Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 159
{ Vân cấp thất thiên}: bảy phách danh thi cẩu, phục thỉ, tước âm, nuốt tặc, phi độc, trừ uế, xú phổi…… Đều đại diện cho chức năng thân thể cùng với đức hạnh, nếu thiếu một phách, tự nhiên thân thể khuyết tật, đức hạnh cũng khuyết”.
Tôi gần như hôn mê bất tỉnh, cảm giác này giống như bác sĩ kiểm tra thai phụ, nói thai nhi bị dị dạng.
Tiểu đồng tử nhìn sắc mặt trắng xanh của tôi, vội nói:” người đừng lo lắng, tôi còn chưa nói xong…….. Khi tôn thần cũ nói thiếu một phách, đế quân đại nhân đã lấy một phách của chính mình thêm vào bảy tâm hoa sen”
Cho nên khuân mặt của anh ta tái nhợt sao?
” Chẳng phải thân thể của anh ấy sẽ bị tổn thương sao?” Mặc kệ là đứa trẻ hay là chồng, với tôi mà nói đều không thể thay thế.
” Thật ra cũng không có nghiêm trọng,……. Đế quân đại nhân cũng là một tôn thần, ngài ấy từ trung thiên bắc cực Tử Vi đại đế hoá ra, hồn phách còn có thể bổ sung, không giống như người phàm, sẽ tan biến, không có biện pháp cứu chữa….. Tóm lại là phải đi Tử vi viên thiên xu một chuyến…… Người không phải lo lắng”. Tiểu đồng tử an ủi tôi.
Trời ơi, giang khởi vân địa vị quả thực là……..
Đạo gia tam thanh là tối cao nhất, bốn ngự là thứ hai, mà bốn ngự chính là bốn hoàng đế, ngọc hoàng, tử vi, thiên hoàng, hậu thổ, tử vi đại đế chính là chủ của các ngôi sao, sống ở giữa nơi cao nhất tử vi viên, bởi vậy hoàng cung nhân gian gọi là tử cấm thành
Hoá ra giang khởi vân không phải là người…..khó trách đối với con người, tình cảm lại xa lạ như vậy.
” Được rồi, nương nương linh thai trong bụng đã ba hồn bảy phách đều trở về vị trí cũ, mời người mau chóng về dương gian, càng kéo dài càng không tốt”. Tiểu đồng tử nói.
” Về dương gian? Tại sao?” Tôi ngẩn cả người, tôi còn có thể về dương gian sao?.
Âm dương giao nhau mới có thể nuôi dưỡng vận vật, minh giới là chỗ âm hồn tĩnh mịch, làm thế nào để nuôi?” Tiểu đồng tử nói chuyện cảnh giới rất cao, tôi chỉ có thể thưa dạ gật đầu,
Tiểu đồng tử vừa đi, giang khởi vân lập tức bước vào, anh ta không cho tôi đứng lên, mà nằm xuống canh tôi nhắm mắt dưỡng thần.
” …… Anh vì sao lại làm vậy, không phải anh nói, đứa trẻ đối với anh không có ý nghĩa gì sao?” Lòng tôi rất khó chịu, anh ta khi nào lại lộ ra vẻ mặt khó chịu như vậy?
“……. Chờ bạch vô thường đưa em đi vãng sinh đài, nhớ kỹ đi hoàn dương giếng”. Anh ta nhắm mắt lại, hơi thở lạnh lẽo đọng lại trên môi tôi.
Tôi hỏi cái gì? Anh ta trả lời cái gì?
Tôi vòng tay qua eo anh ta hướng lên trên, lướt qua ngực vững chắc lạnh băng, xẹt qua yết hầu quyến rũ, sờ mặt anh ta.
Làn da lạnh lẽo, đường nét sắc sảo, đôi môi lạnh lùng ….. Còn có đôi mắt tà mị mà lạnh lùng.
” ….. Lại không trả lời tôi? Nói cùng tôi nhiều hơn mấy câu sẽ thế nào?” Tôi nhịn không được mà phun ra một tia cảm xúc oán giận:” anh cái gì cũng không nói, làm sao tôi biết được tâm tư của anh? Đoán không đúng anh lại trách tôi không nghe lời ….”
Tôi thật sự không muốn khóc, chính anh ta mang lại cảm xúc cho tôi, bất luận là thống khổ đau thương, hay là điên cuồng chán nản, hoặc là hân hoan cảm động, đều làm tôi rơi lệ
” …….. Đứa trẻ với ta mà nói không quan trọng, nhưng với em thì có”.
Anh ta khẽ thở dài.
” Trên giường ta thật sự rất thích xem em khóc, nhưng thời điểm khác, em cũng không thể khóc nhiều như vậy…..
Tôi bị môi lưỡi anh ta dây dưa đến hơi thở hỗn loạn, lại dùng sức gật đầu
” Ta muốn đi tử vi viên tìm lão nhân, em ngoan ngoãn trở về, biết chưa?”
Ừm, biết.
“Ngoan.” Anh ta buông tôi ra, cặp mắt thâm túy, trong ánh mắt lại chứa tia phức tạp, ta nhìn đến không hiểu.
Giang khởi vân kéo vạt áo tôi ra, tôi cho rằng anh ta muốn cắn chỗ mẫn cảm ngực tôi, đây là một trong những sở thích của anh ta, nhưng môi anh tôi chỉ dùng lại ở đoá mạn châu sa trước ngực.
