Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 22 : Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 22: Hai mươi hai đồng tiền
Bắc Bắc ‘hả’ một tiếng, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Em đâu có nói là ly hôn đâu?”
“Ý em vừa nói không phải như vậy sao?”
Bắc Bắc: “? ? ? ?” Cô lúc nào lại bày tỏ ý nghĩ ly hôn cơ chứ. Cô im lặng nhìn anh, rất muốn cười nhưng mà sự thật thì trong lòng đau khổ. Thì ra trong mắt Chu Thịnh, cô không mang lại chút cảm giác an toàn nào cả.
“Chu Thịnh.”
Ánh mắt mạnh mẽ của Chu Thịnh nhìn cô, anh mím môi nói: “Em nói đi.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười: “Em không muốn ly hôn, cũng không có ý nghĩ đấy.”
Cô trầm mặc một hồi xong lại nói tiếp: “Em chỉ muốn để hai chúng ta suy nghĩ rõ ràng, sau này mọi việc không thể giải quyết một cách phiến diện hay là vì một cái gì đó mà ngay lập tức kết luận, được không?”
Bắc Bắc chỉ hy vọng, nếu như hai người muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này mà không phải như tình trạng bây giờ, chỉ là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực. Những việc như thế này nhất định phải suy nghĩ thấu đáo.
Một cuộc hôn nhân hạnh phúc còn mệt hơn, khó khăn hơn nhiều so với chuyện yêu đương.
Hôn nhân sẽ liên quan đến rất nhiều thứ. Tuy là Bắc Bắc chưa từng trải qua nhưng mà những việc nên hiểu đều hiểu. Cô không phải kẻ ngốc nghếch, ngược lại cô lại hiểu chút ít chuyện đối nhân xử thế.
Những việc liên quan đến hôn nhân, trước đây đã nghe qua rất nhiều, cũng chứng kiến rất nhiều.
Cô thừa nhận cô hơi hơi thích Chu Thịnh, quan tâm đến ý nghĩ của Chu Thịnh, cho nên cô không muốn cùng anh giống như trước đó nữa, không muốn phải sống xa cách nữa. Nếu như muốn thay đổi thì tất nhiên hai người nhất định phải thay đổi.
Không phải là Bắc Bắc thì là chính Chu Thịnh, hoặc cả hai người cùng thay đổi. Phải bao dung khuyết điểm của đối phương, phải phóng đại ưu điểm của đối phương ngay trước mắt mình, tiếp nhận nó, cất giữ nó.
Sau một hồi lâu, Chu Thịnh trầm ngâm gật đầu đáp: “Được, anh hiểu rồi.”
“Ừm.” Bắc Bắc nhìn anh, nhỏ giọng lên tiếng: “Thôi đi ngủ đi, em cũng đi nghỉ đây.”
Chu Thịnh hiểu rõ, cúi xuống nhìn vào Bắc Bắc, trên mặt cô thể hiện sự kiên định, giống như ban đầu đồng ý cùng kết hôn với anh, khi nói về ba điều quy ước.
Suy nghĩ thật lâu sau, Chu Thịnh vươn tay vuốt tóc cô, nhỏ giọng đáp: “Ngủ ngon, đi nghỉ sớm đi nhé.”
“Chúc anh ngủ ngon.”
Sau khi thấy Chu Thịnh đi, Bắc Bắc mới đóng cửa phòng lại, quay về ổ chăn ấm áp của mình. Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Tiểu Ngư, muốn nói chuyện gì đó nhưng cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Tiểu Ngư không biết chuyện cô kết hôn, bây giờ cô nói ra thì có vẻ không thích hợp lắm.
Bắc Bắc đưa tay, vò vò rối tóc, hít một hơi dài, thôi đi, được bước nào hay bước đó đi.
Bóng đêm dần dần dày đặc, hai người trong phòng đều trầm tư suy nghĩ.
Đêm nay, cả hai người đều không ngủ được.
