Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 53 : Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 53: Năm mươi ba đồng tiền   Hành động biểu thị sự ngạc nhiên của Chu Thịnh rất trực tiếp.    Sau khi ôm Bắc Bắc lên trên bàn làm việc hôn một lúc lâu thì mới thở hổn hển thả người ra. Trán hai người tựa vào nhau, nhẹ nhàng thở, nghe thấy tiếng hít thở của người đối diện thì để cảm thấy hạnh phúc.    Bắc Bắc trừng mắt nhìn, lông mi chớp chớp: "Chu Thịnh!"   "Hửm?" Chu Thịnh dùng hơi nói chuyện, cúi đầu nhìn cô, hôn cô đến nỗi môi sưng đỏ hết cả rồi, giọng nói khàn khàn vang lên: “Em về từ khi nào?”   “Trưa nay.” Bắc Bắc cong môi, mỉm cười nhìn anh: “Vừa về là đến tìm anh ngay.”   Chu Thịnh khẽ cười, nâng cằm của cô lên hôn một cái: “Ngoan lắm!”   Anh dùng hành động để bày tỏ tâm trạng vui vẻ, kích động của mình.    Môi lưỡi quấn quýt, tình nồng mật ý.    Thật lâu sau đó, Chu Thịnh mới ôm người xuống khỏi bàn làm việc. Hai người ngồi trên sofa trong phòng, Chu Thịnh đùa nghịch những ngón tay của Bắc Bắc, ngón tay của cô rất đẹp. Bàn tay này, mặc dù nhà họ Đồng đối xử với cô không tốt nhưng cũng may chưa bao giờ yêu cầu Bắc Bắc làm việc nhà, vì vậy nhìn ngón tay rất trắng, mềm mại và thon dài, rất đẹp.    Bình thường lúc Chu Thịnh rảnh rỗi thì thích nắm lấy bàn tay Bắc Bắc đùa nghịch, vui đến quên cả trời đất.    Bắc Bắc ho lên, nhìn Chu Thịnh đang ngắm tay của mình, bỗng nhiên à một tiếng: “Khi nãy anh từ phòng họp đi ra?”   “Làm sao vậy?”   “Em đói rồi.”   Chu Thịnh ngẩn ra, cười nhẹ: “Muốn ăn cái gì?”   Bắc Bắc suy nghĩ, vẫn luôn ngồi lì ở trên sofa, dựa vào vai Chu Thịnh cọ cọ: “Gọi mang đến đi, em không muốn ra ngoài.”   “Ừm, em muốn ăn gì?”   Nghe vậy, Bắc Bắc nghiêm túc nhìn Chu Thịnh hai giây, không ngọ nguậy nữa: “Không biết, anh quyết định đi.”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”   May mà Chu Thịnh không phải là người mắc chứng bệnh khó lựa chọn. Anh rất quen thuộc mà còn hiểu rõ gọi những món ăn bây giờ Bắc Bắc khá thích ăn, sau khi hỏi ý kiến của cô, quả nhiên là rất vừa lòng.    “Khoảng hai mươi phút nữa có thể mang đến.”   “Sao nhanh thế?”   Chu Thịnh gật đầu: “Bình thường đều nhanh như vậy.”   Nghe Chu Thịnh nói như vậy, Bắc Bắc cảm thấy rạo rực trong lòng. Lát nữa có thể ăn rồi, ra ngoài quay phim rất lâu, cô mong nhớ nhất vẫn là đồ ăn thành phố H. Vì thế, Bắc Bắc thật lòng cảm thấy bản thân chính là một người cuồng ăn uống, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn ăn ăn thôi.   “À đúng rồi, anh có thấy em mập lên không?” Cô bất ngờ hỏi Chu Thịnh.    Chu Thịnh ngây người, nhìn chằm chằm Bắc Bắc một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Sao lại hỏi câu này?”   Bắc Bắc chu môi, phiền não nói: “Em cảm thấy em ăn nhiều quá.”   “Không có.” Chu Thịnh vươn tay đo vòng eo của cô, trêu ghẹo: “Eo còn nhỏ như vậy, chẳng mập chút nào.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . .” Cảm thấy đôi bàn tay kia đang làm bậy trên eo, cô khụ khụ hai tiếng thật mạnh, lườm Chu Thịnh: “Tay của anh đang làm gì đó?”   Chu Thịnh mỉm cười giải thích: “Kiểm tra em xem có mập hay không.” Lời nói này quả hợp tình hợp lý, giống như đang thật sự đang đo giúp cô có mập hay là không vậy đó, nhưng mà Bắc Bắc thừa biết cái người này đang làm trò gì.   Cô đỏ mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác cơ thể không thoải mái, trừng mắt nhìn Chu Thịnh: “Anh mau bỏ cái tay của anh ra đi.”   “Không.” Chu Thịnh mặt dày mày dạn nói.    Bắc Bắc cạn lời, ngước mắt đối diện nhìn anh.    Cô nhắc nhở: “Đây là phòng làm việc đó.” Khi nói câu này thì mặt của Bắc Bắc đã đỏ đến độ không thể đỏ hơn được nữa.    