Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 51 : Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 51: Năm mươi mốt đồng tiền
Khi bốn người cùng tới studio thì đạo diễn đã bắt đầu làm việc.
Bởi vì hot search đêm hôm trước, rất nhiều người tò mò nhìn Bắc Bắc khi cô vừa bước vào studio.
Cô chấp nhận những ánh nhìn đó, nhanh chóng chui vào phòng trang điểm, chuẩn bị makeup!
Sau khi vào phòng trang điểm, Bắc Bắc mới thấy thoải mái hơn: "Những người bên ngoài làm em thấy áp lực quá."
Trần Tĩnh nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ: "Vừa rồi Trần Lam cũng không gây áp lực lớn cho em như vậy chứ?"
Bắc Bắc: "... Không."
-- Cô chợt nhớ ra một chuyện, lúc ăn sáng, Trần Lam lấy làm hiếu kỳ với vòng bạn bè toàn người "quyền lực" của mình.
Lúc ấy, cô đang nuốt cái bánh sủi cảo cuối cùng xuống thì Trần Lam nói, "Bắc Bắc."
"Dạ?" Bắc Bắc biết tính chị ta, nhưng không nói gì thêm, chỉ ngây ngốc hỏi lại: "Đàn chị có việc gì cứ nói thẳng ạ."
Trần Lam cười rất đỗi dịu dàng, cầm cốc nhấp một ngụm nước, nhỏ giọng hỏi: "Em quen với đạo diễn Mã lúc nào thế?"
Bắc Bắc khựng lại, nhìn vào ánh mắt tò mò của Trần Lam, cô thản nhiên nói: "Ừm, tình cờ gặp được chú ấy nhờ duyên phận thôi ạ, chắc chị cũng nghe rồi, em và chú ấy quen nhau trong quán lẩu."
Chuyện này, lúc đó Trần Lam cũng biết, dù sao Tống Tuấn Phong cũng đã nói thẳng trước rất nhiều diễn viên tới thử ứng vai.
Tống Tuấn Phong ngồi cạnh đang vội vàng ăn sáng cũng bớt chút thời gian đáp: "Đúng, chính xác đấy, nhưng mà tôi không biết ban đầu hai người gặp nhau thế nào."
Nói đến đây, Bắc Bắc cũng chẳng giấu giếm gì thêm.
"Bọn em gặp mặt ở trên đường."
Cô kể lại chuyện mình đi ăn cơm thì chạm mặt đạo diễn Mã, nhưng bỏ qua sự tồn tại của Chu Thịnh lúc ấy.
Trần Lam hoàn toàn thay đổi cách nhìn với màn gặp mặt quen nhau của hai người.
"Hai người chỉ vậy mà quen nhau thật à?"
"Vâng." Bắc Bắc cười cười, nhỏ giọng nói: "Lúc đó em đang chờ bạn thì đạo diễn Mã đi tới hỏi em có hứng thú đóng phim không."
Trần Lam tò mò, vô cùng kích động hỏi Bắc Bắc: "Vậy lúc đó em trả lời thế nào?"
Bắc Bắc cười mỉm nói: "Lúc đó em còn chưa trả lời thì bạn em tới, vậy nên tụi em đi luôn."
"Hả? Chỉ thế thôi á?" Trần Lam rõ ràng hơi không tin lời Bắc Bắc, ánh mắt vô cùng ngờ vực khi nhìn cô.
Bắc Bắc cười cười, lờ đi rồi nói: "Đúng thế, chỉ có vậy thôi, rồi sau đó thì gặp nhau ở quán lẩu, đạo diễn Mã để lại số điện thoại cho em, bảo em nghĩ kĩ rồi tìm tới chú ấy. Lần gặp tiếp theo là vào lúc tới thử vai đóng phim..."
Nói đến việc này, thật ra thì Bắc Bắc chẳng có gì để giấu giếm, cũng chẳng có gì không thể nói. Trần Lam đã tò mò vậy cô sẽ nói thẳng về quan hệ giữa mình và đạo diễn Mã cho chị ta, miễn cho sau này lại phải giải thích thêm lần nữa.
Nhưng Bắc Bắc không lường được những lời giải thích thật lòng ngày hôm nay trong tương lai sẽ bị biến tướng đến mức không thể vãn hồi.
Sau khi giải thích rõ ràng về quan hệ với đạo diễn Mã, Manh Manh và Lê Tiêu cũng phát triển tự nhiên, đều quen khi đóng phim, chuyện này Tống Tuấn Phong còn nói thay cho Bắc Bắc.
...
Ngồi trong phòng trang điểm, Bắc Bắc nhớ đến vẻ mặt của Trần Lam rồi lắc đầu, than thở: "Có phải em lại bị một người hận thêm không?"
Trần Tĩnh cười xùy: "Có thể lắm, ai bảo em may mắn thế chứ."