*
Sáng sớm hôm sau, Bắc Bắc tỉnh dậy từ rất sớm. Bởi vì là thứ Bảy, cô hoàn toàn có thể ngủ nướng nhưng mà Chu Thịnh lại không thảnh thơi như cô. Vào thứ Bảy, thường thường Chu Thịnh sẽ lên công ty giải quyết công việc, đến trưa mới về nhà.
Khoảng mười giờ Bắc Bắc mới rời giường, cô mở cửa phòng ra nhìn thấy tờ giấy ghi chú của Chu Thịnh dán trên cửa.
[Anh đi làm rồi, nhớ phải ăn sáng nhé. - - Chu Thịnh.]
Bắc Bắc nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa, khẽ cười, cầm lấy tờ giấy ghi chú. Cô đi vào nhà bếp, chuẩn bị làm đồ ăn sáng rồi ra ngoài đi dạo.
Sau khi ăn sáng, Bắc Bắc chuẩn bị đồ cho bản thân ra ngoài dạo chơi. Cô muốn đi ra ngoài để giải sầu.
Đêm qua cô đã suy nghĩ cả đêm về bản thân và Chu Thịnh, đến cuối cùng chịu không được cơn buồn ngủ nên Bắc Bắc mới quyết định đi ngủ.
Bắc Bắc ra ngoài dạo chơi, còn bên này Chu Thịnh đang rất phiền não.
Trong phòng làm việc có ba người đàn ông đang ngồi, thương lượng kế sách với Chu Thịnh.
Ngô Dân đề nghị: “Hay mua một bó hoa mang về, dỗ dành cô vợ nhỏ của cậu.”
Chu Thịnh liếc mắt nhìn: “Cô ấy không thích hoa.”
Triệu Tử Dịch ở bên cạnh bổ sung: “Không phải chứ, con gái không thể không thích hoa. Cậu cứ mua một bó hoa về, kèm theo một món quà, thật lòng xin lỗi là được rồi.”
Nghe vậy, Chu Thịnh lắc đầu: “Không đơn giản như vậy được.”
Anh biết Bắc Bắc đang giận chuyện gì. Chính vì như vậy nên Chu Thịnh mới không thể tùy tiện mua một món quà tặng cho cô, đây không phải điều anh mong muốn. Sự thật cái anh cần là mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước nữa. Bước tiến này không thể trông cậy vào người khác, là liên quan đến tình cảm, hai người đều có thể nói ra là tốt nhất.
Bắc Bắc đối với Chu Thịnh mà nói là một một người rất đặc biệt.
Ngô Dân nhíu mày, nhìn về Chu Thịnh hỏi: “Tại sao cậu lại kiên quyết cưới Đồng Bắc Bắc?”
Chu Thịnh tiếp tục gõ bàn phím, không trả lời câu hỏi của Ngô Dân.
Về chuyện này không chỉ một mình Ngô Dân tò mò, ngay cả Triệu Tử Dịch cũng thực sự không biết nguyên nhân tại sao đột nhiên Chu Thịnh lại cưới Đồng Bắc Bắc, còn một lòng kiên quyết.
“Cậu đừng nói với tôi là cậu thích Đồng Bắc Bắc đấy. Tôi không thể tin được.” Ngô Dân nói tiếp: “Nghĩ kỹ thì việc cậu thích ai đó là điều không thể.”
Chu Thịnh cười nhạo: “Tôi cũng là một người bình thường, làm sao lại không thể thích người khác.”
Triệu Tử Dịch và Ngô Dân liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: “Nhưng cậu không phải là người bình thường.” Vừa nói xong, Chu Thịnh đang cầm quyển sách bên cạnh làm rơi xuống, vừa cười vừa mắng: “Cậu mới không phải người bình thường.”
Hai người kia cười hề hề nói: “Không phải, cậu nói với truyền thông là cậu không phải người bình thường.”