Nghe thấy vậy, Chu Thịnh nhướng mày, được nước lấn tới: “Ý của em là chỉ cần không phải phòng làm việc thì được, đúng không?”   Bắc Bắc ngẩn ra, đối với năng lực xuyên tạc lời nói của anh thì thật xin bái lạy.    “Em không. . . . . . . . . . . . . . . . . .” phải ý này. . . . . . . . Mấy chữ phía sau hoàn toàn không thể thốt lên được, vừa đối diện với ánh mắt cố ý kể khổ của Chu Thịnh thì Bắc Bắc không thể nói ra những lời này.    “Anh buông ra đi. Trong phòng làm việc phải chú ý giữ hình tượng chút đi!” Cô thì thầm: “Dù gì anh cũng là ông chủ đó.”   Chu Thịnh cười, khóe môi cong lên: “Ông chủ cũng có thể thân mật tình cảm với vợ của mình chứ.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . .”   “Về nhà rồi nói.”   Chu Thịnh lấy được đáp án vừa lòng, chỉ thiếu điều cái đuôi vẫy lên tận trời: “Em nói rồi đó.”   Như vậy, Bắc Bắc không còn lời mà nói được nữa.    *   Sau khi ở văn phòng ăn cơm trưa xong, Chu Thịnh lại tiếp tục công việc, đến thời gian nghỉ trưa cũng không có.    Còn về Bắc Bắc – con người tạm thời nhàn rỗi lại bị bạn học thêm vào trong nhóm chat của lớp, đang xem bạn học nói chuyện.    Bởi vì ngày kia là kỷ niệm thành lập trường cho nên trong nhóm chat lúc này vô cùng náo nhiệt. Vì nguyên do Bắc Bắc đã đổi chuyên ngành nhưng nhóm chat của lớp cũ vẫn còn giữ tên cô lại cho nên bây giờ cô là người có hai nhóm chat.    Cả hai nhóm chat đều rất đông vui.    Sau khi xem mỗi nhóm chat xong, cô liền tắt thông báo đi, bắt đầu tám chuyện với nhóm Tiểu Ngư. Mặc dù thời gian gần đây cô đều ở đoàn làm phim nhưng Bắc Bắc và nhóm bạn cùng phòng vẫn thường xuyên liên lạc. Các cô có nhóm chat ký túc xá, mỗi ngày bốn người các cô đều lên trên này nói chuyện, nói về các drama ở trường, thỉnh thoảng hỏi về tình hình của Bắc Bắc.    [Bắc Bắc: Vừa rồi tớ nhìn thấy ở trên nhóm chat nói, ngày kia lớp chúng ta còn có tiết mục, là gì thế?]   [Lý Mai: Diễn show thời trang.]   [Bắc Bắc: Gì? Cái gì chứ?]   [Tiểu Ngư: Cậu không nhìn nhầm đâu, chính là biểu diễn cosplay đó. Bởi vì sự thật là lớp ta không có tài năng gì đặc biệt cả, cũng không thể để mọi người lên trên đấy biểu diễn vẽ tranh được, đúng không?]   [Giai Giai: Tớ muốn nói tớ là người trình diễn đó.]   [Bắc Bắc: Thế à. Cố lên nha! Ngày kia tớ sẽ về xem cậu biểu diễn.]    [Giai Giai: . . . . . . . . . . . . . . Sống không còn gì luyến tiếc cả. Tớ vẫn không biết mấy người đó tại sao lại tìm mình nữa. À Bắc Bắc, cậu đi quay phim về rồi hả? Khi nào quay về trường thế?]   [Bắc Bắc: À . . . . . . . . .Chắc sáng ngày kia tớ về trường luôn, đến lúc đó tớ tìm mọi người cùng đi ăn trưa.]   [Lý Mai: Ok. Bắc Bắc, bây giờ cậu nổi tiếng rồi, chắc chắn không thể cùng chúng tớ ăn ở trường được, đỡ phải bị vây quanh, nhưng mà tớ có một vấn đề cần hỏi.]   [Mọi người: Nói đi.]   [Lý Mai: Trưa ngày mai chúng ta ăn gì? Cần phải đặt phòng riêng không?]   [Bắc Bắc: . . . . . . . . . . . . . . . . . Được, các cậu muốn ăn gì? Tớ sẽ đặt bàn, ngày mai tớ mời.]   Khi mấy người đang bàn luận nên ăn cái gì, Bắc Bắc đăm chiêu, Chu Thịnh có lẽ khá hiểu rõ các quán ăn ngon ở gần trường, theo bản năng Bắc Bắc liền kêu lên: “Chu Thịnh, gần trường của em có nhà hàng cay nào ngon không? Còn có phòng riêng nữa.”   Nghe thấy vậy, Chu Thịnh tay đang cầm bút liền ngưng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: “Em muốn mời khách?”   “Vâng vâng, ngày kia đi ăn với bạn cùng phòng ký túc xá.”   “Em nói rõ số lượng, muốn ăn khẩu vị nào cho trợ lý Tào biết, cậu ấy sẽ sắp xếp cho em.”   Bắc Bắc suy nghĩ, không phản đối: “Vâng.”   