Chồng cũ là quyền thần
Chương 62
Thấy nàng không nói lời nào, Kỷ Đình Nguyên kéo tay nàng đi vào trong, nhấn một cái lên ghế.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì? Nếu như hắn thật sự ức hiếp muội, ca ca tìm cách trả thù cho muội!"
Huynh ấy có biện pháp cái quỷ ấy, bàng môn tà đạo à? Dương Thiệu là Đô đốc ngũ quân đó, huynh ấy có thể làm gì? Kỷ Dao ổn định tâm lý: "Ca ca, Hầu gia không ức hiếp muội, là sau khi muội suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy bọn muội không hợp."
"Làm sao không hợp?" Kỷ Đình Nguyên rất ưng ý Dương Thiệu, hắn anh dũng thiện chiến, ngăn cơn sóng dữ ở Vân Châu, đánh bại Tần vương, hắn còn uống rượu rất mạnh, ngàn chén không say. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất, Dương Thiệu đối với muội muội không tệ, không phải mấy lần đều cứu nàng sao, cho nên hắn rất nghi ngờ, "Nếu hắn không phụ muội, sao lại không thích hợp?"
Nói ra rất dài dòng.
Kỷ Dao thở dài: "Nhiều chỗ không thích hợp lắm, muội không thích hắn uống rượu, cũng không thích hắn đi đánh trận, không thích hắn mỗi ngày đều huấn luyện binh mã. Muội cũng không thích Thái phu nhân, biểu muội của hắn muội cũng không thích, tất cả muội đều không thích..."
Khóe miệng Kỷ Đình Nguyên co quắp.
Hắn cảm giác mình sai rồi, xem ra không phải Dương Thiệu phụ muội muội, là muội muội của mình thay lòng đổi dạ.
"Muội không lừa gạt huynh chứ?" Hắn xác nhận lần cuối.
"Đương nhiên không có, ca ca huynh cũng không nghĩ thử xem, nếu Hầu gia phụ muội, muội sẽ giấu diếm ư? Cho dù ca ca không báo thù cho muội, muội cũng không để hắn sống tốt!"
Cũng đúng, Kỷ Đình Nguyên suy nghĩ, tính cách muội muội nhà mình như thế nào, làm sao có thể chịu thiệt thòi? Con bé vốn chính là quả ớt nhỏ! Nếu như Dương Thiệu phụ bạc con bé, quả thực con bé không thể nào có lòng tốt bảo vệ như vậy.
Nhưng cứ như vậy, chẳng lẽ không phải Dương Thiệu có chút đáng thương sao? Nghĩ đến thì lại lắc đầu, hắn là Hầu gia, không lẽ chỉ bởi vì muội muội không muốn thì không thành thân sao, ở kinh đô có không biết bao nhiêu nhà muốn kết thông gia với phủ Hoài Viễn hầu đâu, hoàn toàn không cần hắn lo lắng.
Chẳng qua rượu này vẫn phải tặng, xem như nhận lỗi.
...
Bởi vì Kỷ Đình Nguyên bố trí an ổn cho lưu dân, các Tri phủ đều thi nhau bẩm tấu lên khen thưởng, Hoàng thượng vung bút lớn, thăng hắn làm Đô Sát Viện Tả Thiêm Đô Ngự Sử, chính là tứ phẩm.
Đêm đó Kỷ Chương uống nửa bình rượu, suýt chút nôn chết, Liêu thị nghe nói như vậy hắng giọng: "Không có nương trông chừng thì không được, làm ẩu! Không nhìn thử xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn uống rượu với con trai như vậy."
"Cha cũng vì vui mừng mà, hiếm khi có được." Kỷ Nguyệt cười, "Nương đang ở đây, nếu như ở nhà, con không tin nương không uống."
Liêu thị cũng cười, sờ sờ tóc mình: "Nương vẫn luôn lo lắng cho Đình Nguyên, không ngờ đứa nhỏ này rất có bản lĩnh, trước đó nương còn sợ hắn xảy ra chuyện ở bên ngoài, kết quả vậy mà làm đâu ra đó."
