Chồng ma của em

Chương 19 : Báo thù

“Anh làm cái gì vậy!” Tôi ngã xuống xe, mặc dù ghế xe của anh ta ngồi rất êm, nhưng cánh tay tôi vẫn bị trầy xước, tôi vừa xoa cánh tay vừa trừng mắt nhìn anh ta: “Anh không thể nhẹ nhàng hơn sao, cho dù chỉ là một chút dịu dàng? Anh muốn làm việc gì không thể nói trước cho tôi biết sao?” Tuy nhiên, Lãnh Mạch vẫn vẻ mặt không cảm xúc ngồi vào chỗ lái, đóng cửa xe lại, bắt đầu lái xe. Lão Quỷ chạy ra phía sau ngồi rồi. “Rốt cuộc là đi đâu vậy? Anh nói một câu thì sẽ mang thai hoặc trúng độc hay bị gì sao?” Tôi thực sự chịu đủ rồi, từ khi gặp con ma mặt lạnh này cho đến bây giờ, anh ta nói chuyện không quá mười câu, trong đó bảy câu là mắng tôi. Thật sự là không thể chung sống hòa hợp với ma được! Chiếc xe của anh ta rất sang trọng, tôi không biết một con ma như anh ta thì lấy xe ở đâu ra, tại sao lại biết lái xe, dù sao anh ta cũng thần thông quảng đại, có lẽ là không có gì anh ta không làm được. Kể từ khi Lãnh Mạch xuất hiện, một kẻ luôn lắm lời như Lão Quỷ lại yên tĩnh đến lạ, trong xe vô cùng ngột ngạt, Lãnh Mạch ở bên cạnh chính là nguồn khí lạnh và áp lực lạnh cực lớn, đè nén khiến người ta không thể thở nổi, tôi chỉ có thế chuyển tầm nhìn sang cửa sổ, khung cảnh bên ngoài lướt qua, tôi càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc và mang theo chút sợ hãi “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi quay đầu hỏi Lãnh Mạch. Lãnh Mạch một tay lái xe mắt nhìn thẳng về phía trước, lời tôi nói dường như là một luồng không khí. “Tôi đang hỏi anh đấy con ma chết tiệt nhà anh! Vẫn không quan tâm. Chết tiệt, con ma mặt liệt chết dẫm này, tôi đánh cũng không đánh lại anh ta, có mắng anh ta cũng không quan tâm, lẽ nào sau này tôi sẽ bị anh ta áp bức như thế này sao? Tôi không muốn aaaal Chiếc xe dừng lại bên ngoài một đại viện, điều này cũng chứng thực cho dự đoán vừa rồi của tôi lúc trên xe, tôi quá quen thuộc với nơi này, chính là đại viện nhà họ Vương. Tại sao Lãnh Mạch lại đưa tôi đến nhà họ Vương? Tôi không hiểu, nhưng tôi cũng không hỏi anh ta, dù sao anh ta nói một câu sẽ mang thai, hỏi cũng như không, tôi lặng lẽ theo sau anh ta, Lão Quỷ lại lặng lẽ đi sau tôi. Trong sân văng tanh, ngay cả người làm cũng không có, sắp đi đến cửa chính rồi mà anh ta vẫn không có ý định dừng lại, tôi không nhịn được liền hỏi: “Ma mặt lạnh, anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Nhưng anh ta vẫn giống như trước đây không quan tâm đến tôi, coi tôi như không khí. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu! Dù sao cũng có Lãnh Mạch ở đây, tôi sẽ không thể xảy ra chuyện được. Lãnh Mạch đẩy cửa ra, xuất hiện một cách lộ liễu trước mắt những người ở bên trong. Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, hai vợ chồng nhà họ Vương, bố mẹ tôi, đang ngồi cùng nhau bàn bạc về vấn đề gì đó, có lẽ là bàn bạc xem làm cách nào để giết chết tôi. Sự xuất hiện của tôi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của những con người này, cả bốn đều ngây người, phải một lúc sau mới phản ứng lại “Nha đầu chết tiệt! Đồ sao chổi, mày thế mà lại có thể trốn thoát khỏi nhà giam, xem tao có đánh chết mày không!” Mẹ của tên ngốc họ Vương nhìn thấy tôi liền sẵn sàng tư thế lao vào mà cắn xé tôi, nhưng bà ta rất nhanh đã nhìn thấy Lãnh Mạch đứng ở phía sau, động tác bông nhiên dừng lại. Năng lực của Lãnh Mạch vào buổi tối hôm gặp ác quỷ tất cả mọi người đều nhìn thấy, vợ chồng họ Vương và bố mẹ tôi đều rất sợ Lãnh Mạch, họ đứng yên tại chỗ. Lãnh Mạch hai tay đút túi tiến về phía tôi, sắc mặt lạnh lẽo: “Thời điểm báo thù đã đến rồi, em còn không ra tay hay sao?” Tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn anh ta theo bản năng: “Ý anh là… hôm nay anh đưa tôi đến đây…là để tôi trả thù sao? Anh