Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 43 : Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 43: Bốn mươi ba đồng tiền.   Trong khoảnh khắc đó, trong xe im bặt.   Bắc Bắc ngây ngốc nhìn Trần Tĩnh, khó mà phục hồi tinh thần.   Trần Tĩnh hắng giọng, xin lỗi Bắc Bắc: "Xin lỗi, ban đầu chị không cố ý lừa em. Quan trọng vì đây là việc riêng tư nên không biết phải nói thế nào."   Bắc Bắc giơ tay chặn trước mặt Trần Tĩnh: "Chị đừng vội xin lỗi em, em cũng có chuyện chưa nói với chị mà."   Cô vẫn còn mơ màng, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh đầy vẻ không tin.   "Chị là vợ đạo diễn Mã thật á?"   Trần Tĩnh bật cười, giơ tay chỉ vào chính mình: "Hàng thật giá thật."   Bắc Bắc lẩm bẩm: "Sao lúc trước em đóng phim không thấy chị tới thăm đoàn?" Hơn nữa cô cũng chưa từng nghe nói đạo diễn Mã đã kết hôn.   Nghe vậy, Trần Tĩnh cười, nói với Bắc Bắc: "Hmm, bọn chị kết hôn kín. Còn về việc sao không đi thăm đoàn làm phim ấy à, khoảng thời gian trước đúng lúc trong nhà xảy ra ít việc, chị về nhà cũ còn Mã Viễn vẫn quay phim."   Lời nói này xem như đã giải thích lý do.   Bắc Bắc gật đầu, ồ một tiếng: "Thì ra là vậy."   "Ừ." Trần Tĩnh cười nhìn cô: "Không cố tình lừa em đâu."   "Em biết, em không bảo chị cố ý gì cả." Giờ đến lượt Bắc Bắc không biết nên nói thế nào với Trần Tĩnh về quan hệ của cô và Chu Thịnh.   Nhìn vào mắt Trần Tĩnh, Bắc Bắc chần chừ vài giây rồi nói: "Chị muốn biết em với Chu Thịnh là gì của nhau chứ?"   "Gì cơ?" Trần Tĩnh tò mò nhìn cô: "Em nói đi, nếu thấy không tiện thì không nói cũng được."   "Không, không phải không tiện." Bắc Bắc nhìn chị, nhịn một lúc lâu rồi bật ra một câu: "Thật tình cờ, em và Chu Thịnh cũng giống như chị và đạo diễn Mã vậy."   Trong xe yên tĩnh vài giây.   Qua vài giây, xe dừng đột ngột.   Trần Tĩnh trợn tròn mắt nhìn Bắc Bắc, vẻ mặt vô cùng khó tin: "Em nói gì cơ?"   Bắc Bắc không biết nói gì, bèn đưa ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn của cô và Chu Thịnh lưu trong điện thoại cho Trần Tĩnh xem, vì bức ảnh đó là bằng chứng thuyết phục nhất.   "Chị xem đi, hàng thật đấy."   Trần Tĩnh cúi đầu nhìn, cảm thấy thế giới chỉ như một giấc mộng.   "Chị có đang mơ không đấy?"   "Không."   Trần Tĩnh sa mạc lời, chị nhìn Bắc Bắc với ánh mắt tò mò: "Em là vợ tổng giám đốc Chu thật đấy à?"   Bắc Bắc bật cười, gật đầu đáp: "Thật mà."   Cô nói thêm: "Không phải chị đã thấy ảnh chứng nhận kết hôn của bọn em rồi à?"   Trần Tĩnh gật đầu nói: "Nhưng chị vẫn thấy không thể nào tin được."   Ai ngờ được Chu Thịnh đã kết hôn, hơn nữa còn không để lộ tin tức gì.   