"Vậy sau này nương không cần lo lắng cho huynh ấy nữa."
"Làm sao không lo được, còn phải nhìn hắn thành thân đó!" Nói đến việc này, bà lại nghĩ đến Kỷ Dao, nói với Kỷ Nguyệt, "Dao Dao cập kê rồi, Nguyệt nhi, con nói với con rể một tiếng được không, xem bên hắn có công tử nào phù hợp không?"
Tạ Minh Kha làm quan ở Viện Hàn Lâm, đồng liêu của hắn đều xuất thân học sĩ, tài trí hơn người, chức vụ cũng cao quý, tương lai vào Nội Các cùng bàn bạc quốc sự Đại Yến.
Kỷ Nguyệt khẽ giật mình, nghĩ thầm mẫu thân còn chưa biết chuyện của muội muội và Hầu gia sao?
Nhưng không thể giấu mãi được, nàng suy nghĩ một chút thăm dò hỏi: "Nương, con thấy Hầu gia làm người không tệ."
"Đừng nói nữa!" Liêu thị liên tục khoát tay, "Dao Dao có gặp mặt Thái phu nhân rồi, bà ấy không vừa lòng, sau đó Hầu gia lại không tới nhà, còn có thể như thế nào nữa?"
Đột nhiên Kỷ Nguyệt nhớ đến lời nói hôm đó của Tạ Minh Kha, Dương Thiệu không muốn gặp muội muội, xem ra đúng là không thành. Nàng tiếc nuối thở dài: "Để con nói với tướng công, chắc là chàng nhất định có thể giới thiệu mấy người."
"Vậy cũng tốt." Ánh mắt con rể chắc chắn không sai, Liêu thị lại vui vẻ.
Lúc này bỗng nhiên Kỷ Nguyệt chau mày lại.
"Sao vậy? Không thoải mái sao?" Liêu thị đỡ nàng, "Có phải là đau nhức chỗ nào không, hay là làm sao..."
"Con cũng không biết, có cảm giác đau một chút."
"Trời, đau như thế nào?" Mấy ngày trước có chút tơ máu, chính là dấu hiệu muốn chuyển dạ, lúc này bắt đầu đau, không phải muốn sinh đó chứ? Liêu thị gấp gáp nói, "Nhanh đi mời bà đỡ!"
Sau một canh giờ, xác nhận là sắp sinh, Kỷ Dao vội vàng ngồi kiệu đến Tạ phủ.
Lúc này Kỷ Nguyệt đã đau đến chảy mồ hôi, Kỷ Dao đi lên nắm chặt tay của bà: "Tại sao không nói sớm một chút, cũng sắp sinh rồi?"
"Còn không phải vì sợ các con lo lắng sao, nói nương không nên thông báo sớm cho các con." Con gái lớn luôn hiểu chuyện, Liêu thị nói, "Nguyệt nhi, con chắc chắn sẽ bình an, đừng sợ, nương ở đây với con."
"Tỷ phu đâu?" Kỷ Dao nhìn xung quanh, "Chẳng lẽ không thông báo cho tỷ phu?"
"Sai người đi rồi, chắc là lập tức sẽ tới ngay..."
Vừa dứt lời thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân thật nhanh, Kỷ Dao đưa mắt nhìn lại, thấy Tạ Minh Kha từ xa chạy vào, trên mặt đều là mồ hôi, cái này không nói, mũ quan trên đầu của hắn rõ ràng lệch qua một bên rồi!
Cho đến bây giờ nàng chưa từng thấy bộ dạng hoảng hốt của Tạ Minh Kha.
Khóe miệng Kỷ Dao giật một phát.
Ngay cả Kỷ Nguyệt cũng muốn cười: "Tướng công, chàng mau chỉnh lại quần áo một chút."