ta không trả lời mà chỉ đứng nhìn tôi, đôi mắt đen láy sâu như vực thảm. Sống mũi tôi bỗng cảm thấy cay cay, thì ra con ma mặt lạnh này tuy kiệm lời đáng ghét, nhưng trong lòng anh ta lại ghi nhớ chuyện tôi bị người ta ăn hiếp, sau đó dẫn tôi đến trả thù, lúc này đây tâm trạng tôi lại càng trở nên phức tạp. Nghe được hai chữ “Báo thù” từ miệng của Lãnh Mạch, sắc mặt vợ chồng họ Vương và bố mẹ tôi lập tức thay đổi, mẹ của tên ngốc họ Vương liền quỳ xuống dưới đất dập đầu từng cái từng cái trước mặt tôi, còn những người khác bao gồm cả bố mẹ tôi cũng lần lượt quỳ xuống theo. Tôi nhìn bốn con người đang quỳ dưới chân mình, tôi ngập ngừng vài giây rồi mới lãnh đạm nói: “Haha, các người cho rằng làm như thế này thì tôi sẽ tha mấy người sao?” Khi trốn thoát khỏi nhà giam tôi đã thề rằng, tôi sẽ không để cho những kẻ làm tổn thương tôi được sống một cách thoải mái, tôi muốn họ phải gánh chịu quả báo mà họ đã gây nên. Bố và mẹ khi nghe được câu nói này, vội vàng bò đến cầu xin tôi tha cho họ, còn nói dù thế nào đi nữa họ cũng là người thân của tôi. “Haha, người thân sao?” Tôi không nhịn được liền bật cười: “Tại sao lúc các người bán tôi cho tên ngốc họ Vương lại không nghĩ đến việc tôi là người thân của các người? Lúc vu khống tôi muốn đẩy tôi vào chỗ chết có từng nghĩ đến tôi là người thân của các người hay không? Bây giờ lại nghĩ đến việc cầu xin tôi, vậy tại sao lúc tôi cầu xin các người lại không tha cho tôi một con đường sống!” Bố mẹ tôi không nói lên lời. Tôi cười nhạt: “Các người chắc hẳn hiểu rõ câu nói này, ác giả ác báo, những việc các người làm, rồi sẽ có một ngày phải nhận báo ứng, bây giờ đã đến lúc phải chịu báo ứng rồi” Bố mẹ nhìn vẻ mặt thờ ơ của tôi, có lẽ họ biết cầu xin tôi cũng vô ích, thế là mẹ tôi, vừa nãy còn luôn miệng nói chúng tôi là người thân giờ lại mở miệng chửi bới: “ Cái con ranh chết tiệt này! Tao vất vả nuôi mày lớn như vậy, thế mà mày lại muốn hại tao, mày đi chết đi! Cái đồ không có lương tâm, tiện nhân! Loại “Gái điếm” không biết xấu hố. Bây giờ tôi đã không còn cảm thấy sợ hãi trước những lời chửi rủa của bà ấy, tôi nhìn sang Lãnh Mạch: “Anh có thể giúp tôi không?” Anh ta liếc nhìn tôi và vẫn không nói gì, trong tay lại xuất hiện một con dao. Tôi để Lãnh Mạch cắt đứt lưỡi của mẹ, chặt đứt cánh tay còn lại của bố và móc mắt hai vợ chồng họ Vương. Tôi muốn mẹ tôi vĩnh viễn không thể nói được nữa, vĩnh viễn không để bà ta dùng miệng nói ra những lời lẽ kinh tởm. Tôi muốn bố tôi không có hai tay, để ông ấy không bao giờ đánh lên người tôi được nữa, trái tim tôi đã mình đầy thương tích. Tôi muốn vợ chồng họ Vương mất đi đôi mắt, tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy sự tính toán của họ. Tôi muốn khiến họ phải trả giá cho tất cả những gì mà họ đã gây ra. Lãnh Mạch xóa đi ký ức của họ giống như đã từng làm với tên cảnh sát kia, bọn họ sẽ không nhớ bất cứ điều gì, nhưng nỗi đau thể xác đủ để họ ghi nhớ suốt đời. Sau đó, tôi và Lãnh Mạch cùng với Lão Quỷ cùng nhau rời khỏi nhà họ Vương. Không khí ở đây quá ngột ngạt, khiến tôi thấy vô cùng khó chịu. Tôi rời khỏi nhà họ Vương, đi trên đường chậm rãi bước từng bước vô định. Việc trả thù bọn họ hoàn toàn không khiến tôi cảm thấy vui vẻ hay phấn khích, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình bị đè nặng và không tìm được nơi nào để trút ra. Lãnh Mạch đi bên cạnh tôi, hết nhìn tôi rồi lại nhìn phía trước, giọng điệu vô cùng bình thản nói: “Sinh mệnh của em dính theo hơi thở của tôi, bất cứ ai tiếp xúc với em đều sẽ thể hiện ra mặt đen tối độc ác nhất trong con người họ” Lúc ở đồn cảnh sát anh ta cũng nói một câu y hệt như vậy, vốn dĩ tâm trạng tôi không tốt bây giờ lại càng khó chịu, trừng mắt nhìn anh ta: “Vậy thì anh hãy loại bỏ cái hơi thở đáng chết của anh đi”