Tôi theo bạch vô thường rời khởi âm cảnh thiên cung, anh ta lặng lẽ đứng ở cổng núi nhìn tôi
Tôi chịu không được cái nhìn lặng lẽ mà phức tạp đó, quay đầu chạy lại.
Anh ta cười khúc khích, mang theo một tia chế giễu nhẹ, đắc ý cười:” luyến tiếc sao?”
Đương nhiên là luyến tiếc, tôi cảm giác anh ta sẽ đi thật lâu, anh ta chưa từng nói với tôi nhiều lời như vậy, lòng tôi có chút hoảng loạn.
” …… Anh chừng nào sẽ trở về?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi.
Anh ta nhìn xuống tôi, cười nói:” ai biết được, có lẽ sẽ sớm cũng có lẽ sẽ muộn”.
“Cái đó —-“
“Được rồi.” Giọng anh ta hơi gay gắt, hơi hơi cúi xuống khom người
Lấy hôn phong châm ( dấu ấn tục ngữ bằng nụ hôn)
》
Tôi lơ đãng đi theo Bạch vô thường đến vãng sinh đài
Dọc theo đường tôi thấy có 24 ngục tù, một trận gió kinh hoàng mang theo tiếng kêu gào từ bên trong tràn ra, làm toàn thân tôi run rẩy.
Một thế giới như vậy, cho dù có vô biên phong cảnh, cũng là tĩnh mịch cùng tội phạm thế giới
Nếu không phải vì giang khởi vân, đối với nơi này tôi sẽ không lưu luyến
” Tiểu nương nương, cẩn thận dưới chân”. Bạch vô thường nhắc nhở tôi.
Dưới chân là đường vãn sinh được khoan một thước bốn tấc, vòng đi vòng lại một vòng lớn, đường vãng sinh đi phía sau của quên đài.
Mặc kệ nói cái gì, cái gì giếng, nói chung là phải quên đi mọi thứ, mới có thể một lần nữa bắt đầu một sinh mệnh
” Bạch vô thường……. Đế quân đại nhân có gặp nguy hiểm không?” Tôi lo sợ bất an hỏi.
Bạch vô thường lộ ra một nụ cười xấu xa:” nguy hiểm thì không có, nhưng tử vi đại đế sẽ làm khó ngài ấy…..hi hi hi …… Ai kêu đế quân đại nhân luôn làm ngài ấy lo lắng…….hi hi hi…..”
Hắn cười vui vẻ khi người khác gặp hoạ, tôi lại lo lắng đến muốn bệnh, thần tiên độ kiếp, chính là trăm năm nghìn năm, tôi có thể chờ anh ta lâu như vậy không?
” Tiểu nương nương không cần sợ, đế quân đại nhân cho người vãng sinh bất diệt huyết chú, người hồn phách hoàn chỉnh, cho dù có luân hồi nhiều lần cũng không sợ……. Nên nói theo nghĩa nào đây, đây cũng là một loại trường sinh, không nghĩ tới đế quân đạu nhân lại yêu mến người đến vậy đâu….hi hi hi…..” Hắn đôi mắt tà khí nhìn tôi chớp chớp
Tôi một thân nổi da gà
Vãng sinh đài, bên dưới thật nhiều quỷ hồn xếp hàng, mênh mang ngẫu nhiên đi về phía trước
Nơi này rất nhiều con đường, chỉ có một số ít có quỷ hồn, còn lại mấy con đường khác, một quỷ hồn cũng đều không có
Hơn nữa trên cửa lớn dán đầy phù chú cùng xiềng xích, quỷ sai gác cổng trợn mắt lên
” Nơi này tại sao lại hoàn vắng như thế?” Tôi bất an nhìn bốn phía
Vãng sinh đài có những con đường, cánh cửa khác nhau, phía sau cáng cửa chíng là miệng giếng, luân hồi giếng bên kia rất nhiều quỷ hồn, mà giếng trước mặt tôi một quỷ hồn đều không có.
” Tiểu nương nương, người cho rằng hoàn dương là chuyện bình thường sao? Trăm ngàn trăm trong minh phủ, hoàn dương ít ỏi chỉ có mấy người mà thôi”. Bạch vô thường nhìn tôi nói.
Hoá ra là như thế, tôi cảm thấy tôi quá nhát gan, ở dương gian nếu nhìn thấy quỷ hồn nhiều như vậy, khẳng định sẽ doạ chết tôi, nhưng hiện tại ở âm phủ, nơi nào không có quỷ càng sợ hãi hơn.
Quỷ sai mở cửa, tôi theo bạch vô thường vào trong.
Miệng giếng nằm trên đài sen, tôi cẩn thận nhìn bên trong, phía dưới một mảnh xám xịt hư vô.
Muốn nhảy vào bên trong sao? Tôi che ngực lại có chút chột dạ, loại cảm giác này thật sợ hãi.
Vốn dĩ nhảy xuống giếng là một hành động đáng sợ, huống cho dưới giếng nàh cái gì, tôi cũng không biết.
Bạch vô thường duỗi tay ra nắm cánh tay tôi, ngón tay khô gầy thanh mảnh, thật là lạnh băng
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
31 chương
10 chương
6 chương
4 chương
63 chương