"Chỉnh cái gì, nàng sắp sinh rồi!" Tạ Minh Kha không thèm để ý đến hình tượng của mình, tay khoát lên trên bả vai của nàng, "Nàng thế nào, có đau không? Có phải khó chịu lắm hay không?" Hắn lấy khăn ra thay nàng lau mồ hôi, "Ta nên về sớm một chút..."
"Chàng cũng không biết hôm nay sẽ sinh, trở về làm gì?" Kỷ Nguyệt nói, "Không cần lo lắng, thiếp không sao."
Tạ Minh Kha không lên tiếng, chỉ là đặt tay lên mu bàn tay của nàng, nắm thật chặt.
Bà đỡ nói: "Tạ đại nhân, Kỷ tiểu thư, các người ra ngoài đi."
Lúc này hai cha con Kỷ Chương cũng đến, bây giờ là chạng vạng tối. Bọn họ vây quanh nhìn Kỷ Nguyệt.
Liêu thị hiểu rõ tâm tình của con gái mình, lúc ấy bà sinh con cũng như vậy, khoát khoát tay: "Đều chờ bên ngoài hết đi, để Nguyệt nhi nói vài câu với con rể."
Sinh con không phải một chuyện dễ dàng.
Tạ Minh Kha nghe được câu này, trong lòng trầm xuống, tay nắm chặt hơn.
"Làm thiếp đau." Kỷ Nguyệt hắng giọng.
Hắn vội vàng buông ra một chút, ánh mắt nhìn thê tử: "Nguyệt nhi, nàng nhất định phải bình an, nàng không thể..." Cho dù một bụng đầy chữ nghĩa, nhưng tới lúc này, hắn lại đột nhiên không nói nên lời, chỉ hôn lên tay nàng một cái, "Ta chờ nàng ở ngoài."
Nàng cười một tiếng: "Có lẽ sẽ rất lâu."
"Sao lại như vậy được? Nàng sẽ nhanh chóng sinh đứa bé ra, để ta đến phòng bếp nấu cho nàng ăn, muốn ăn cái gì?"
"Cháo loãng."
"Hay là cháo cá đi, hoặc là canh gà, gà tổ phụ đưa vẫn còn mấy con."
"Không được, nương nói sẽ ăn không vô, thiếp muốn cháo loãng."
"Được được được, vậy thì ăn cháo loãng." Trong lòng Tạ Minh Kha nặng nề, nhưng không dám thể hiện ra, hắn biết Kỷ Nguyệt cũng sợ hãi như vậy, chỉ là sợ hãi cũng vô dụng, bọn họ phải cùng nhau vượt qua, hắn nhẹ nhàng kéo Kỷ Nguyệt, "Ta vẫn luôn tưởng tượng hình dáng Tiềm nhi sẽ thế nào, đợi lát nữa có thể thấy rồi."
Kỷ Nguyệt tựa vào hắn: "Ừm."
Hai người còn chưa chịu rời nhau, bà đỡ đã gấp rồi: "Tạ đại nhân, làm trễ giờ tốt rất khó lường, mau đi ra đi."
Kỷ Nguyệt đã rất đau, Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên gò má, hôn lên môi của nàng: "Ta chờ nàng và con."
Hắn đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, chỉ có từng chậu nước nóng được bưng vào.
Kiếp trước tỷ tỷ sinh con nàng chưa từng hầu hạ ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy thật sự giày vò.
Nàng lo cho tỷ tỷ, sợ xảy ra chuyện, cho dù trong lòng cảm thấy nhất định tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì.
Nhưng mà thấy dáng vẻ lo lắng của Tạ Minh Kha, nàng lại vui vẻ thay tỷ tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ bình an sinh xong, cả một đời tỷ tỷ đều hạnh phúc. Có tướng công yêu thương tỷ ấy, có đứa bé đáng yêu, có tương lai đáng mong đợi.
Đây là thứ nàng hâm mộ.