Cô tin tưởng đề cử của Chu Thịnh, càng tin tưởng trợ lý có thể tìm một nơi tốt.    Sau khi giải quyết xong chuyện này, Bắc Bắc liền yên tâm.    Cả một buổi chiều, Bắc Bắc lười biếng đến cực độ, tám chuyện với bạn bè, chơi trò chơi, mệt rồi thì nằm trên sofa của Chu Thịnh ngủ.    Đợi đến khi cuộc họp buổi chiều của Chu Thịnh kết thúc thì Bắc Bắc vẫn còn đang ngủ.    Chu Thịnh rũ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, trong mắt hiện lên ý cười.    Nhẹ nhàng im lặng quay về bàn làm việc của mình, không làm phiền đến giấc mộng của Bắc Bắc, để cô tiếp tục thoải mái ngủ.    Bắc Bắc ngủ thẳng một giấc đến khi công ty tan làm. Mặc dù gần đây ở đoàn quay phim, việc quay phim không khắc nghiệt lắm nhưng mà thời gian có chút đảo lộn, có những lúc nửa đêm cần phải quay, cô không thể không ở trường quay đợi, đợi đến lúc đó được gọi, mà Bắc Bắc . . . . . . . . . . . . . là một người không làm sao có thể ngủ bên ngoài được, chỉ có ở nơi yên tĩnh và có người quen ở bên cạnh thì cô mới có thể yên tâm ngủ.    Ở trường quay là nơi người tới người lui, cô thật sự không làm sao ngủ được.    Hơn nửa tháng nay, thứ Bắc Bắc thiếu nhất chính là giấc ngủ.    Khi cô tỉnh dậy, Chu Thịnh vẫn còn đang làm việc. Sau khi nghe thấy tiếng động, Chu Thịnh ngẩng đầu nhìn, nở nụ cười: “Tỉnh rồi à?”   “Vâng.” Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn còn chút khàn.    Bắc Bắc nhỏ giọng nói, xoa xoa cổ của mình hướng về phía Chu Thịnh, dáng vẻ lim dim nhìn cực kỳ đáng yêu: “Mấy giờ rồi?”   Chu Thịnh cười nhẹ, nhìn thời gian ở máy tính: “Sáu giờ mười.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . Hả?” Đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, trong nháy mắt liền bừng tỉnh, cô chớp mắt nhìn Chu Thịnh, có chút không dám tin: “Anh nói mấy giờ?”   Chu Thịnh bật cười, che miệng khẽ ho một cái: “Đến giờ tan làm rồi. Em chờ anh mười phút rồi chúng ta về nhà.”   “Vâng.” Bắc Bắc vò đầu suy nghĩ, vẫn cảm thấy không dám tin.    Thế mà mình ngủ từ ba giờ chiều đến hơn sáu giờ. Khoảng chừng hơn ba tiếng đồng hồ, Bắc Bắc thầm mặc niệm, buổi chiều ngủ nhiều như vậy . . . . . . . . . . . buổi tối không cần ngủ à!   Hai người cùng nhau tan làm về nhà, lúc này đây công ty đã không còn mấy người.    Trước khi về nhà, Bắc Bắc và Chu Thình còn đi siêu thị một chuyến. Cô về rồi, cũng không thể ngày ngày ăn cơm ở ngoài được, huống chi tủ lạnh chắc cũng trống huơ trống hoác rồi, mà dù có cái gì đi chăng nữa thì Bắc Bắc cũng muốn mua ít đồ ăn về.    Buổi tối siêu thị ít người, lúc này đang là giờ tan tầm, người còn đang bị kẹt ở trên đường. Bắc Bắc cùng Chu Thịnh đi siêu thị quen thuộc, sau khi mua hết đồ liền nhanh chóng đi về nhà.    Vừa đến nhà, Bắc Bắc cảm thấy mình sắp vì đeo khẩu trang mà nổi rôm sảy rồi. Mặc dù đã đeo khẩu trang rất nhiều lần nhưng mà đối với việc này, Bắc Bắc vẫn không thích được.    “Anh muốn ăn gì, buổi tối em nấu cho anh?”   Chu Thịnh nhướng mày, nhìn Bắc Bắc: “Ăn em.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . Em không có giỡn đâu.”   Chu Thịnh lẩm bẩm hai tiếng: “Anh cũng có giỡn đâu.” Anh ôm Bắc Bắc cảm thán: “Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”   Bắc Bắc: “Em không biết.”   Chu Thịnh vươn tay cực kỳ tức giận nhéo má trơn bóng của cô: “Nói nghiêm túc đi.”   Bắc Bắc bật cười, đập lên tay anh: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”   Chu Thịnh nhướng mày, ừm hứ rồi cọ vào cổ Bắc Bắc, rầu rĩ không vui nói: “Bởi vì anh muốn ăn thịt.”   Bắc Bắc: “Cái gì? Thịt gì?”   Nghe thấy vậy, Chu Thịnh cố ý mập mờ liếc nhìn cô: “Em nói thử xem.”