Chồng ma của em

Chương 21 : Ngủ ngoan không được đá chăn đi

‘Đúng, đào mộ lên!” Đột nhiên hai mắt Lão Quỷ sáng lên, như thể những lời tôi vừa nói vừa hay nhắc nhở lão, vẻ mặt còn tất thản nhiên. Khóe miệng tôi thẳng đứng lại vội vàng khuyên lão: “Không nói đến việc làm thế này sẽ gây ra hậu quả gì, dù sao người quá cố cũng lớn hơn, huống hồ người ta đã chết lâu như vậy rồi, ông vẫn muốn người ta chết không nhắm mắt sao, nếu như người đó vẫn chưa đầu thai, chẳng phải sẽ biến thành ác quỷ sao? Đến lúc đó ông có ứng phó với nó được không? Hơn nữa, đã lâu như vậy rối, chúng ta lại không biết người ta là ai, lẽ nào ông biết được mộ của người ta ở đâu sao? “Tôi không biết, nhưng có một con ma biết, hay là cô đi hỏi Lãnh Mạch đi?” Nói thật, tôi rất hứng thú với kỹ năng đặc biệt mà Ác Quỷ đã nói với tôi, con ma mặt lạnh kia không phải đã từng nói tôi chính là người ký khế ước gì đó của anh ta hay sao? Hơn nữa bây giờ tôi cũng không có cách nào thoát khỏi anh ta. Chỉ bằng cứ nghe theo ác quỷ nói giúp cô ta báo thù, như vậy biết đâu lại có được năng lực gì đó, có lẽ còn có thể thoát khỏi con ma mặt lạnh kia. Sau này sẽ tìm một người bạn trai cao to đẹp trai giàu có khác, sống cuộc sống của hai người, cái cảm giác đó sảng khoái quá đi! Bây giờ nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi! Đúng rồi, không phải Lão Quỷ đã sống rất lâu rồi sao, hẳn là phải biết được tin tức từ xưa đến nay chứ, có lẽ có thể biết được mộ người chồng của ác quỷ kia ở đâu! Nhưng Lão Quỷ nói cái này phải hỏi Lãnh Mạch, tôi nhất thời cảm thấy không yêu thương nổi. Đây không phải là đang giày vò tôi sao? Mặc dù tôi vẫn Không biết là tôi sợ anh ta à, có chút hảo cảm với anh ta, nhưng muốn tôi tìm anh ta nhờ giúp đỡ thì… thôi quên nó đi! Bình thường con ma mặt lạnh đó luôn không thể giết chết tôi, nói chuyện với tôi là điều không thể. Nếu như tôi đi hỏi anh ta sẽ trả lời sao? Hơn nữa, tại sao lại phải hỏi anh ta? Thật là rắc rối! Lão Quỷ nói: “Cô Đồng thật ra có một số chuyện, đến lúc nên nói đại nhân sẽ nói cho cô biết” “Thế nào gọi là anh ta nên nói thì sẽ nói với tôi, tôi không thèm nghe” Tôi hừ một tiếng, cuộc nói chuyện với Lão Quỷ kết thúc trong sự không vui, cuối cùng chẳng rút ra được kết luận nào. Đêm đến như đã hẹn, bầu trời đêm tĩnh lặng lấp lánh vài ánh sao, tôi năm bên của sổ mơ về tương lai phía trước, lên kế hoạch và hướng về tương lai của mình, không biết là do tiếng côn trùng kêu hay do giấc mơ bị ảnh hưởng khiến tôi không tài nào ngủ được, trong phút chốc bừng tỉnh khiến tôi nhớ đến chuyện ngày hôm nay, rốt cuộc có nên nói cho Lãnh Mạch biết hay không, con người anh ta sẽ không cảm thấy tôi ăn no rửng mỡ thích lo chuyện bao đồng đấy chứ? Cảm giác tôi sắp điên rồi. Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ. Nửa đêm tôi ngủ say như chết, say đến mức con ma mặt lạnh kia đến từ lúc nào tôi cũng không biết, ngày hôm sau là Lão Quỷ nói với tôi. Tôi vừa nghe thấy vội vàng lật chăn lên, cũng may anh ta không làm gì tôi, nếu không tôi sẽ giết chết anh ta mặc dù tôi không có khả năng đó. Tôi sẽ tự sát, tự sát vẫn chưa đủ hay sao? Nói xong tôi liền làm động tác rạch tay tự sát, Lão Quỷ nhìn thấy cố nhịn cười đi ra ngoài. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã không thấy con ma mặt lạnh kia đâu rồi, lần nào cũng là thần rồng thấy đâu không thấy đuôi, chuyển động không ngừng, không biết lần này lại đi đâu rồi. Đêm qua tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi mặc kệ dù có chết tôi cũng phải đi hỏi anh ta, vì cuộc sống tốt đẹp sau này của tôi, cho dù núi đao biển lửa tôi cũng sẽ đi, tôi phải thoát khỏi cái thân phận người ký khế ước, tương lai thuộc về chính bản thân tôi, không phải sao? Tôi nghĩ như vậy đấy, còn về sau này… Tôi quyết định tối nay sẽ hỏi anh ta, bất kể như thế nào! Màn đêm dần buông xuống khiến tôi có chút không biết phải làm sao, nhìn những bóng cây lay động ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng kêu, sự