Tin này mà lộ ra ngoài, không biết sẽ gây xôn xao lớn đến mức nào nữa. Trần Tĩnh hoàn toàn không dám tưởng tượng, chị kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: "Hai người quen nhau thế nào?"   Nghe vậy, Bắc Bắc cười cười, trả lời thẳng thắn: "Lúc đầu thì chỉ coi như liên hôn thương mại thôi."   Trần Tĩnh hiểu ra, vỗ vai cô, nói: "Không sao, ban đầu thế nào không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai của hai người." Chị bùi ngùi: "Chị còn thắc mắc vì sao Chu Thị thành lập công ty bên mảng điện ảnh và truyền hình một cách bất thình lình như thế, hơn nữa tên công ty còn đặc biệt như vậy, thì ra là vì em."   Chị vừa nói vừa tặc lưỡi trêu ghẹo Bắc Bắc: "Tổng giám đốc Chu đối xử với em rất đặc biệt đó."   Bắc Bắc cười thành tiếng, môi cong cong: "Em cũng không ngờ."   Cô không ngờ Chu Thịnh sẽ tặng cho cô một niềm vui bất ngờ lớn như thế này. Không chỉ thành lập công ty mảng điện ảnh và truyền hình, mà lại còn đặt một cái tên mập mờ như vậy.   Bắc Bắc chỉ vừa nghĩ, lòng đã ngọt như mật.   Trần Tĩnh gật đầu tỏ ý khen ngợi: "Tổng giám đốc rất quan tâm đến em."   "Vâng."   Hai người trò chuyện một lúc ở ven đường đến khi Trần Tĩnh tiêu hóa tin tức xong, họ mới tiếp tục đi đến công ty.   Liên quan đến việc đào tạo thêm, Trần Tĩnh lại hỏi Bắc Bắc vì không kìm được: "Có phải vì em muốn được đào tạo thêm nên công ty mới nhanh chóng phê duyệt như thế không? Ngay cả giáo viên cũng đã liên hệ rồi."   Bắc Bắc hơi giật mình, cười nói: "Làm gì đến mức ấy ạ." Cô cảm thấy có lẽ Chu Thịnh không quản lý được nhiều như vậy đâu. Gần đây anh bận đầu tắt mặt tối vì chuyện công ty con của tổng công ty, chắc cũng chẳng có cơ hội để phụ trách một chuyện chẳng lớn chẳng nhỏ của một công ty con thế này.   Trần Tĩnh lại nghĩ khác, chị cho rằng phải có Chu Thịnh nhúng tay thì nước mới chảy nhanh thế này.   "Chị thấy chắc chắn là tổng giám đốc Chu can thiệp ấy."   Bắc Bắc nghĩ ngợi. Cô cũng không rõ rốt cuộc anh có để ý tới hay không.   "Em không biết, để em hỏi anh ấy xem."   "Tốt tốt, tổng giám đốc Chu vẫn là một người chồng biết săn sóc."   Bắc Bắc bật cười, vừa cười vừa liếc quản lý của mình: "Sao chị biết?"   Trần Tĩnh nhướng mày: "Dựa vào những gì cậu ta đã làm cho em, nếu bảo cậu ta không quan tâm em, chị đây không tin."   Bắc Bắc cười híp mắt, nhỏ giọng đồng ý: "Chuyện này thì đúng."   Bắc Bắc vẫn luôn biết Chu Thịnh rất quan tâm đến cô.   *   Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng bao lâu sau đã đến công ty.   Trần Tĩnh thạo đường dẫn Bắc Bắc tìm đến phòng đào tạo một cách nhanh chóng, vì hiện giờ công ty chỉ có Bắc Bắc là nghệ sĩ duy nhất nên cũng chỉ có mình cô đến học.   