Kiếp trước, nàng chỉ có một tướng công như vậy, cái khác đều không có, Kỷ Dao sờ bụng, đứa bé cũng không có.
Nàng thở dài.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, bên trong truyền đến tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, tinh thần Tạ Minh Kha lập tức tươi tỉnh, nhanh chóng vọt đến cửa.
Cả nhà Kỷ gia cũng xông tới, mong chờ.
Bà đỡ ôm ra một đứa bé, cười nói: "Chúng mừng Tạ đại nhân có quý tử! Là một công tử!"
Kỷ Chương ôm qua nhìn, mập mạp, mặt đỏ hồng.
Đây là cháu ngoại của ông!
"Tỷ tỷ như thế nào?" Kỷ Dao hỏi.
"Tạ phu nhân rất tài giỏi, rất nhanh đã sinh ra." Bà đỡ nói.
Tạ Minh Kha đã vọt vào trong.
Kỷ Đình Nguyên cười lên: "Cuối cùng muội phu cũng nhẹ nhàng thở ra, ta thấy vừa rồi hắn muốn điên rồi, ở đó còn nện lên tảng đá."
"Nện tảng đá gì?"
"Tảng đá trên đất."
Quả nhiên là chờ điên rồi.
Kỷ Dao và ca ca đi vào chung, Kỷ Chương ôm cháu ngoại đi ở phía sau.
Tỷ tỷ giống như mới vớt ra từng trong nước, toàn thân ướt đẫm, Kỷ Dao thấy đỏ ngầu cả mắt, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi? Tiềm ca nhi rất khỏe đó."
"Tỷ cũng rất tốt, chỉ là có chút mệt mỏi." Kỷ Nguyệt khàn giọng.
Liêu thị lau khóe mắt: "Nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt...hiện tại Nguyệt nhi cũng không tiện nói chuyện, chúng ta đều đi thôi, để con bé nghỉ ngơi." Bà đuổi người ra ngoài.
Đều rất thức thời, hiểu được vợ chồng trẻ muốn bày tỏ nỗi lòng, Kỷ Dao đứng lên, nhìn cháu ngoại trai một cái, thấy thằng bé đang nhắm mắt ngủ, liền đi ra ngoài trước.
Kỷ Đình Nguyên nhìn một chút, nói với Kỷ Dao: "Đứa bé lại là cái dạng này, ai cũng không giống."
"Giờ huynh mới biết à?"
"Đúng vậy. Muội sớm biết rồi?"
"Muội đọc sách nhiều hơn huynh, đương nhiên biết."
Kỷ Đình Nguyên liếc mắt qua: "Nói bậy!"
Kỷ Chương ở phía sau cười, thấy vợ cũng ra, ông nắm chặt tay của bà, bùi ngùi nói: "Hôm nay thật sự là một ngày tốt." Ông vô cùng hài lòng, mấy đứa nhỏ đều tốt, năm nào còn nhỏ ông ở trong nhà đọc sách, luôn cảm thấy mình đọc không tới nơi, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy.
Liêu thị không nói lời nào, khoảng khắc nhìn thấy con gái sinh hạ đứa bé, bà cũng cảm thấy, hôm nay không có chuyện gì có thể so sánh được.
Trong phòng, Tạ Minh Kha đút cháo loãng cho Kỷ Nguyệt ăn.
"Thực sự không ăn nổi," Kỷ Nguyệt nói, "Lúc trước ăn nhiều như vậy."
"Được rồi." Tạ Minh Kha buông bát xuống, mới có rảnh rỗi nhìn kĩ con trai, "Vất vả cho nàng rồi, thế mà nặng đến sáu cân."
"Như vậy mới được, nếu gầy thì đáng lo." Mặc dù lúc đó Kỷ Nguyệt sợ hãi, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cảm thấy trong lòng tràn đầy nhu hòa, đây là con trai của nàng và Tạ Minh Kha, cho dù thế nào cũng phải sinh ra, "Tiềm ca nhi phải giống tướng công mới tốt."
