Ông chủ Trác ra phòng khách rất tự nhiên thay tôi đóng cửa lại, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông chủ Trác đã dừng lại. Vừa rồi có phản ứng không riêng gì anh, còn có cả tôi. Phía dưới tôi trống rỗng vô cùng, hơn nữa ẩm ướt rất rõ ràng, nếu anh muốn tiếp tục, tôi chỉ có thể cùng anh phối hợp, từ chối cũng không được. Tôi là một con đàn bà hư, có thể là đúng là như vậy. Ông chủ Trác họp bao lâu rồi, tôi không biết, tôi chỉ đọc sách một chút rồi đi ngủ. Quang cảnh của khách sạn, kéo rèm cửa sổ lại chỉ muốn ngủ. Khi tỉnh lại, xung quanh vẫn là một màn u ám, ngoại trừ ánh đèn, chỉ có một chút sắc trời từ rèm cửa sổ đổ xuống. Nhìn những tia nắng yếu ớt, rõ ràng hoàng hôn đã buông xuống rồi. Tôi lấy trên đầu giường chiếc điện thoại, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ tối rồi. Lẽ nào cuộc họp của ông chủ Trác vẫn chưa kết thúc? Tôi nhớ rằng anh ấy nói đây là một cuộc họp ngắn! Tôi đứng dậy, bóp chặt lấy điện thoại, đi chân trần ra cửa, áp sát tai vào cửa. Không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Tôi nhắn tin cho ông chủ Trác: “Ông chủ, anh họp xong chưa?” Tin nhắn vừa gửi đi, tôi liền nghe thấy giọng ông chủ Trác từ phòng khách truyền tới: “Tiểu Như, lấy cho anh một quả táo ra đây.” Lớn tiếng như vậy, rõ ràng bên ngoài chỉ một mình anh ấy. Tôi mở cửa, chọn một quả táo đẹp nhất rửa sạch rồi đưa cho anh ấy. Ánh sáng trong phòng khách rất sáng sủa, anh ngồi trên ghế sofa hai chân vắt chéo, mặc một bộ đồ ngủ màu xám kẻ ô vuông với một máy tính xách tay đặt trên đùi. Nhìn cách ăn mặc lúc này rõ ràng cuộc hội nghị sớm đã kết thúc rồi, anh ấy trở về phòng, thấy tôi đang ngủ, không đánh thức tôi, chỉ đổi bộ quần áo ở nhà rồi đi ra ngoài làm việc. Cũng có lẽ là bởi vì phụ nữ khi sinh ra đã có cảm tính, hoặc cũng có lẽ vì tôi có cảm giác với anh, tất cả thói quen đều muốn hướng đến tốt nhất. Lúc đó, tôi nghĩ rằng anh ấy quan tâm tôi, không lỡ đánh thức tôi dậy. Tôi đưa quả táo đến trước mặt anh. Một quả táo, ướt nhẹp tay. “Cần gọt vỏ không?” Tôi hỏi. Anh không trả lời, ngậm quả táo đang trên tay tôi trong miệng, sau đó mới dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm hai đầu quả táo rồi “răng rắc” cắn một phát. “Cuối cùng em cũng tỉnh ngủ rồi?” Anh ngẩng đầu, tiện tay đặt máy tính trên sofa, bỏ cái chân đang vắt trên ghế xuống. Tôi gật đầu rồi ngồi trên đùi anh: “Anh họp xong khi nào?” “Anh chỉ họp có nửa tiếng thôi.” Một tay anh ôm vào eo tôi, một tay đang cầm quả táo gặm, ánh mắt dồn về phía tôi: “Lúc vào gặp em, em ngủ say như heo vậy.” Anh vừa nói, vừa nhìn thời gian: “Ngủ hơn ba tiếng đồng hồ rồi, hôm qua em ngủ không ngon à?” Tôi “dạ” một tiếng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Có chút căng thẳng, em ngủ không được.” Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ học tiểu học và trung học cơ sở ở thị trấn, học cấp ba ở huyện và đại học ở thành phố A ra thì tôi chưa từng đi bất cứ nơi nào khác, càng chưa ngồi máy bay bao giờ. Cho nên, đêm qua vừa căng thẳng lại vừa phấn khởi, trằn trọc mãi không ngủ được. “Sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đi.” Anh cười, nghiêng người để hạt táo trong gạt tàn thuốc lá rồi lấy giấy lau tay. Sau đó, những ngón tay của anh nắm lấy ngực tôi, bóp thành các hình dạng khác nhau, kéo bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu đen một chút liền lộ ra thứ đồ ăn anh thích, anh ngậm một ngụm lên rồi đổi tư thế đang ngồi trên đùi của tôi sang tư thế dạng chân... Điên cuồng đòi lấy, điên cuồng kêu gào, điên cuồng phóng túng... Khi chúng tôi dừng lại, đã là buổi tối rồi, chúng tôi chuyển địa điểm từ phòng khách sang trên giường.