Chu Thịnh không thèm quan tâm hai người kia nữa. Anh không nên tìm hai người này nghĩ kế, kế còn chưa nghĩ ra thì đã bị trêu chọc rồi.
“Thôi, hai người các cậu về đi. Tôi còn đang bận việc.”
Triệu Tử Dịch gật đầu đáp: “Được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi tụi này.”
“Ừm.”
Ngô Dân nhìn Chu Thịnh, ráng hỏi: “Tối nay cậu thật sự không cùng với tụi tôi đi chơi sao?”
“Không đi.”
“Tại sao? Cậu tính hoàn lương à?”
Chu Thịnh suy nghĩ, dừng việc đang làm dở lại, nhìn Ngô Dân, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi phải có trách nhiệm với hôn nhân và vợ của mình.”
Ngô Dân: “. . . . . . . . . .”
Hay lắm, không đi thì không đi, còn nhất định muốn người khác biết mình đang có hôn nhân hạnh phúc sao? ? ?
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói cho Chu Thịnh một ý kiến hay: “Tôi thấy cậu có thể mua một bó hoa về nhà xin lỗi, thật sự rất có tác dụng đó”
Chu Thịnh: “. . . . . . . Cút đi.”
“Được rồi.”
Sau khi Triệu Tử Dịch và Ngô Dân đi, văn phòng làm việc trở nên yên tĩnh.
Khi kiểm tra mấy xấp tài liệu, đột nhiên Chu Thịnh nghĩ ra cái gì đó, kêu Tào Nhất Minh lấy số điện thoại của ai đó rồi gọi điện.
*
Buổi trưa, một mình Bắc Bắc dạo phố bên ngoài. Trên đường có rất nhiều người đi bộ, đi tới đi lui rất náo nhiệt.
Ánh mặt trời rực rỡ, Bắc Bắc ngước lên nhìn ánh mặt trời không xa, theo bản năng mà nheo mắt lại.
Cô thoáng nhìn, có chút ngẩn ngơ.
Đột nhiên, phía trước có tiếng gọi truyền đến. Bắc Bắc nhìn về phía âm thanh phát ra, sau khi nhìn thấy ai đến thì hơi ngạc nhiên.
“Haiz, thật đúng là Bắc Bắc rồi, sao một mình em ở đây?” Đồng Hạ nhìn thấy cô, thoáng ganh tị khi thấy quần áo của Bắc Bắc đang mặc trên người, lẩm bẩm nói: “Mặc cái quỷ gì thế không biết.”
Bắc Bắc híp mắt, nhìn quần áo đang mặc trên người, cô thấy vô cùng bình thường. Cô không hiểu Đồng Hạ tỏ vẻ như vậy là ý gì.
“Có chuyện gì?” Bắc Bắc lạnh lùng đối mặt với hai người phía trước.
Đồng Thu cười mỉa mai, nói nhỏ vào tai Đồng Hạ đang đứng bên cạnh. Một trận cười truyền đến tai Bắc Bắc.
Dù không hiểu chuyện gì nhưng cô nghe mà cảm thấy cáu kỉnh.
“Bắc Bắc, sao có một mình em ở đây? Chồng em đâu rồi?” Đồng Thu hỏi.
Bắc Bắc còn chưa trả lời thì Đồng Hạ đã nói ngay: “A Thu, em không biết sao? Để chị nói cho nghe. Chồng của Bắc Bắc làm gì có yêu thương em ấy, các em gái ở bên cạnh cậu ta còn đếm không hết, làm sao có thể quan tâm đến Bắc Bắc chứ. Chị đoán bây giờ chắc đang ở bên ngoài cùng em gái ngoan hiền nào rồi.” Đồng Hạ nói xong còn tỏ vẻ thương cảm thở dài: “Xin lỗi Bắc Bắc nhé, chị không cố ý đâu, chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi.”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc cười lạnh: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chồng chị mới là đang ở với “em gái” nào đó đúng không?” Bắc Bắc chậm rãi nói, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Đồng Hạ, cô tiếp tục tung chiêu: “Đúng rồi, trước đây hình như tôi nghe nói chồng chị có con riêng bên ngoài đúng không? Chị Hai à, đã lấy chồng bao nhiêu năm rồi tại sao còn chưa sinh được con cho anh rể vậy?”
