Chồng ma của em
Chương 12 : Người ký khế ước
Cả người cứ chìm xuống mãi, chìm xuống mãi Tôi trôi nổi trong một không gian đen tối u ám, tôi không biết rốt cuộc bản thân đang ở đâu. Đây là mơ? Hay là thực?
“Đàn ông đều là những người xảo trá, đừng bao giờ tin tưởng lời nói của bọn họ!”
Một giọng nói lướt qua tai, là ai? Tôi quay đầu lại tìm kiếm, trước mắt vẫn là một màu đen u ám, nhưng không hề có bất cứ ai, thế nhưng âm thanh kia vẫn còn đang nói “Toàn bộ những lời hứa của đàn ông đều là vì lừa dối muốn đoạt lấy trinh tiết của cô, lời hứa của họ chỉ có thể duy trì được hơn một phút mà thôi, không thể tin đàn ông, không thể tin tưởng đàn ông!”
“Báo thù cho tôi, tôi cho cô một bản lĩnh ai cũng không có được, báo thù cho tôi, báo thù cho tôi!”
“Báo thù cho tôi…
Tôi bật tỉnh dậy, ngồi dậy từ mặt đất.
“ồ, trông có vẻ vẫn chưa chết hẳn”
Tiếng châm biếm thoát ra miệng Lãnh Mạch trên đỉnh đầu, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực, chỉ muốn ngẩng đâu mà cũng không xong, anh ta đang ôm cánh tay nhìn tôi, lão quỷ kia đang ở bên cạnh, tôi yếu ớt mở miệng hỏi ông ta: “Tôi bị làm sao vậy?”
“Cô Đồng, cô bị ma ám rồi” Lão quỷ giành trước trả lời tôi: “Lệ quỷ kia nhập vào cơ thể cô, cô bị hút dương khí, bây giờ cả người không cử động được cũng là bình thường, đừng lo lằng quá, nghỉ ngơi đi, bồi bổ vài ngày là khỏe lại thôi”
Ma ám? Đúng rồi, trước đó con nữ quỷ kia chui vào cơ thể tôi, sau đó tôi mất đi khống chẽ..
Tôi lại nghĩ đến giấc mơ ban nấy, báo thù cho cô ta, cô ta sẽ cho tôi một sức mạnh, không được tin lời đàn ông nói… Đầu đau quá, tôi không thể nào nghĩ tiếp được nữa, đầu óc đau đến nỗi muốn nổ tung vậy.
“Cô còn muốn ngồi dư hả?” Lãnh Mạch mất kiên nhẫn nói.
“Tôi nói này, con người anh sao vậy chứ.”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, trải qua một loạt chuyện vừa xảy ra, tôi đã không còn sợ anh ta nữa: “Tôi cũng muốn đứng lên, nhưng vấn đề là tôi đứng nổi sao?! Tôi thành ra như vậy là do ai hại! Anh rốt cuộc là aï2 Không biết từ đâu đến nơi này! Bởi vì ai mà tôi đã phải trải qua những chuyện gì đó hả! “
“Haha, bởi vì tôi?” Anh cười nhạt: “Đừng có quên nếu như không có tôi, cô sớm đã bị tên mập gì gì đó cưỡng hiếp rồi”
“Anh!” Không nhắc đến chuyện này thì còn đỡ, càng nói tôi càng tức: “Làm như anh chính nhân quân tử lắm vậy! Anh không phải cũng ức hiếp tôi sao! Còn sờ soạng khắp người tôi!
Đó chẳng phải anh cũng muốn cưỡng hiếp tôi sao”
“Cô không phải cũng hưởng thụ lắm hay sao? Cũng muốn tôi tiếp tục sao?” Anh ta đáp trả lại tôi.
Ngay tức khắc từ cố đến lỗ tai tôi đỏ lựng lên, mẹ kiếp, không thể nói chuyện tiếp được với con ma lưu manh này! Tôi cũng muốn thử đứng lên, nhưng sau vài lần thất bại, cuối cùng tôi bỏ cuộc luôn, giống như lão quỷ nói, tôi bây giờ vốn dĩ không động đậy nổi, một ngón tay cũng không.
Lão quỷ run bần bật nhìn tôi, rồi lại nhìn Lãnh Mạch: “À, đại nhân….. tôi có thể, có thể rời đi hay không?”
“Kế từ hôm nay ngươi bắt đầu đi theo cô ấy, nếu như ai dám động vào cô ấy, hoặc là cô ấy có mệnh hệ gì, ngươi tự biết hậu quả” Lãnh Mạch bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hả?! Tôi cùng lão quỷ đồng thanh hô to kinh hãi, tôi vội vàng nói: “Tôi không cần ông ta đi theo tôi! Sao anh lại để cho một con ma vừa già vừa xấu còn háo sắc nữa đi theo tôi chứ!”