"Vì sao, giống nàng cũng tốt vậy." Tạ Minh Kha vuốt ve gò má nàng, "Giống nàng, rất đẹp mắt."
Khuôn mặt Kỷ Nguyệt hơi đỏ lên, bộ dạng nàng bây giờ rất khó coi, nàng thấp giọng nói: "Chính là muốn con giống chàng... thiếp thích dáng vẻ của chàng."
Từ trước đến nay Kỷ Nguyệt luôn khép nép, đây là lần đầu tiên nói ra những lời này, Tạ Minh Kha cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhẹ giọng cười: "Chỉ là dáng vẻ? Không còn thứ khác sao?"
"Sao chàng lại tham như vậy?"
"Không phải tham, ta thích tất cả của nàng, chỉ mỗi bộ dạng của nàng, ta không cam tâm."
Kỷ Nguyệt cắn môi cười, nhắm mắt lại: "Thiếp vô cùng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Thật ra không nói hắn cũng biết, Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Ừm, ngủ đi, ta giúp nàng."
Hắn ghé vào bên tay nàng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, vô cùng dịu dàng
...
Tỷ tỷ sinh đứa bé, tất nhiên có bà vú cho bú, nhưng mà còn chưa đầy ra tháng, Liêu thị vẫn có chút bận lòng, nên không rời khỏi Tạ phủ.
Bà không ở nhà, nên để Chu ma ma ở lại quản lý, chỉ huy một đám người làm chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân.
Nhưng mà có một ngày lại không ngờ được phủ Hoài Viễn hầu đưa thiệp mời tới, nói mời Kỷ Dao đi ngắm hoa.
Chu ma ma tràn đầy ấn tượng với Dương Thiệu, mày kiếm mắt sáng như sao dáng vẻ đường hoàng, một cái phất tay cũng vô cùng khí thế, lại thêm thanh danh của Hầu phủ, bà thật không dám từ chối nên đã đồng ý, sau đó mới sai người bẩm báo Liêu thị.
Liêu thị khó hiểu: "Bỗng nhiên lại mời Dao Dao, không lẽ Thái phu nhân thay đổi tâm ý? Rốt cuộc là muốn hay không muốn vậy...Thôi, vẫn phải đi, không phải Hầu gia có quan hệ tốt với con rể sao, chính là nể mặt mũi này, cũng phải để Dao Dao đi một chuyến."
Lông mày bà cau lại: "Thăm dò thử xem, nếu được thì xong, còn không được, dù sao vẫn còn con rể chọn được người tốt phải không?"
Kỷ Nguyệt ôm con trai của mình thấy vậy nói: "Đã đồng ý rồi không lẽ không đi? Hầu gia là vị tướng tài, có thể dạy dỗ được Hầu gia đương nhiên Thái phu nhân sẽ có chừng mực, con nghĩ sẽ không làm khó Dao Dao đâu."
Liêu thị lại sai người nhắn lại cho Chu ma ma.
Thiệp mời trên danh nghĩa là Thái phu nhân, Kỷ Dao vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng, Thái phu nhân chưa từng chủ động mời nàng, bây giờ xảy ra chuyện gì vậy?
"Ăn mặc cẩn thận cho tiểu thư." Chu ma ma sai bảo.
Mộc Hương chải đầu cho Kỷ Dao.
Kỷ Dao hoài nghi có phải Thái phu nhân muốn cảnh cáo mình không cần tiếp cận Dương Thiệu hay không, lần trước ở phố Tập Hiền, chuyện của Du Tố Hoa, nhất định Thái phu nhân đã biết, có lẽ bà ấy cảm thấy mình sử dụng mưu kế.
Mà thôi, phải nói cho rõ ràng!
Nàng cũng không muốn Thái phu nhân cảm thấy mình đang suy nghĩ mọi cách gả cho Dương Thiệu.