Bắc Bắc ngừng lại, dựa người vào gần Đồng Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Không biết là do chị Hai có vấn đề hay là do anh rể nhỉ? Ôi, tôi nói sai rồi sao? Chị Hai yêu quý!”
“Mày câm mồm lại!” Đồng Hạ lấy tay đẩy cô.
Lời nói của Bắc Bắc coi như đã đụng đến “vảy ngược” của Đồng Hạ, điều chị ta không chịu đựng được chính là chuyện con cái.
Nhưng mà Bắc Bắc lại biết được nguyên nhân thực sự, chỉ là trước đây Đồng Hạ không làm gì quá đáng nên cô cũng chẳng nói ra làm gì. Tuy nhiên hôm nay, trong lòng vừa hay đang bực bội, lại đụng phải Đồng Hạ, Bắc Bắc không chịu được mà nói hết tất cả ra.
Đột nhiên cô phát hiện tìm được chỗ xả giận, những hờn dỗi trong lòng về Chu Thịnh đã biến mất sạch sẽ.
“Đồng Bắc Bắc, mày đừng có quá quắt.” Đồng Hạ chỉ vào mặt Bắc Bắc mắng chửi.
Bắc Bắc nhướng mày, lùi về phía sau, đứng ngay ngắn nhìn bộ dạng đang điên tiết lên: “Chị Hai, rốt cuộc ai mới là quá quắt đây?”
Cô cười lạnh nói: “Tôi đang đứng yên lành ở đây. Là chị Hai và chị Ba lại đây kiếm chuyện với tôi, còn nói xấu chồng tôi.” Cô nhíu mày: “Không biết nếu như chồng tôi mà nghe thấy những lời như vậy thì có vì quá tức giận mà rút hết đầu tư của Đồng thị không nữa.”
Khóe môi Bắc Bắc khẽ kéo lên, nhỏ giọng nói: “Chị Hai, chị thấy sao?”
Đồng Hạ chỉ vào mũi cô, cơn giận bùng nổ: “Đồng Bắc Bắc, mày . . . . . .”
Bắc Bắc nhướng mày nhìn chị ta, mỉm cười vô tội: “Tôi làm sao hả chị Hai yêu quý?”
Đồng Hạ bị Bắc Bắc chọc tức điên lên, đầu óc cũng không nhanh nhẹn. Đứng ngay trên đường, trước mặt mọi người đẩy Bắc Bắc: “Mày đừng có mà quá đáng.”
Bắc Bắc khẽ cười, lùi lại vài bước, mặt mày lạnh tanh nói: “Ai quá đáng chứ? Tôi đang ở trên đường, tự chị Hai, chị Ba đi tới, xin hỏi ai mới là vô lý? Hả?”
“Chao ôi, Đồng Bắc Bắc bây giờ mày cũng to gan quá nhỉ.”
Bắc Bắc mím môi, không nói chuyện.
Hiện tại lá gan cô to lên thật nhưng mà cũng là điều dễ hiểu thôi. Bắc Bắc trước đây quá ngốc, ngay cả khi người nhà đối xử không tốt thì cô ấy cũng chấp nhận chịu đựng tất cả, thậm chí còn mong muốn bản thân phải tốt hơn, bị các chị bắt nạt từ rất lâu rồi nhưng vẫn đối xử tử tế với bọn họ.
Tuy nhiên kết quả là cô ấy đã sai rồi.
Nếu như cô còn không phản kháng lại, nói không chừng, mấy bà chị này càng không nương tay với cô, bắt nạt cô càng ngày càng kinh khủng hơn. Bắc Bắc trước đây ngốc thật nhưng cô thì không. Hơn nữa nhà họ Đồng bây giờ đối với cô mà nói không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào cả.