Lão quỷ quỳ trên đất và khóc: “Trời ơi, tôi chỉ là một linh hồn bình thường. Tôi không có vệ phu khả năng nào cả, ngài yêu cầu tôi bảo nhân, tôi thực sự không có khả năng bảo vệ Lãnh Mạc phớt lờ cả tôi và lỡa quỷ, bước hai bước và quay lại lần nữa, một cánh tay dài vươn ra và nâng tôi lên khỏi mặt đất, kẹp tôi vào nách, lúc này tôi chỉ có thể bị anh ta ném, không nhịn được mà hét lên: “Anh muốn đưa tôi đi đâu? Nói đi,còn con ác ma nữa? Bị anh nhốt lại rồi sao? Nhưng còn cái hộp thì sao?
Tại sao tôi không thấy nó?”
Từ đó về sau tôi không còn nhìn thấy chiếc hộp ở đâu nữa *Em có một vạn câu hỏi vì sao đấy nhỉ? Im miệng” Anh rốõ ràng đang cảm thấy rất phiên phức.
“Tất nhiên tôi phải hỏi! Người bị ma ám đâu phải là anh! Tôi muốn chắc chẩn rằng cô †a sẽ không xuất hiện lần nữa và sẽ không ở trên người tôi nữa!” Tôi cũng không thể phủ nhận được, anh ta rất đẹp trai, nhưng còn tính khí của anh ta thì không chấp nhận được, như thể lúc nào cũng có người nợ tiền anh ta vậy.
Anh ta không thèm để ý đến tôi và dẫn tôi vào tòa nhà từ cửa sân thượng đi vào, lão quỷ đi theo tôi. Tôi quay đầu nhìn lại. Những đám mây đen che kín bầu trời đang dần tan biến.
Ánh trăng lại chiếu rọi, cuộc chiến như vậy là đã qua Xem ra tôi cũng không bị hôn mê qúa lâu, những lời mà con ma nữ nói tôi có nên nói với Lãnh Mạc không.
Thôi bỏ đi, xem ra anh ta cũng không muốn nói chuyện với tôi lúc này.
Anh ta đưa tôi vào thang máy và ném tôi xuống. Tôi tê hết cả mông, miệng cũng rất đau như răng sắp la ra khỏi lợi vậy, tôi lườm anh †a: “Anh không thể nhẹ nhàng hơn được sao?
Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Quay lại phòng trọ của em” Anh ta liếc tôi: “Chưa thấy người ký khế ước nào yếu đuối như thế sao”
Lại là ký khế ước! “Người ký khế ước là cái gì?
Anh không trả lời tôi, giữ hai tay tôi đi thẳng về phía trước.
Khi thang máy đến, anh ta nhấc tôi lên như một con gà con và rời khỏi tòa nhà Vương Thị Khi đi ra từ cổng chính, người bảo vị cổng cũng không hề có động tĩnh gì, có lẽ ông †a đã ngủ quên rồi.
Đi bộ vài bước xuống phố, tôi nói với Lãnh Mạc: “Tôi muốn quay trở lại gia đình họ Vương xem bố mẹ tôi như thế nào”
“Em là ngu hay ngốc vậy?” Anh dừng lại và nhìn tôi: “Em đã quên những gì họ đã làm với em sao? Quay lại để chuốc lấy nhục nhã à?”
Lãnh Mạc nói đúng, tôi cũng không phải là chúa Jesu, nếu tôi đổi lại là người khác đối xử với tôi như vậy, tôi có bị điên mới đi quan tâm họ, nhưng họ lại là bố mẹ tôi, tôi thở dài và không giải thích gì vì anh ta là một con ma, cũng chẳng hiểu nổi tình cảm giữa người với người, tôi chỉ nói: “Đưa tôi về.”
Anh ta tức giận và ném tôi xuống đất lân nữa: “Tôi cảnh báo em, đừng ra lệnh cho tôi làm bất cứ điều gì! Nếu em muốn quay lại nhặt xác của bố mẹ thì hãy tự về đi!”
Nói xong anh ta bước lên vài bước rồi dừng lại và quay sang nhìn tôi: “Còn nữa, em đang có dấu ấn và hơi thở của tôi, từ giờ về sau em gặp bất kỳ ai dấu ấn đấy cũng sẽ có phản ứng, mặt xấu nhất của chúng sẽ được. phơi bày hoàn toàn, em sẽ dễ dàng đối phó hơn, Mẹ kiếp! Làm sao có thể làm như vậy được!
“Anh hãy xóa dấu vết để lại trên người tôi đi!” Tôi hét lên với anh ta.
“Không thể xóa được!” Lãnh Mạc lạnh lùng.
Tôi kìm nén sự tức giận trong lòng: “Tôi nói là xóa đi! Tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa! Tôi không muốn dính líu đến những thứ linh tinh từ anh! Tôi không muốn gặp rắc rối với anh nữa!”
Lãnh Mạc trở nên lạnh lùng: “Tôi nói, không, thể, xóa, được. Em cũng đừng mong cắt đứt quan hệ với tôi!”
“Anh!” Tôi tức muốn chết, nhưng không để tôi nói thêm lời nào mà biến mất, tôi thực sự muốn nhảy lên và ném đôi giày mạnh vào mặt anh ta, nhưng tôi không thể tìm thấy anh ta đâu nữa, tôi chỉ có thể hét lên: “Lãnh Mạc, đừng để tôi gặp lại anh nữa !
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
170 chương
15 chương
444 chương
52 chương
31 chương