Không thể không nói, Trần Tĩnh biết hai người quen nhau thế nào nên đến khi nghe Bắc Bắc kể lại lần nữa, chị ấy cũng chỉ có thể than chắc là ông trời thưởng cho Bắc Bắc một bát ăn cơm, ngay cả đi ăn cơm cũng có thể gặp được đạo diễn nổi danh, thậm chí còn hai lần! Vận may như vậy, người bình thường làm gì hưởng được.
Bắc Bắc cười khẽ, nhoẻn miệng nói: "Em thấy có thể là lúc ấy đạo diễn Mã thấy em khá xinh."
"Nhưng trông em xinh thật." Trần Tĩnh rất hiểu biết về chồng mình, "Chị xem qua phim em đóng rồi, em rất hợp với kiểu vai đó trong phim mới của Mã Viễn, thảo nào vừa nhìn thấy em thì anh ấy đã liều lĩnh bắt chuyện như thế."
Bắc Bắc cười, liếc Trần Tĩnh, trêu: "Chị Tĩnh hiểu đạo diễn Mã thật nha."
Trần Tĩnh kiêu ngạo hất hàm: "Đương nhiên, bọn chị đây có những mười năm nhé, không phải mười tháng như bọn em đâu."
Nghe vậy, Bắc Bắc nhẩm tính thời gian, lẩm bẩm: "Bọn em còn chưa được mười tháng."
Trần Tĩnh: "... ..."
*
Bởi vì là phim học đường hiện đại, Bắc Bắc chỉ trang điểm đơn giản chứ không phức tạp như phim cổ trang, quần áo cũng giản dị, đều là đồng phục.
Họ bắt đầu quay trong trường trước. Tuy lúc này vẫn còn rất nhiều học sinh đang lên lớp nhưng vì tổ đạo diễn đã xin trước nên diễn viên quần chúng lúc này cũng rất nhiều.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh Bắc Bắc và Tống Tuấn Phong vào học.
Ban đầu quay chụp cũng gặp khó khăn, vì càng nhiều người càng khó quay, nhưng đạo diễn Lưu đã thương lượng với phía nhà trường trước nên chỉ đành quay phần lớn những cảnh quay lên lớp chứ không thể trọn vẹn.
Tạo hình cho vai diễn của Bắc Bắc là mái tóc dài buộc đuôi ngựa. Vậy nên mái tóc xoăn của cô được duỗi thẳng để trở nên tự nhiên và mượt mà. Về mặt quần áo, cô mặc bộ đồng phục rộng rãi, bao lấy toàn bộ cơ thể gầy yếu.
Đạo diễn Mã tuyên bố bấm máy, sau vài lần thử, cảnh diễn đầu tiên cũng được thông qua.
Những ngày tháng ở tổ làm phim trôi qua rất nhanh, vai diễn trong kịch bản học đường không gây khó cho Bắc Bắc. Tính cách nhân vật đã được cô nghiền ngẫm rõ ràng, còn những yếu tố khác thì cũng chỉ là một ít nhân tố bên ngoài mà thôi.
Cô rất thích diễn chung với Tống Tuấn Phong. Tuy rằng thoạt trông lúc nào cũng cười toe toét, không làm việc đàng hoàng, nhưng tới lúc nhập vai, Tống Tuấn Phong cũng rất nghiêm túc, mà Bắc Bắc thì thích những người nghiêm túc nhất.
Ngoại trừ Tống Tuấn Phong thì những diễn viên như Thẩm Thanh cũng khá tốt, tuy đều là người mới nhưng họ nghiêm túc lắng nghe nên đạo diễn Lưu cũng kiên nhẫn giải thích về cảnh quay hơn.
Trong thời gian Bắc Bắc đóng phim, cứ cách hai ngày Chu Thịnh sẽ tới một lần, đôi lúc vì quá bận mà anh không đến được thì cũng sẽ sai người mang một ít thức ăn hay hoa quả linh tinh khác đến cho Bắc Bắc.
Bắc Bắc không thích ăn hoa quả lắm, chỉ khi nào bắt buộc phải ăn thì cô mới ăn.
Cho nên Chu Thịnh bó tay, chỉ có thể đưa những loại quả cô thích ăn tới, còn bắt Bắc Bắc chụp lại ảnh sau khi ăn xong cho mình.
Đối với hành vi này của Chu Thịnh, Bắc Bắc cạn lời.
Nhưng cũng không thể không nghe theo.
Cứ như vậy, thời gian qua như thoi đưa, chỉ nháy mắt đã đến trung tuần(*) tháng năm, qua hơn nửa tháng, đã sắp tới ngày kỷ niệm thành lập trường đại học H.
(*) trung tuần: từ ngày 11 -> ngày 20 hàng tháng.
Là sinh viên đang học tại trường, Bắc Bắc phải tham dự. Theo chủ trương, tất cả học sinh phải có mặt ở trường vào ngày kỷ niệm thành lập trường, cũng chính là ngày không ít người nổi tiếng sẽ xuất hiện ở trường học.