Đối với một người không quá thích vận động như Bắc Bắc, lớp học hình thể có độ khó nhất định. Cũng may cô chịu được gian khổ, cho dù đau đến mấy vẫn kiên trì thực hiện.   Chỉ sau một buổi chiều, toàn thân Bắc Bắc như bị phế.   Ngay cả đi cũng cần có Trần Tĩnh dìu, chân cô vừa bị đè, giờ vô cùng đau nhức.   "Thế nào, còn đi được không?"   Bắc Bắc tặc lưỡi, lắc đầu: "Không không, đùi em đau mỏi không chịu nổi nữa rồi." Cô không biết phải hình dung cảm giác đau hiện giờ thế nào. Cơ chân cứ như bị kéo căng ra, đau đến mức tưởng như không còn là chân mình nữa.   Cô cảm thấy đau đớn quá mức chịu đựng.   Cầm tay Trần Tĩnh, Bắc Bắc chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi một lúc rồi lại đi tiếp."   Trần Tĩnh dở khóc dở cười nhìn cô: "Đưa em về trường nhé? Khó chịu lắm à?"   Bắc Bắc liếc chị một cái: "Chị cứ thử một lần là biết đó."   Không phải quá khó chịu mà vì kể từ khi Bắc Bắc đổi hồn, người trở nên lười biếng hẳn. Tuy vẫn tiếp tục công việc lúc trước ở một vài mặt như đọc kịch bản, xem phim trên TV, suy ngẫm về từng kiểu người..vv.. nhưng lơi lỏng việc vận động hẳn.   Vì ăn mãi không béo nên cô dễ dàng xem nhẹ việc vận động cũng như giảm cân...   Mỗi ngày, ăn xong cô lại nằm, không muốn nhúc nhích. Lúc ở nhà lại có Chu Thịnh, cô càng làm biếng hơn. Giờ ngẫm lại, cô hối hận vô cùng, đáng lẽ cô nên duy trì việc tập luyện thì giờ đã không đến mức này.   Bị giáo viên hình thể tra tấn suốt một buổi chiều.   Từ dáng đi, dáng ngồi và vô số kiểu dáng khác... Đặc biệt là sau khóa hình thể, Trần Tĩnh còn phát rồ bảo Bắc Bắc học tư thế bánh xe gì đó với giáo viên... Bảo rất nhiều nghệ sĩ sẽ học, với yoga có thể nâng cao phong cách gì đó...   Kết quả là sau một buổi học thì biến thành như thế này.   Bắc Bắc thậm chí còn không thể đi lại tùy ý.   Thở dài, Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh bằng ánh mắt hờn tủi: "Mai chắc em không thể lên lớp mất."   Trần Tĩnh ho một tiếng,  nhắc nhở: "Không đâu, giáo viên còn dặn nên nhân lúc xương cốt giãn ra, mai lại đến tiếp, vậy thì tập tiếp sẽ không đau nữa."   Bắc Bắc: "..."   Nhưng cô không muốn đến nữa đâu.   Hai người mặt đối mặt, cuối cùng, Bắc Bắc chịu thua, "Thôi quên đi, chiều mai em đến tiếp, giờ em phải về nhà nghỉ ngơi tử tế đã."   Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười hỏi: "Chị đưa em về trường nhé?"   Bắc Bắc ngẫm nghĩ, còn chưa trả lời thì điện thoại trong túi đã rung chuông.   Chu Thịnh gọi tới.   "Alo, Chu Thịnh hả?"   Chu Thịnh ừ một tiếng, hỏi thăm tình huống của cô, "Thế nào, chiều học xong thấy thế nào?"   Vừa nhắc tới chuyện này, Bắc Bắc không kìm được làm nũng với người thân: "Không ổn lắm, giờ em không nhấc chân lên được nữa."   "Sao thế?" Giọng anh trở nên sốt ruột hẳn.   