỗi ngày đều có, bởi vì đối với người ảnh hưởng không lớn.
Nhưng có một số gia đình họ cảm thấy rằng nới lỏng vòi nước ra, nước từng giọt rơi xuống, dùng cái thùng lớn đựng nước, như vậy đồng hồ nước sẽ không chạy, tiết kiệm được không ít tiền.
Tôi hướng ông ấy giải thích lấy máu là một loại âm thanh sát, nhẹ thì rò rỉ tài lộc, nặng thì trong nhà có điềm xấu.
Lão bá nghe được lòng sợ hãi:” tôi còn không biết cách nói này…..nhà tôi vài thập niên đều làm như vậy…..”
Tôi thu hồi la bàn, chỉ chỉ ngôi chùa ngoài cửa sổ nói:” thúc bá, lấy máu sát này chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề nhà ông chủ yếu là ngôi chùa kia, chỗ này là tầng một, gần đất, không khí nặng nề ẩm thấp, trong nhà lại có lấy máu sát, cho nên chịu ảnh hưởng rất lớn.”
” Chùa? Trong chùa không phải có bồ tát sao? Tại sao lại còn có vấn đề?” Ông ấy lắc đầu trống rỗng hỏi.
” Ông có biết cô khắc sát không? Ngôi chùa này từ trường cực lớn, dòng người ra vào tấp lập, trong nhà chú ý tàng phong tụ khí, nếu dòng khí đi xa, tinh thần dễ dàng không phấn chấn, hơn nữa cô khắc sát đôi với tình cảm của các thành viên trong gia đình sẽ bất hoà, cũng dễ dàng chêu chọc cô hồn dã quỷ”.
Tôi dừng một chút nói:” cũng là ông có phúc đức rất nhiều, lòng thiện không ít, cho nên trong nhà mới không có vấn đề lớn, ông có thể mở ban công hoặc sửa ngôi nhà làm quán ăn vặt gì đó, sẽ tương đối tốt, nếu muốn tiếp tục ở, sẽ phải hoá sát”
Tôi thấy ông ấy nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể tận lực trách nhiệm đem sự tình nói cho xong:” ông trong nhà kinh tế eo hẹp, tôi sẽ không thu chi phí, muốn hoá giải, tới cửa hàng nhà tôi mua đồ vật trấn trạch hoá sát đi”
Dù sao cũng giống như anh tôi kiếm được tiền.
Chúng thu dọn những thứ tốt nhất, tôi muốn đi đến ngôi chùa bên kia nhìn xem, anh tôi liền cùng tôi đi tới, kết quả ở trước cửa chùa nhìn thấy một hình dáng quen thuộc, mặc trang phục hoà thượng, cùng một khách qua đường nói chuyện.
” Mẹ kiếp, kia không phải hối thanh giả hoà thượng sao”?
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
31 chương
10 chương
6 chương
4 chương
63 chương