Mộc Hương lại đang ước ao trong lòng, nàng nhớ đến khung cảnh ngày đó Hầu gia và tiểu thư ở chung một chỗ ngắm rùa đen, luôn cảm thấy hai người rất xứng đôi, nếu có khả năng xoay chuyển thì tốt!
Mở hộp ra, Mộc Hương cẩn thận chọn một cây trâm.
Bị tiếng ngọc va chạm leng keng hấp dẫn, Kỷ Dao cúi đầu nhìn một chút, chợt phát hiện cây trâm vàng Dương Thiệu tặng lúc trước.
Nàng thừa dịp lúc Mộc Hương cài trâm, lấy nó đặt vào tay áo. Ngay cả mặt còn không muốn gặp, còn giữ đồ của nhau để làm gì? Nếu có cơ hội gặp lại, nàng lập tức trả lại nó.
Chờ ăn mặc hoàn hảo, nàng ngồi kiệu đến phủ Hoài Viễn Hầu.
Thái phu nhân vì che giấu mục đích của mình, mời thêm mấy vị cô nương khác, dù sao cũng không hiểu rõ tâm tư của con trai, hôm nay bà muốn thử.
Kỷ Dao ngồi trong sảnh cho khách, vẫn chưa thấy Trần Viện.
Trần Viện kia là người Thái phu nhân cực kì vừa ý, nhưng không được mời, chuyện này có chút kì quái.
"Càng lớn tuổi càng cảm thấy cô đơn, nên muốn trò chuyện cùng các ngươi." Thái phu nhân nhìn về phía Kỷ Dao.
So với năm ngoái, cô nương này đúng là lớn hơn rồi, giữa lông mày có ánh sáng rực rỡ, lúc ánh mắt chuyển động như có ánh sáng tỏa ra, hấp dẫn người khác khiến người ta không nhịn được nhìn về phía nàng. Dung mạo này thực sự không có chỗ chê, quá mức nổi bật, chờ thêm mấy năm nữa không biết xinh đẹp đến mức nào.
Thái phu nhân không thích tướng mạo như vậy, nhưng nếu con trai thích, lại là người lương thiện, bà cũng không ngại.
Con trai đã bao nhiêu tuổi rồi? Bà không thể cứ khó khăn như vậy.
"Kỷ tiểu thư, nghe nói lúc trước ngươi và Chu tiểu thư phát cháo chung với nhau, là thật sao?"
"Đều là công của Chu tiểu thư." Kỷ Dao cười nói, "Là ta đúng lúc gặp được Chu tiểu thư, thấy lưu dân đáng thương, nên mới có ý nghĩ đó."
Không có ý độc chiếm, Thái phu nhân gật đầu: "Ta nghe nói gia giáo của Kỷ gia các ngươi không tệ."
Vậy mà khen nàng? Kỷ Dao suýt chút há to mồm.
Nhưng mà thái độ của Thái phu nhân đối với nàng bây giờ còn quan trọng sao? Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Dương Thiệu đã đưa ra quyết định rồi. Lúc trước nói cho nàng mười ngày, về sau qua loa nàng, nói cái gì mà không ép buộc.
Nhưng trên thực tế, hắn đã không tình nguyện đợi nàng nữa.
Hắn vốn dĩ cũng không muốn lấy nàng.
"Thái phu nhân quá khen, tổ tiên của phụ thân làm nghề nông, muốn nói gia giáo chẳng qua là thuần phác một chút." Kỷ Dao nhìn về người ngồi bên cạnh, "Kém xa so với các tiểu thư đang ngồi bên cạnh."
Ánh mắt Thái phu nhân lóe lên, cảm giác Kỷ Dao rất có khí phách.
Các cô nương ở kinh thành, có ai không muốn lấy gia thế để hãnh diện, vậy mà nàng chủ động đưa ra yếu điểm, người khác e là sẽ tránh đi.
Thái phu nhân nở nụ cười, đồng thời liếc mắt ra hiệu với Đường ma ma một cái.