Khát vọng được quan tâm trong lòng Bắc Bắc đã không còn lại một chút gì nữa.
Đây là một khu vực nhộn nhịp, ngay đây có một trung tâm thương mại rất lớn, thân phận những người qua lại cũng không nhỏ. Việc náo loạn của Bắc Bắc và hai người Đồng Hạ sớm có người chú ý.
Có không ít người thấy ba người rồi thì thầm to nhỏ.
“Đó không phải con gái nhà họ Đồng sao? Đang làm khó dễ ai kia?”
“Ai mà biết. Không phải chồng cô ta ra ngoài ngoại tình đó chứ?”
“Chắc không phải đâu. Nếu đúng như vậy thì con gái lớn nhà họ Đồng đã đánh cho tơi bời rồi. Nhưng mà tôi nghe nói, con gái nhà họ là người rất hung dữ.”
“Chua ngoa đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.”
. . . . . . . . .
Bắc Bắc nghe thấy những lời nói cách đó không xa, nhếch miệng nhìn về Đồng Hạ: “Chị còn muốn đứng đây gây chuyện với tôi nữa không?”
Đồng Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, phẫn nộ nói: “Mày cứ đợi đó.”
Bắc Bắc bật cười: “Không thành vấn đề.”
Đồng Hạ trợn mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm cô, rồi nổi giận đùng đùng kéo Đồng Thu đi.
Bắc Bắc thấy vậy, nháy mắt nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Cô đau lòng cho Bắc Bắc trước kia, rốt cuộc phải sống trong hoàn cảnh như thế nào mà cô ấy phải dè dặt cẩn thận như vậy, rõ ràng cô ấy cũng là con gái nhà họ Đồng mà.
Tại sao lại bị phân biệt đối xử như thế.
*
Bắc Bắc ngước lên, nhìn trung tâm thương mại phía trước. Bây giờ là thời gian ăn cơm nhưng bị Đồng Hạ gây rối nên chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.
Cô trầm tư suy nghĩ nhưng rồi cũng không vào bên trong. Bởi vì chuyện vừa rồi mà có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ cô, Bắc Bắc không muốn đi vào để cho người ta giống như đang “tham quan” động vật vậy.
Cô đi ra ngoài, gọi taxi chuẩn bị về nhà.
Vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Chu Thịnh.
“A lô.”
“Bắc Bắc, em đang ở đâu? Không có chuyện gì chứ?” Giọng điệu của Chu Thịnh dễ thấy được sự lo lắng của anh.
Bắc Bắc ngẩn ra, a một tiếng: “Em không sao cả. Làm sao vậy?”
Chu Thịnh mím môi, từ văn phòng đi thẳng ra ngoài: “Vừa rồi có phải em ở trung tâm thương mại gặp đám người Đồng Hạ hả? Có bị thương ở đâu không?”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc khó nén được sự kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Em không cần quan tâm tại sao anh biết. Nói cho anh biết em có bị thương ở đâu không? Bây giờ em ở đâu?”
Bắc Bắc giật mình, nghĩ nghĩ rồi mới cụp mi xuống và nói: “Có.” Cô đáng thương nói: “Vừa rồi rất sợ.”
Lời này không phải nói dối. Khi nãy thực sự cô đã bị dọa sợ. Tuy nhiên cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà dám đối mặt với hai người kia. Giờ được Chu Thịnh quan tâm thì cô nhịn không được mà làm nũng với anh.
Trước kia còn có chút gọi là ngại ngùng, bây giờ thì không còn nữa, chỉ muốn nổi giận nũng nịu với ai đó.
Chu Thịnh giật mình rồi vội vàng nói: “Em đứng ở đó đợi anh, anh lập tức đến.”
Bắc Bắc nghe giọng điệu của anh, cơn hờn giận trong lòng bắt đầu từ tối qua giống như đã biến mất hoàn toàn.
