Vẫn là khách sạn năm sao ấy, tôi và ông chủ Trác cùng ở chung một phòng. Ngoài phòng ngủ ra, còn có phòng khách. Thuộc hạ của anh thì ở khách sạn bốn sao gần đó. Năm đó, đối với tôi, khách sạn bốn sao đã rất xa xỉ rồi, đi công tác ở một nơi như thế này nhất định là biểu tượng cho thực lực. “Em có muốn ra ngoài đi dạo không?” Ông chủ Trác bước vào phòng, vừa đặt hành lý xuống, liền hỏi tôi. “Em ở trong phòng, em có thể ngủ hoặc đọc sách anh bận gì thì đi đi! Em bảo đảm sẽ không ra khỏi phòng đâu” Tôi nói. Lúc vừa ở tầng một đại sảnh, tôi đã nghe thấy ông chủ Trác dặn dò Lý tổng mở một cuộc họp, triệu tập tất cả mọi người đến. Địa điểm của hội nghị chính là ở phòng khách trong căn phòng chúng tôi đang ở này. Ông chủ Trác cười: “Vẫn là em hiểu chuyện.” Hai chữ “hiểu chuyện” mà anh ấy nói chắc hẳn là chỉ câu cuối cùng của tôi. Tôi nghĩ thầm, được bao, được nuôi làm tiểu tam, điểm giác ngộ này là nên là thường thức cơ bản nhất! “Đúng rồi, hôm nay em với anh đi cùng nhau, anh ở sân bay còn kéo theo em, anh không sợ người của công ty nhìn thấy sao chúng ta sao?” “Lão Lý sẽ không nói đâu, còn những người khác không cùng một chuyến bay với chúng ta.” Anh nói rồi lập tức vào nhà tắm rửa mặt, sau đó ra ngoài hỏi tôi: “Em đói không?” Nhìn chung phụ nữ bản chất tác quái, cũng có thể việc thường xuyên làm ở bên anh là chuyện đó nên phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn phía dưới của anh “Anh không họp có được không?” Lão già đó triệu tập mở cuộc họp, dự tính nửa canh giờ không đến, những người khác đều đến hết. Tôi hoài nghi rằng nếu làm, nửa canh giờ có thể làm xong được không? Dù gì chúng tôi trên tầng thu dọn đồ đạc cũng đã lỡ không ít thời gian. “Đúng là đồ hư.” Anh không nhịn được cười: “Anh đang hỏi em, có đói bụng không?” “Không đói.” Tôi buồn bực, cảm thấy mất mặt, liền quay ra chỗ khác không thèm nhìn anh. Anh cười thầm, từ đằng sau ôm lấy tôi, cằm đặt ở đỉnh đầu của tôi: “Tối nay anh lại đút cho em ăn no nhé.” “Ai cần anh đút cho ăn? Em một chút cũng không đói!” Tôi bĩu môi. “Vậy thì tối nay anh đút cho em no nha.” Anh vừa nói vừa cầm điện thoại di động gọi điện nói Lý tổng mua chút đồ ăn vặt qua đây. Lý tổng vốn dĩ ở tầng một, chưa đến mười phút thì chuông cửa chỉ vang lên, ông chủ Trác mang đồ ăn vào trong, gọi Lý tổng đợi ở phòng khách. Lý tổng vội vàng nói rằng ông ấy phải xuống tầng một đón người lát nữa sẽ lên rồi đóng lại cửa phòng. Ông chủ Trác đem hai túi đồ đều đặt trên bàn phòng khách, trong túi ngoài hoa quả ra, thì cơ bản đều là những đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn, thạch, khoai tây chiên, mơ... “Em ăn nhiều một chút, ăn thật no vào.” Ông chủ Trác vừa nói tay vừa bóc quýt đưa cho tôi. Tôi tiện tay nhận lấy, vừa mới cho được một múi quýt vào trong miệng, môi của anh liền tiến sát lại, không chỉ giành đi mất múi quýt của tôi mà còn lách đầu lưỡi của anh vào trong, hôn tôi một hồi. Vị ngọt trong khoang miệng cuồn cuộn, hông của được đặt trên bàn, hai người trên dưới, cơ thể quấn chặt lấy nhau. Tôi gần như có thể cảm nhận được sự thay đổi nơi nào đó của anh. Hôn một hồi lâu, lúc anh buông tôi ra, nhìn trong đôi mắt của anh tôi thấy lóe lên ánh mắt giống như loài sói, trong đôi mắt ấy cũng thấy hình ảnh của tôi đang thở hổn hển, còn nhìn thấy chúng tôi môi trong môi hòa quyện cùng nhau. “Em đúng là đồ yêu tinh!” Anh trợn mắt,liếc nhìn rồi lại dịu dàng chụt một cái vào môi tôi: “Anh ra ngoài trước đợi em, bé ngoan của anh.” Tôi gật đầu, nhìn xuống dưới, dùng ngón tay chỉ chỉ, chân thật nhắc nhớ: “Chỗ này vẫn chưa hết sưng.” “Vì vậy phải ra ngoài, ở cùng em chỗ này chỉ có càng ngày càng sưng thôi”. Anh lấy từ trong cặp tập tài liệu và máy tính xách tay ra. Tôi bỗng nảy ra một ý kiến “A” một tiếng, chỉ vào đồ ăn vặt và hoa quả: “Chỗ này mang cho mọi người ăn đi!” “Không cầm.” Anh dứt khoát từ chối: “Mua cho em mà.” Tôi và anh không nói thêm nữa, bởi vì chuông cửa đã vang lên rồi, tôi không hiền từ hướng ánh mắt xuống phần dưới của anh nhìn lại lần nữa. May mà quần trong chất lượng đủ tốt, đại khái, có lẽ, khả năng, sẽ không nhìn ra à!