Bà nhanh chóng mời các cô nương đi ngắm hoa.
Kết quả ở trên đường ngắm hoa, Kỷ Dao phát hiện các cô nương càng đi càng nhanh, mà nàng muốn đuổi theo, lại bị một nha hoàn cản bước.
Tay chân nha hoàn kia vụng về, đem một bát canh gì đó đổ lên tay nàng, nhất thời bàn tay nàng có chút nhớp nháp, may mắn không bỏng, chỉ bị bẩn.
Nha hoàn quỳ trên mặt đất nhận lỗi, xin Kỷ Dao tha lỗi.
Trò hề này kiếp trước không hiếm thấy, nghĩ thầm nhất định là Thái phu nhân giở trò, nhưng mà mục đích thì có hơi kì lạ. Bời vì mặc dù Thái phu nhân không thích nàng, nhưng xưa nay không hề sử dụng qua bất kì chiêu trò thâm độc nào. Bà ấy cũng chỉ lạnh nhạt đối với nàng, hoặc lúc nàng phạm phải sai lầm, Thái phu nhân sẽ nghiêm khắc trách mắng vài câu, chuyện khác đều không có.
Kỷ Dao khó hiểu, không lẽ Thái phu nhân muốn cho nàng gặp Dương Thiệu?
Nhưng vì sao?
Nàng rất không hiểu, cầm khăn lau tay.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân cộp cộp cộp, cộp cộp cộp trên đường đá xanh nhỏ rất có quy luật.
Ngón tay Kỷ Dao dừng một chút, sau đó tiếp tục lau tay, cho đến khi bóng dáng kia từ bên kia lướt qua, lúc muốn đi về phía trước, nàng đột nhiên nói: "Hầu gia."
Dương Thiệu vội vàng không kịp chuẩn bị.
Hắn cũng không biết mẫu thân mời Kỷ Dao, vừa rồi mẫu thân nói có chuyện gấp, thúc ba thúc bốn, hắn mới tới.
Ai ngờ được, Kỷ Dao ở đây.
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, khiến hắn nhớ đến ngày đó đứng trước rèm kiệu, cách nàng trong chớp mắt qua một tấm rèm bông.
Hắn từng nghĩ, Kỷ Dao sẽ nói cái gì.
Từ đầu đến cuối hắn không chạm vào cái rèm kia.
Nhưng đến cuối cùng cũng không tránh được, hắn dừng bước lại.
Hắn không có khả năng hốt hoảng chạy trốn trước mặt Kỷ Dao.
Dương Thiệu quay đầu, nhìn về tiểu cô nương đứng giữa rừng hoa đào, nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, một bên trắng tuyết thêu lên nụ hoa hồng trên váy, cả người toát lên sự tươi đẹp của ngày xuân.
Hắn lạnh nhạt nói: "Không biết Kỷ tiểu thư có chuyện gì?"
Nét mặt nam nhân lạnh nhạt, có chút xa lạ, chỉ là khuôn mặt vẫn cực kì tuấn tú, lông mày kiếm, đôi mắt đen nhánh, sóng mũi cao, còn có đôi môi đẹp đẽ...Trong đầu Kỷ Dao hiện lên bộ dáng hắn hôn mình trong xe ngựa.
Phải rồi, chuyện này, có phải hắn cũng không nhớ rõ hay không? Đã hôn nàng, đã ôm nàng, cũng chỉ vì nàng muốn suy nghĩ, hắn liền ném mình ra sau gáy.
Nàng nhìn xung quanh một chút, ngoài nha hoàn của mình, tất cả mọi người đều không thấy.
Rất tốt.
Cho dù là có phải mưu kế của Thái phu nhân hay không, đều rất hợp mong muốn của nàng.
Kỷ Dao cất khăn bẩn vào, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm vàng.
Dưới ánh mặt trời, cánh bướm khẽ rung động, tựa như muốn bay đi, nàng đi về phía Dương Thiệu.
Trái tim của hắn dần co rút lại.
