Rùa đen là một đôi, trả rùa cái, tương đương với chia cắt vợ chồng trẻ người ta. Miêu Miêu, nàng nuôi từ lúc mèo con hai tháng lớn đến mười tháng, lại càng không bỏ được!   Nàng không thể mất.   Kỷ Dao cò kè mặc cả: "Rùa đen và mèo con, lúc đó Hầu gia bỏ ra bao nhiêu tiền, ta về sẽ sai người đưa đến." Thậm chí nàng còn có thể cho thêm ít tiền, tuyệt đối không để Dương Thiệu chịu thiệt.   Nhưng mà vừa dứt lời liền cảm thấy chỗ cánh tay đau đớn, hình như nam nhân càng siết chặt hơn. Bỗng nhiên nàng nhớ đến trưởng công chúa Thọ Xuân đã nói, Dương Thiệu dùng kinh phật để đổi mèo con, không lẽ hắn muốn lấy lại kinh phật? Vậy thật là khó, nàng nào dám đến hỏi xin trưởng công chúa Thọ Xuân kinh phật.   Kỷ Dao đang suy nghĩ, nên không biết sắc mặt Dương Thiệu đã thay đổi mấy lần.   Kiếp trước hắn cho Kỷ Dao bao nhiêu thứ, những thứ của hắn hắn đều cho, bao gồm cả tấm chân tình của hắn, kiếp này cũng giống như vậy, nhưng mà nàng nghĩ đến cái gì? Rùa đen, mèo con?   Ở trong đầu nàng, mình chẳng là gì cả!   Rùa đen, mèo con nàng còn không muốn bỏ đi, hắn thì sao, nàng cố tình mang trâm vàng đến, muốn cùng hắn một đao cắt đứt. Muốn cắt đứt sạch sẽ, ngay cả một sợi trường mệnh cũng không cho hắn giữ lại.   Thật sự là...rất tốt.   Giọng nói hắn nặng nề: "Những thứ này đều có thể mua, nhưng ngươi thiếu nợ nhân tình, thì như thế nào?" Ngón tay hắn cọ xát lên da thịt trên cánh tay của nàng, gằn từng chữ một, "Lấy mạng được không?"   Cảm giác giống như hắn muốn xé thịt của mình xuống, Kỷ Dao sợ hãi, cảm thấy quyết định hôm nay của mình hoàn toàn sai lầm, nàng không nên nghĩ đến chủ ý ngu ngốc này.   Nàng không nên nhìn thấy trâm vàng liền nghĩ đến trả lại cho hắn...   Thế nhưng mà, bọn họ cũng không nói gì rõ ràng, nếu không phải ngày đó trốn phía sau núi giả nghe Dương Thiệu và Tạ Minh Kha nói chuyện, có lẽ nàng vẫn chưa hay biết gì đâu. Nàng còn tưởng rằng Dương Thiệu đang cho nàng thời gian, quan tâm cỡ nào, kiên nhẫn cỡ nào!   Có lẽ bởi vì vậy, tận đáy lòng nàng luôn có ý nghĩ, chắc là nên đối mặt với kết thúc, giống như khi ở trong kiệu nghĩ đến những lời nói kia, nàng vẫn luôn không có cơ hội để nói.   Nhưng Dương Thiệu u ám khiến những lời này đều bức trở về, Kỷ Dao làm gì còn dám nói thẳng thừng, nàng khẽ nói: "Hầu gia, việc này là ta không đúng, ta không nên nhắc lại, dây trường mệnh ngài cứ giữ đi."   Nàng co cánh tay lại, trên mặt sợ hãi nhìn không sót thứ gì.   Hắn không nhúc nhích tí nào, nhìn nàng giãy giụa trong lòng bàn tay, giống như một đóa hoa yếu ớt, hắn đã từng muốn che chở cho nàng lớn lên, nở rộ, hái nàng xuống, mang về nhà, mãi mãi ở bên cạnh hắn, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.   Nhưng mà, hắn nghĩ sai rồi.   Có vài thứ, định sẵn sẽ không có được.   Chỉ là hôm nay, hết lần này đến lần khác Kỷ Dao tới trêu chọc hắn...   Nam nhân nhìn nàng chăm chú, ánh mắt kia giống như gai nhọn, Kỷ Dao phát hiện mình vốn không thoát được, đột nhiên ngưng động đậy.   "Hầu gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nàng lấy hết can đảm nói, "Ngươi không chịu trả dây trường mệnh, ta đã đồng ý. Còn rùa đen và mèo, bởi vì ta đã nuôi lâu rồi, tốn hết công sức không phải tiền có thể bù đắp được."   Chỉ có công sức của nàng tiền bạc không bù đắp được sao?   Còn hắn thì sao?   Dương Thiệu không nói lời nào, vẫn nhìn nàng.   Trong lòng Kỷ Dao sợ hãi, nàng sợ nhất vẻ mặt này của Dương Thiệu, không cách nào nhìn thấu, nàng cụp mắt tránh né, không ngờ lại nhìn thấy cổ tay của hắn.   Bởi vì muốn bắt lấy nàng, tay áo đã trượt xuống đến khủy tay, cổ tay hắn thình lình lộ ra dây trường mệnh.   Chính là nàng tặng cho hắn, hắn không đặt ở thư phòng.   Kỷ Dao sững sờ.   Không phải hắn không thích mình sao, vì sao qua lâu như vậy còn đeo trên tay? Thế nhưng mà, nếu nói thích nàng, vì sao mấy tháng hắn không gặp, dù là ngày đó chỉ cách một tấm rèm, hắn cũng không muốn gặp nàng.   Lúc nàng đang nghi ngờ thì bỗng nhiên Dương Thiệu thả lỏng tay ra.   Vừa rồi ánh mắt tiểu cô nương như ánh sáng nóng rực, làm phỏng hắn.   Tay áo rũ xuống, hắn xoay lưng lại nói: "Ngươi đi đi, lần sau không cần đến Hầu phủ nữa, cho dù mẫu thân có mời... Không ai trách tội ngươi."   Hắn tưởng rằng nàng muốn đến hay sao? Kỷ Dao suýt chút mỉa mai lại, nhưng mà nghĩ lại thật vất vả mới bảo vệ được rùa đen và Miêu Miêu, nàng nhịn xuống, hành lễ nói: "Hầu gia yên tâm, ta sẽ không tới nữa, cáo từ."   Nàng quay người đi.   Dương Thiệu nghe tiếng bước chân đi xa, đột nhiên nắm lấy sợi dây trường mệnh trên cổ tay phải, một phát kéo xuống.   Tựa như muốn cởi bỏ trói buộc của Kỷ Dao đối với hắn.   Trần Tố giật mình.   Thứ này Hầu gia đeo đã lâu, chẳng lẽ muốn ném đi sao? Đến lúc đó có sai hắn đi kiếm trở về không.   Nhưng mà, hắn nhìn thấy Dương Thiệu đặt vào trong tay áo.   Ở phía xa, một bóng dáng vội vã chạy đến chỗ Thái phu nhân, đem sự tình một năm một mười báo lại.   Mặc dù không rõ mọi chuyện lắm, nhưng đại khái cũng biết quan hệ hai người như thế nào.   Nếu con trai không thích cô nương này, có thể dừng lại giữa đường, nghe nàng nói chuyện, rồi còn nắm cánh tay con gái người ta?   Thái phu nhân lắc đầu, đứa con trai này!   Bà phải tìm cơ hội hỏi rõ ràng một chút.   ...   Kỷ Dao về đến nhà, dặn nha hoàn không được phép để lộ chuyện này, Mộc Hương Bạch Quả liên tục gật đầu.   Lén lút trao nhận ảnh hưởng đến thanh danh cô nương, mặc dù đồ đã trả lại cũng không thể để cho người khác biết, chỉ là Mộc Hương thực sự thất vọng, vốn tưởng rằng còn có chuyển biến gì đó, kết quả tiểu thư còn chọc tức Hầu gia thành cái dạng này.   Thật quá dọa người!   May mắn Hầu gia còn tốt, thả tiểu thư ra.   Mộc Hương vỗ vỗ ngực.   Đầu tháng tư, trong cung truyền ra tin tức tốt, Thái tử phi sinh được một đứa con trai mập mạp, Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, ban thưởng vô số cho Thái tử phi Kiều An, Hoàng Thái hậu bởi vì được một đứa chắt trai, đối với Kiều An cũng không còn chán ghét như xưa.   Đây là hoàng tôn đầu tiên, Hoàng thượng rất coi trọng, lễ tắm rửa ba ngày mời mấy vị trọng thần đến dự lễ ăn mừng.   Dương Thiệu cũng có trong đó, mà Tạ Minh Kha là quan giảng bài cho Tống Diễm, đương nhiên cũng không bỏ sót.   