Bắc Bắc thở dài, nói một tiếng: "Căng cơ, toàn thân đều đau nhức."   Chu Thịnh im lặng một chút rồi hỏi, "Giờ vẫn đang ở công ty?"   "Vâng."   Chu Thịnh nghĩ rồi nói: "Sắp đến giờ tan tầm rồi, em bảo quản lý đưa em về nhà đi, anh chờ em ở dưới nhà."   Bắc Bắc ngẫm nghĩ, cũng thấy khả thi: "Vâng, lát nữa em về, anh không cần vội vàng."   "Ừ."   Sau khi tắt máy, không cần Bắc Bắc nói, Trần Tĩnh đã biết câu trả lời thế nào.   "Đi thôi, chị đưa em về nhà."   "Vâng." Bắc Bắc cười, nhờ Trần Tĩnh dìu mình ra ngoài.   Chân vẫn đau đớn khó chịu như trước, nhưng lòng được ai đó an ủi, cô cảm thấy ấm lòng hơn nhiều.   Vừa lên xe, Trần Tĩnh đã bật thốt: "Chị thật sự không tài nào tưởng tượng được hình thức em và Chu Thịnh sống chung."   Bắc Bắc bật cười: "Chị chưa tin hả?"   "Không phải, chị tin, nhưng mà hơi khó tưởng tượng."   Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày, cười mỉm nói: "Hmm, sau này tiếp xúc nhiều rồi chị sẽ biết em với Chu Thịnh sống chung thế nào."   Trần Tĩnh bật cười, gật đầu tán thành: "Lời này rất đúng."   Sau khi đưa Bắc Bắc đến địa chỉ như cô nói, Trần Tĩnh vừa đỗ xe trước ngõ, đã thấy một người lững thững đi đến, nhìn kĩ thì mới nhận ra là Chu Thịnh.   Chị xuống xe, nhìn Chu Thịnh, gọi: "Tổng giám đốc Chu."   Chu Thịnh gật đầu: "Vất vả rồi."   "Việc phải làm thôi."   Chu Thịnh mở cửa xe, đỡ Bắc Bắc ra khỏi vị trí ngồi cạnh lái xe, nhìn Trần Tĩnh bằng ánh mắt khen ngợi: "Cô về trước đi, chú ý an toàn."   Trần Tĩnh nhướng mày nhìn Chu Thịnh và Bắc Bắc, cười đáp: "Ừ, hẹn gặp lại, mai tôi lại tới đón Bắc Bắc."   Bắc Bắc chào: "Vâng, chị Tĩnh vất vả rồi. Nhớ chú ý an toàn trên đường về nhé."   "Ừ ừ."   Chờ Trần Tĩnh lái xe đi rồi, Chu Thịnh mới nhìn sang Bắc Bắc, dịu dàng hỏi: "Thấy thế nào?"   Trần Tĩnh vừa đi, Bắc Bắc lại làm nũng: "Chân đau lắm. Cánh tay em cũng đau nữa. Đau đến nỗi cảm thấy như không cử động nổi nữa."   Chu Thịnh nhíu mày, nhìn chằm chằm Bắc Bắc, vươn tay định massage cánh tay cho cô. Vừa chạm phải, Bắc Bắc đã kêu a a liên tiếp. Chu Thịnh đờ ra, nghe cô kêu như vậy, hầu kết chuyển động, che kín miệng Bắc Bắc theo bản năng, không để cô lên tiếng.   "Chúng ta về đi."   Bắc Bắc sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay dày rộng của anh, nói không rõ chữ: "Anh bỏ tay ra."   Chu Thịnh đờ ra, rồi thả tay xuống.   "Không được gào thét ở bên ngoài."   "Ơ?"   Chu Thịnh ho khan, lỗ tai đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ vào tai Bắc Bắc, làm cô cũng mặt đỏ tai hồng.   Vừa dứt lời, Bắc Bắc lườm anh, trách mắng: "Chu Thịnh, anh lưu manh!"   Chu Thịnh nhíu mày: "Anh vẫn chưa làm chuyện lưu manh với em đâu đấy!"   Bắc Bắc: ". . ."