Kỷ Dao đứng cách xa mấy bước, đem cây trâm đưa cho hắn: "Ta không nói thêm lời thừa thãi, chắc Hầu gia cũng đã rõ ràng, cây trâm này trả lại cho ngươi."
Mũi nhọn kia dường như có thể trực tiếp đâm vào trái tim hắn, Dương Thiệu đưa tay cầm: "Ta cũng quên vật này rồi, chẳng phải vật gì đáng tiền, ngươi trả lại làm gì? Đại khái có thể ném đi là được."
"Tốt xấu gì cũng mấy chục lượng bạc, mặc dù Hầu gia phú khả địch quốc* cũng không nên lãng phí như vậy."
*cực kì giàu có.
À, Dương Thiệu cười khẽ, đem trâm vàng để vào trong tay áo.
"Kỷ tiểu thư nói rất đúng, bản hầu sẽ ghi nhớ trong lòng." Hắn xoay người.
Thấy hắn muốn rời đi, Kỷ Dao nói: "Hầu gia, vật đã về với chủ, mời Hầu gia cũng trả lại dây trường mệnh trước đó ta đã tặng đi."
Dương Thiệu khẽ giật mình.
"Chẳng lẽ Hầu gia cũng quên chuyện này?" Ngón tay Kỷ Dao siết chặt, không phải ca ca nói nhìn thấy hắn mang theo sao, chẳng lẽ hắn tháo xuống rồi?
Đáng tiếc bây giờ tay hắn buông thõng, ống tay áo rộng rãi che lại, cái gì nàng cũng không nhìn thấy. Nhưng nàng cảm giác, Dương Thiệu cũng không ném đi.
Đây coi như là vật may mắn, có thể bảo vệ thân thể an khang.
Kỷ Dao nói: "Nếu như Hầu gia để ở thư phòng, mời Hầu gia mang đến trả lại cho ta."
Hắn im lặng không lên tiếng.
Hắn có thói quen đặt đồ trong thư phòng, chỉ là dây trường mệnh này...
Đây là đồ vật duy nhất nàng nghiêm túc tặng cho hắn ở cả hai đời, vậy mà nàng cũng muốn lấy lại sao? Kỷ Dao còn vô tình hơn so với hắn tưởng tượng!
Hắn xoay người trở lại.
Trong chớp mắt kia, ánh mắt hắn lạnh lẽo hơn bất kì lúc nào.
Trong lòng Kỷ Dao giật mình, vô thức lùi về sau một bước.
"Hôm nay ngươi đến để tính nợ với ta sao?" Nam nhân bước sát lại, cầm cánh tay của nàng, giữa nàng và hắn, mãi mãi cũng không có khả năng tính rõ ràng!
Toàn thân nam nhân tựa như mang theo bão tố, cảm giác như muốn phá hủy nàng, đột nhiên Kỷ Dao cảm thấy hối hận.
Sớm biết vậy thì không cần gì mà dây trường mệnh...
"Hầu gia." Nàng nhỏ giọng nói, "Ta từ bỏ."
"Từ bỏ?" Dương Thiệu kéo nàng lại gần, dường như muốn dán lên ngực của hắn, "Không phải muốn rõ ràng sao, vật trả lại chủ cũ?"
Kỷ Dao nói: "Không, ta cũng có thể không cần."
Vì sao hắn đột nhiên dọa người như vậy?
Không phải hắn muốn cắt đứt quan hệ của bọn họ sao, nàng chỉ muốn để quan hệ của bọn họ cắt đứt hoàn toàn hơn một chút.
Hắn cười lạnh: "Ta chỉ tặng cho ngươi trâm vàng thôi sao?"
"Hả!" Tim Kỷ Dao đập thình thịch, chẳng lẽ hắn còn muốn rùa đen của mình, và cả Miêu Miêu sao?"
A, không được đâu!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
166 chương
157 chương
51 chương
77 chương
23 chương
12 chương
105 chương