Nghe nói Dương Thiệu đã đến cửa Đông cung, Tống Diễm tự mình đón tiếp.   "Dương Đô đốc." Vẻ mặt hắn tươi cười, "Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."   "Vi thần mạnh khỏe, còn điện hạ?"   "Không thể tốt hơn." Tống Diễm cảm giác có đứa con trai này, địa vị của mình lại vững chắc một chút, phụ hoàng rất thích, hai ngày nay phụ hoàng hỏi rất nhiều lần.   Người lớn tuổi thường thích con cháu đầy đàn, cho dù là chân mệnh thiên tử cũng không ngoại lệ, Dương Thiệu nói: "Điện hạ nên sinh nhiều thêm mấy đứa."   "Hả, không được." Tống Diễm lắc đầu, "An An sinh đứa bé này chịu rất nhiều cực khổ, ta không nỡ để nàng chịu khổ, chờ thêm một thời gian sau rồi tính."   Xem ra hắn động lòng rồi, Dương Thiệu mỉm cười: "Việc này cũng không vội, vẫn phải xem ý muốn của điện hạ."   Bây giờ Tống Diễm ngồi vững vàng ngôi vị Thái tử, muốn nói đến gấp, cũng là mấy vị kia gấp. Nhưng mà nói đến cũng kì lạ, tình trạng bệnh tình của Hoàng thượng lại nhẹ hơn so với kiếp trước, trong ấn tượng của hắn, vốn dĩ lúc này Hoàng thượng đã đem chính vụ giao cho Tống Vân xử lý.   Nhưng bây giờ, ông ấy còn có thể tự mình xem tấu chương, đưa ra quyết sách.   Đang nghĩ ngợi thì bên tai nghe được Tống Diễm nói: "Dương Đô đốc khi nào thành thân? Lần trước ở phủ của trưởng công chúa, ta gặp được Kỷ nhị tiểu thư."   Dương Thiệu nói: "Vi thần còn chưa nghĩ kĩ."   "Ôi, Dương Đô đốc, ngươi nên suy nghĩ đi!" Tống Diễm nhìn trái phải một chút, nhỏ giọng nói, "Nếu không phải ta ra mặt, không chừng tam đệ sẽ làm ra chuyện gì đối với Kỷ tiểu thư, hắn không nhã nhặn giống như nhị đệ đâu!"   Du Tố Hoa có nói Kỷ Dao và Tĩnh vương lén gặp mặt.   Hắn tin Kỷ Dao không muốn gặp hắn, nhưng câu này, hắn không tin.   Lúc ở hồ Trân Châu, Kỷ Dao đã thể hiện không thích Tống Thụy, nàng sống lại, bởi vì có thể đoán trước kết cục của Tống Thụy, sao lại ngốc nghếch gặp gỡ riêng tư với Tống Thụy?   Nhưng mà mặc kệ Kỷ Dao như thế nào, Tống Thụy này đúng là... Dương Thiệu nghĩ đến thì cau mày lại, liên quan gì đến hắn? Kỷ Dao nữ nhân vô tình vô nghĩa này, nếu không phải bởi vì mèo con và rùa đen, ngay cả dây trường mệnh tặng cho hắn cũng muốn cướp đi, hắn quan tâm nàng làm gì?   "Tạ đại nhân đến." Lúc này đột nhiên có công công đến thông báo.   Tống Diễm nói: "Nếu như ngươi muốn cưới Kỷ tiểu thư, nói với ta là được, lúc đó ta xin phụ hoàng ban hôn." Hắn nói rồi đi thì gặp Tạ Minh Kha.   Tạ Minh Kha đi lên chúc mừng: "Chúc mừng điện hạ có quý tử!"   "Cũng chúc mừng Tạ đại nhân." Tống Diễm cười nói, "Lệnh lang* đầy tháng rồi phải không?"   *chỉ con trai Tạ Minh Kha.   "Đúng vậy, còn chín ngày nữa." Nghĩ đến con trai, trên mặt Tạ Minh Kha lộ ra ý cười nhẹ nhàng, vô cùng thỏa mãn.   Bởi vì lễ tắm rửa ba ngày còn chưa bắt đầu.   Tống Diễm mời hai người bọn họ đến Thiên Điện uống trà chờ đợi.   Hương trà vô cùng nồng, màu sắc trong suốt, có chút ánh xanh.   Dương Thiệu nói: "Dục Thiện, ngươi đã giảng bài cho điện hạ lâu rồi, cảm thấy điện hạ làm người như thế nào?"   "Tiến rất xa." Lúc đầu Tạ Minh Kha không ôm hi vọng đối với Tống Diễm, nhưng Tống Diễm ngày càng chịu khó hơn, không chỉ như vậy, ý chí cũng không giống trước, dần dần khôi phục lại một chút phong thái của một Thái tử.   Cả người đều rất trầm tĩnh.   "Như vậy thì tốt." Thật ra Dương Thiệu không bắt buộc Tạ Minh Kha phải đầu quân cho Tống Diễm, chỉ cần hắn không đi giúp đỡ Tống Vân là được.   Hắn đi đến bước này, đã không thể quay đầu trở lại, cho nên Tống Vân tuyệt đối không thể làm Thái tử.   Tạ Minh Kha thông minh cỡ não, sớm đã nhìn ra manh mối, nhưng cũng không nói ra, loại chuyện này nắm chắc tâm lý của nhau thì được. Bây giờ hắn đã có vợ có con, tháng ngày đầm ấm, cũng không muốn cuốn vào bất kì tranh đấu nào.   Đương nhiên, trừ phi là lúc bất đắc dĩ, đó xem như là chuyện khác.   Nhưng mà hôm nay gặp được Dương Thiệu, thật có một chuyện muốn hỏi.   "Ta nhận lời mẹ vợ và vợ nhờ vả, gần đây đang chọn chồng cho nhị tiểu thư, không biết Hầu gia có người nào thích hợp không, có thể giới thiệu cho ta một vài người."   Dương Thiệu đang uống trà, nghe vậy sặc một ngụm.   Ho khan vài tiếng, hắn nhìn về phía Tạ Minh Kha: "Ngươi cũng làm chuyện như vậy?"   "Ta cũng không còn cách nào," Tạ Minh Kha mỉm cười, "Hầu gia chắc cũng biết nhị tiểu thư cập kê rồi, mẹ vợ là người nóng tính, hi vọng sớm định ra hôn sự của nàng ấy, đương nhiên ta phải giúp một phần lực."   Mắt Dương Thiệu lóe lên, thản nhiên nói: "Kỷ nhị tiểu thư cũng nghĩ như vậy sao?"   Nghe thê tử nói, Kỷ Dao và Dương Thiệu đã không thể nào, cho dù lần trước có đến Hầu phủ, cũng không có cách nào, hắn đưa chung trà đến bên môi: "Vì sao Hầu gia muốn biết nhị tiểu thư nghĩ gì? Lệnh cha mẹ lời mai mối, nhị tiểu thư có thể làm chủ hay sao?"   "Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi." Dương Thiệu nói, "Dựa vào bản lĩnh của ngươi, còn có thể không tìm ra người thích hợp hay sao?"   "Đúng là có một người." Tạ Minh Kha buông chung trà xuống, "Bằng tuổi với ta, hiện cũng nhận chức tại Viện Hàn Lâm...Từ Lang, chắc ngươi cũng biết."   Từ gia và Tạ phủ đều là gia đình quyền quý giống nhau, Từ Lang kia mười tám tuổi vào Viện Hàn Lâm, so với Tạ Minh Kha còn sớm hơn một năm, nếu như không nhớ lầm, hắn sẽ nhanh chóng thăng lên làm Tế Tửu Quốc Tử Giám, còn dung mạo ấy à, như gió mát trăng thanh.   Dương Thiệu nhíu mày: "Không tệ."   Chỉ là Từ gia và Kỷ gia cũng môn không đăng hộ không đối mà? Từ Lang sẽ để ý đến Kỷ Dao sao?   Tạ Minh Kha nghe hắn đánh giá hai chữ, trầm ngâm chốc lát: "Hầu gia không có người để giới thiệu à? Hay là có người nhưng không muốn giới thiệu?"   "Đúng vậy." Dương Thiệu nắm chặt chung trà, "Ngươi có người tốt phía trước, bản hầu còn có thể giới thiệu ai?"   Chẳng lẽ thực sự không thành rồi? Tạ Minh Kha khẽ lắc đầu.   Đợi đến lúc đám quan chức đều đến, chuẩn bị xem lễ tắm rửa ba ngày, hai người mới đứng lên đi ra ngoài.   Đến lúc đi đến cửa, chung trà trên bàn đột nhiên nứt ra một vệt, nước trà từ bên trong tràn ra, nhỏ trên mặt đất. Sau một lát nghe một tiếng vang lên rất nhỏ, toàn bộ chung trà chia năm xẻ bảy.