khó chịu không thể giải thích khiến tôi cảm thấy ất bực mình, chờ đợi là một sự giày vò dài đãng đẳng, lúc trời sắp sáng, anh ta đến như đã hứa, thật ra tôi cũng không dám chắc anh ta có đến hay không, Lão Quỷ nói rằng anh ta sẽ đến vào giờ này mỗi đêm. Vốn dĩ lý do đã được chuẩn bi sẵn, nhưng vừa gặp anh ta não tôi liền trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nói ra được. Con ma đáng ghét đó nhìn tôi một cách thích thú, cảm giác bị một con ma nhìn chăm chằm thật sự rất quái dị. Mặc dù Lão Quỷ mỗi ngày đều ở cạnh tôi! Nhưng lão không dám nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, da đầu run lên, cảm giác này rất khó chịu. “Uh, cái đó, cái này..” Ôi chúa ơi, tôi không thể nói ra được, nếu như anh ta cười một chút thì tốt! Không biết là do ảo giác hay do hạ nhiệt độ, nhiệt độ không khí xung quanh đã giảm đi rất nhiều. Tôi tiện tay lấy một chiếc áo khoác lên người. Ngẩng đầu nhìn lên, anh ta đang nhìn tôi chằm chằm, trên mặt tôi có bông hoa nào sao? Cứ nhìn tôi như thế, nhìn đi, nhìn đi, nhìn nữa là tôi ăn luôn anh đó! Bà tôi nói, khi gặp ma dương khí của con người sẽ giảm đi rất nhiều. Không biết có phải thật hay không, như tôi thấy hôm nay, bà quả nhiên không lừa tôi, thật sự rất lạnh! “Cái đó, tôi muốn tìm ngôi mộ của một người đã chết, nhưng thời gian đã rất lâu từ thời nhà Minh. Lão Quỷ nói có lẽ anh sẽ biết, cho nên..” Sự lo lắng cộng thêm cái lạnh khiến tôi nói chuyện không được lưu loát. “Ô? Em muốn tìm ai? Người ta đã khiêu khích hay chọc giận em? Mà ngay cả mộ của người ta em cũng không tha” Lãnh Mạch nói xong còn mang theo nụ cười xấu xa. “Anh mới trêu chọc người ta! Tôi tôi tôi, chẳng qua tôi… là…. nhận sự ủy thác của người ta…” Tôi cảm thấy mình càng nói càng không có sức. “Chậc, nếu đã như vậy, tôi sẽ suy nghĩ, cứ như vậy đi. À đúng rồi, buổi tối ngủ đừng có đá chăn ra” Anh ta nói xong nhìn tôi cười rồi biến mất. Buổi tối đừng đá chăn ra. Hôm nay tâm trạng anh ta tốt sao? Tự nhiên lại dịu dàng như vậy, không phù với biểu hiện hằng ngày của anh ta một chút nào, tôi đột nhiên bị sự khác thường đó làm cho bất ngờ. Có điều anh ta đã đồng ý với tôi rồi, nửa đêm sau khi nhận được câu trả lời của anh ta tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ. Lúc đó anh ta vẫn chưa rời khỏi nhưng tôi cũng không lo lắng anh ta sẽ làm gì tôi, dù sao người ta cũng đã nói không có hứng thú với tôi, chúng tôi chỉ là người ký khế ước gì đó thôi. Hơn nữa tôi nghe Lão Quỷ nói, có anh ta bên cạnh tôi sẽ được an toàn, sẽ không phải lo lắng về việc sẽ gặp phải ma háo sắc như Lão Quỷ hay những con ma độc ác đáng ghét nữa. Người ngủ thiếp đi như tôi sẽ không thể biết được sau khi tôi ngủ sẽ xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau tôi nhìn thấy con ma mặt lạnh kia đang nhìn tôi với vẻ mặt thích thú. Trải qua vài ngày ở chung, tôi đã dân quen với sự tồn tại của con ma mặt lạnh đó, bình thường trông anh ta cũng rất đẹp trai, lạnh lùng một chút cũng không sao, nhưng đừng quá hung dữ là được, nghĩ lại ngày xưa lúc còn ở trường học, tôi đã gặp qua rất nhiều người lạnh lùng, ngoài những lúc giống như phát điên đi làm những chuyện điên rồ ra, ví dụ như khi ở đồn cảnh sát dạy dỗ cảnh sát háo sắc kia, trông anh ta rất đáng sợ, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút sởn gai ốc. Thật ra sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi không biết phải đối mặt với thế giới này như thế nào, không biết phải đối mặt với cuộc sống sau này ra sao, tôi đã mất đi cuộc sống của một người bình thường, nhìn tôi là có thể biết, làm gì có ai dẫn theo một con ma cùng đi dạo phố chứ. Hôm đó khi nghe anh ta nói tôi sẽ xuất hiện một mặt đen tối, tôi không biết mình có tâm trạng thế nào. Tôi đã giết người, còn làm ra những việc đó với bố mẹ mình, mặc dù không phải là tôi làm, nhưng dù sao tôi cũng đứng bên cạnh theo dõi, tuy họ đối xử không tốt với tôi, nhưng tốt xấu gì cũng nhờ có họ mà tôi được nhìn thấy thế giới tốt đẹp này.