Chồng Hờ Vợ Tạm
Chương 303
Tôi ngủ thiếp đi và khi tỉnh lại, đầu tiên là tôi cảm thấy dường như có người nào đó đang đè lên người tôi, tôi nghe thấy tiếng rên và tiếng thở gấp gáp, rất nhanh sau đó tôi ý thức được đó là những âm thanh được phát ra từ miệng của chính mình.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy quả nhiên là Trác Hàng đang nằm trên người tôi.
“Anh đang làm cái gì đấy?” Tôi không những cảm thấy xấu hổ, còn thấy phẫn nộ nữa.
Tôi vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện toàn thân đang mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào, hơn nữa cả người tôi đang bị anh ta ghì chặt xuống.
“Đương nhiên là đang làm cô thỏa mãn.” Anh ta cười và nhìn tôi: “Vốn tôi không biết đâu, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, hóa ra những lúc cô chịu phối hợp thì cảm giác lại thích như vậy.”
Anh ta vừa nói vừa dùng hành động nói cho cô biết anh ta muốn gì.
Tôi không chịu được mà lại kêu lên, cơ thể tôi lúc này chính tôi cũng không khống chế được....
“Anh đã dùng thuốc với tôi?” Tôi dường như đang chất vấn. Cơ thể tôi thế này, tôi biết rất rõ nhưng vẫn hỏi.
“Không dùng thuốc với cô thì sao tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác mà lão già đó đã được hưởng?” Anh ta rất đắc ý, cơ thể anh ta lại ghì cơ thể tôi xuống, mặt anh ta áp sát vào mặt tôi: “Khương Kha, cô không biết đâu, lúc cô kêu lên ấy nó mới tuyệt làm sao, còn cả cơ thể này nữa, từ trước tới giờ tôi không hề biết cơ thể của phụ nữ lại có thể mềm tới vậy, mềm từ ngoài vào trong.”
“Chẳng phải anh nói là thả tôi đi sao?” Tôi hỏi.
“Thì thả cho cô đi còn gì, cô xem, bây giờ toàn thân cô trên dưới có bó buộc gì đây, chỉ cần cô muốn đi thì lúc nào đi cũng được.” Anh ta cười vô cùng đểu giả “Chỉ sợ cô không muốn đi thôi!”
“Anh đi ra ngoài, tôi muốn rời khỏi đây.” Tôi gầm lên.
Anh ta vừa cười vừa rời đi.
Khi anh ta rời đi là tôi đã biết thứ thuốc mà anh ta dùng với tôi nó mạnh tới mức nào.
Chỗ đó trên cơ thể tôi dường như tê liệt đi không còn cảm giác nữa rồi.
Tôi muốn đi! Tôi nghiến răng cắn chặt môi, tôi phải đi khỏi nơi này.
Tôi trúng độc rồi, tôi có anh Trác, tôi không muốn ở cùng cái tên ác quỷ này! Tôi cố gắng bò dậy, thế nhưng dù tôi có dùng hết sức thì ngay đến cả việc lật nghiêng người lại tôi cũng không làm được.
Ngoài thứ độc dược đó chắc hắn không thêm loại gì khác.
Tôi nhớ tới cốc nước khi hắn đưa cho tôi ngày hôm qua, cuối cùng thì tôi cũng hiểu sao anh lại dễ dàng cởi trói cho tôi như thế.
Bởi vì anh ta biết, tôi có trốn cũng không trốn được.
.................
Tôi thực sự bị Trác Hàng bỏ tù rồi.
Tôi cảm thấy bản thân mình giống như một miếng thịt ôi, mỗi ngày đều nằm trên giường, sự vận động duy nhất chính là việc sau khi hắn tới thì thỏa mãn dục vọng cho hắn.
Tôi không ăn cơm mà chỉ truyền đạm, thỉnh thoảng có người cho tôi uống nước, tôi chẳng khác nào người thực vật.
Đúng thế, ngay cả việc tự sát tôi cũng không làm được.
Tôi chỉ có thể nằm yên tại đó.
Rồi, một loại thuốc khác sẽ làm cho tôi tỉnh lại, sau đó hắn tùy ý sắp đặt tư thế cho tôi....
Thế nào là sống không bằng chết.
Điều tôi hối hận nhất đó là lúc trước có nhiều cơ hội đểu tự sát thế mà tôi vẫn không chết.
Tôi không còn tính thời gian nữa, mỗi ngày mặt trời mọc mặt trời lặn, tôi cũng không biết, tôi chỉ mong có một ngày anh ta chán ngấy rồi thì sẽ vứt tôi vào thùng rác.
“Sao cô không nói gì?” “Làm việc này với một thi thể có thấy thú vị không?” “Cô hơn một thi thể rất nhiều.”
Cuộc đối thoại như vậy chỉ có một lần, sau đó thì là như thế này:
“Sao cô không nói gì?” “..........”
“Trước đây cô nói nhiều lắm mà?” “.............”
“Mẹ kiếp, cô nói gì đi chứ?” “............”
“Cô có tin tôi đem hết ảnh của cô gửi cho lão già đó không?” “..........”
Tôi không nói gì, tôi nghiêng đầu sang một bên với vẻ ghét bỏ, mãi cho tới khi hắn rời đi nước mắt của tôi mới lã chã chảy xuống.
Anh Trác của tôi không tìm thấy tôi, cảnh sát cũng không tìm thấy tôi....
Tôi sắp chết rồi tôi còn sợ cái gì?
Sau đó, anh ta tưởng tôi câm rồi, nhưng vẫn thao thao nói chuyện với tôi.
“Lão già đó thực sự già rồi, đầu bạc hết cả rồi....”
“Lão già giao công ty cho tôi rồi, cô biết ông ấy đi đâu rồi không? Ông ta đi tìm cô đấy.”
“Ha ha, ông ta tưởng cô bị bọn xấu bán đi rồi....”
“Cô biết không? Ông ta cũng đã hoài nghi tôi, nhưng tôi thông minh hơn ông ta....”
“Khương Kha, cô có biết bây giờ trông cô thế nào không?”
Anh ta cầm gương tới trước mặt tôi, tôi nhìn người phụ nữ như khúc gỗ trong gương, tôi đã nghĩ rất lâu, cũng không nhớ ra năm đó tôi bao nhiêu tuổi....
Tốt nghiệp đại học, đi làm một năm rưỡi, sau đó thì bị bỏ tù ở đây.....
Có lẽ là 25 tuổi, hoặc 26 gì đó....
Rất tốt, cuối cùng thì tôi cũng phải chết rồi.
Đợi tôi chết, tôi không còn phải lo lắng điều gì nữa, anh Trác cũng già rồi.
Tới lúc anh ấy chết đi, có thể chúng tôi sẽ được gặp lại nhau ở địa ngục, hoặc cũng có thể là thiên đường....
Anh ấy từng cầu hôn tôi, anh ấy nói anh ấy yêu tôi....
Tình cảm tôi dành cho anh ấy chưa bao giờ vơi đi cả.....
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
134 chương
51 chương
110 chương
105 chương
31 chương