Thì ra ở đây vẫn có một người, lo lắng cho cô như vậy, quan tâm cô như vậy.
Bắc Bắc ho nhẹ một tiếng, cố che giấu nỗi buồn đang dâng trào, khàn giọng nói: “Chu Thịnh, em đang trên taxi chuẩn bị về nhà.” Cô lại nghĩ: “Em còn chưa ăn cơm trưa nữa.”
Chu Thịnh gật đầu: “Bây giờ anh về liền, em ở dưới lầu đợi anh, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Bắc Bắc cười tươi, đáp: “Được ạ.”
Cúp điện thoại, Bắc Bắc nhìn cửa sổ bên ngoài, những chuyện phức tạp trước mắt dường như đã thông suốt rồi.
Cô không nên nổi giận với Chu Thịnh như thế. Thực ra khi xử lý chuyện này, Bắc Bắc cũng sai một phần. Nếu như sớm nói rõ cho Chu Thịnh biết, thì cũng không có hiểu lầm như tối hôm qua. Hai người là vợ chồng, rất nhiều chuyện nên nói cho nhau hiểu.
Bắc Bắc rũ mắt, nhìn điện thoại trong tay, khóe môi cong lên, đợi lát nữa sẽ nói xin lỗi Chu Thịnh.
--
Vừa xuống xe, Bắc Bắc đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng đợi mình ở cổng tiểu khu.
Cô sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp thì Chu Thịnh đã nhanh chóng bước đến, nắm lấy bờ vai Bắc Bắc, nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.
“Không bị đau chỗ nào chứ?”
Bắc Bắc cười, lắc đầu: “Không có, ai nói cho anh biết?”
“Ừm, có một người bạn đúng lúc ở đó nhìn thấy em.” Chu Thịnh nói xong, liền đưa tay lên thề: “Tuyệt đối không phải anh cho người theo dõi em, thật đấy.”
Bắc Bắc nhìn dáng vẻ lo lắng của anh thì bật cười: “Em cũng đâu có nói anh cho người theo dõi em đâu.”
“Vậy tốt rồi.”
Chu Thịnh nhìn cô, đưa tay vuốt mái tóc của cô, giận dữ nói: “Đồng Hạ dám ức hiếp người của anh, chị ta sẽ không xong với anh đâu.” Sắc mặt Chu Thịnh không đổi, bộ dạng tức nghiến răng nghiến lợi khiến cho Bắc Bắc rất muốn cười.
Cô mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Chu Thịnh.”
“Hả?” Chu Thịnh lo lắng nhìn cô: “Sao vậy??”
Bắc Bắc lắc đầu, đưa tay ôm người Chu Thịnh, đầu dựa vào lồng ngực anh cọ cọ: “Em xin lỗi, trước đây em quá làm cao rồi.”
Chu Thịnh sửng sốt, ôm chặt lấy người con gái trước mặt, dở khóc dở cười nói: “Bậy bạ, là do anh sai, vợ không có làm cao.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .”
Lại nghĩ, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, véo má anh rồi nói: “Chu Thịnh.”
“Ừm?”
Giọng điệu của Bắc Bắc mang theo vẻ trêu đùa, nở nụ cười nhìn anh: “Cái từ “vợ” này sao mà anh gọi tự nhiên thế.”
Cô cười: “Học từ lúc nào đây?”
Thật ra tối hôm qua cô đã muốn hỏi rồi, lúc mà Chu Thịnh tìm cô nói xin lỗi, từ ”vợ” gọi vô cùng thuận miệng và tự nhiên. Nhưng mà lúc đó Bắc Bắc đang tức giận, hoàn toàn quên mất, bây giờ nghe thấy nên nhịn không được mà chọc ghẹo anh.
Chu Thịnh: “. . . . . . . . .”
Bắc Bắc nhướn mày nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi chồng yêu của em, tối hôm qua anh nói mua sầu riêng thế đã mua chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
87 chương
38 chương
9 chương
112 chương
17 chương