Sau khi xin nghỉ với bên đoàn làm phim, Bắc Bắc định về nhà trước một ngày, nhân tiện tặng Chu Thịnh một niềm vui bất ngờ.
Trần Tĩnh rất chi là khinh bỉ với "niềm vui bất ngờ" này.
"Em nói cái phong cách này của em tính là niềm vui bất ngờ kiểu gì hả?"
Bắc Bắc hừ một tiếng, vừa cúi đầu tán gẫu với Triệu Manh Manh vừa nói: "Có bất ngờ mới vui mà, theo lý mà nói thì phải mai em mới về ấy chứ."
Trần Tĩnh: "...Chỉ tạm xem là vậy thôi."
Bắc Bắc cười hì hì, nhoẻn miệng đáp: "Đúng mà."
"À, may mà sáng nay em từ chối Trần Lam." Bắc Bắc chợt nói đến chuyện buổi sáng, lúc hai người dọn đồ đạc ra khỏi khách sạn thì chạm mặt Trần Lam trở về khách sạn từ chỗ đoàn làm phim.
Trần Lam nhìn hai người, tò mò hỏi: "Bắc Bắc, các em định về nội thành à?"
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng. Bao giờ thì đàn chị về ạ?"
Trần Lam khựng lại, nhìn hai người: "Chị cũng về hôm nay, xe của bọn em còn chỗ không, hay chờ chị một chút nhé? Chị về chung với mọi người?"
Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh theo bản năng.
Trần Tĩnh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Trần Lam."
"Hả?
"Lát nữa em còn cảnh quay nào không?"
Trần Lam im lặng một chút, nghĩ rồi nói: "Không còn nữa, nhưng mà em còn chưa thu dọn đồ đạc."
Trần Tĩnh nghe vậy, vô cùng tiếc nuối a một tiếng: "Vậy chắc không đợi em được rồi, trừ phi em có thể xuống trong vòng 20 phút, bởi vì sau khi đưa Bắc Bắc về nội thành, chị còn bận chuyện nữa, phải lên máy bay gấp. Em có thể xuống trong vòng 20 phút nữa không?"
Trần Lam lúc đó đeo khẩu trang, để mặt mộc đối mặt với hai người.
Trần Lam nhíu mày suy nghĩ, "20 phút thì không được, chắc em cần một tiếng."
Trần Tĩnh: "...Vậy bọn chị đi trước nhé?"
Bắc Bắc ở cạnh vừa định nói chuyện thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Trợ lý của đạo diễn Lưu chạy tới, nhìn Trần Lam nói: "Chị Trần Lam, đạo diễn Lưu vừa nói phân cảnh vừa rồi không đúng lắm, phải quay lại lần nữa."
Vì vậy, Trần Lam tiếp tục đóng phim, còn Bắc Bắc và Trần Tĩnh ngồi chung xe về nội thành.
Trần Tĩnh nhún vai, nói với vẻ tiếc rẻ: "Không phải do chị từ chối mà là vì phía đạo diễn Lưu ấy chứ."
Bắc Bắc nghẹn nghẹn rồi tỏ vẻ tán thành: "Cũng đúng."
"Đúng chứ. Nhưng mà chị tò mò hôm nay con bé đó quay cảnh gì mà để mặt mộc vậy?"
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ giây lát rồi trả lời: "Không phải để mặt mộc. Có một cảnh quay phải lội xuống nước nên trang điểm nhẹ thôi, với cả sau khi xuống nước thì lớp makeup chắc cũng trôi bớt đi rồi, chắc chị ấy chưa tẩy trang đã ra đây."
Trần Tĩnh nhíu mày: "Vội thế cơ á?"
"Em không rõ lắm."
Hai người cũng không biết quá nhiều chuyện về Trần Lam, nhưng trong đoàn làm phim luôn có lời đồn rằng lúc nào đó có thấy Trần Lam đi chung với ai đó, còn vào chung một phòng.
Vì không có ai chứng thực chuyện này nên cũng chỉ nghe có một câu vậy rồi thôi.
Bắc Bắc thở dài, than: "Thôi em không muốn thảo luận chuyện của người khác nữa, em ngủ đây, đến nơi thì chị Tĩnh gọi em nhé."
Trần Tĩnh gật đầu nói: "Ừ. Yên tâm ngủ đi."
"Cảm ơn chị Tĩnh."
Trần Tĩnh cười: "Em phải ngủ ngon mới có thể cho giám đốc nhà em một niềm vui bất ngờ đặc biệt được chứ!"
Bắc Bắc: "...Sao em cứ thấy... chị đang đùa theo nghĩa đen tối thế?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Ấy chết, thế mà đã bị em phát hiện rồi á? Không hổ là phu nhân của sếp tổng nhỉ."
Bắc Bắc: "..."
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
87 chương
38 chương
9 chương
112 chương
17 chương