Chỉ cần hạ quyết tâm, chuyện gì Kỷ Nguyệt cũng có thể làm tốt, nhanh chóng suôn sẻ băng bó kĩ vết thương.   Váy hơi bừa bộn một chút, nàng chỉnh trang sơ qua.   "Công tử, có thể thả bọn ta đi được rồi chứ?"   Nàng nhẹ nhàng hỏi.   Mặt Tạ Minh Kha đã sớm không còn đỏ nữa, nhưng mà bị chảy nhiều máu, lúc ngồi dậy, đầu choáng váng một chút. Thân thể lắc lư, bàn tay khoác lên trên bả vai của Kỷ Nguyệt.   Tay chạm trúng chỗ ấm áp mềm mại, hắn thoáng phân tâm.   Kỷ Dao nghi ngờ hắn cố ý chiếm tiện nghi của tỷ tỷ, mắng mỏ: "Ngươi làm gì vậy?"   Tạ Minh Kha cúi đầu xuống, chỉ thấy gương mặt Kỷ Nguyệt hơi ửng đỏ, khí chất nàng vốn lạnh lùng, lúc này lại lộ ra một vẻ xinh đẹp khác lạ, điều này khiến hắn nghĩ tới hồng liên* mình từng thấy trên cánh đồng tuyết.   *hoa sen đỏ   Hắn buông tay ra: "Các ngươi đi hay không cứ tự nhiên, nhưng hãy nhớ, không được nói ra hành tung của ta."   Kỷ Nguyệt nói: " Công tử đã giữ chữ tín, tất nhiên ta cũng sẽ không làm trái."   Tạ Minh Kha liếc nhìn nàng một cái, quay người bỏ đi.   Kỷ Nguyệt thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán.   Từ đầu tới cuối tỷ tỷ đều rất bình tĩnh, Kỷ Dao mới chợt nhớ, nếu như không phải nàng sống lại, có lẽ sẽ bị dọa tới khóc, bởi vì biết con người của Tạ Minh Kha, khóc lóc chắc chắn không làm cho hắn mềm lòng. Nhưng tỷ tỷ không phải sống lại, nhưng có thể bình tĩnh đến như thế, khó trách tỷ ấy có thể trở thành sủng phi tranh cao thấp với Hoàng Quý phi.   Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, lúc nãy tỷ không sợ sao?"   "Làm sao lại không sợ, áo tỷ ướt đẫm hết rồi, may mắn muội không có hét lên, nếu không e rằng gặp chuyện không may rồi. Dao Dao, muội như vậy rất giỏi." Nàng khen muội muội một câu, ngồi xổm xuống gọi Chu ma ma.   Ai ngờ Chu ma ma bị đánh nặng quá, kêu như thế nào cũng không tỉnh.   Không còn cách nào khác, Kỷ Nguyệt đành phải đi mời sư thầy, hình dáng Chu ma ma cao lớn cường tráng, sau đó hai sư thầy đến khiêng bà về phòng khách.   Liêu thị còn ở chỗ giải xăm.   Đây là một quẻ xăm trung*, ý nói tiên hạc ly lung chi tượng.**   *quẻ xăm không tốt cũng không xấu ** tiên hạc ly lung chi tượng: chim hạc sổ lồng rơi xuống lưng voi, ý nghĩa sau gian khổ sẽ được sung sướng hạnh phúc.     Người giải xăm nói: " Giống như chim hạc thoát khỏi lồng, thoát được lồng thì mọi chuyện đều thuận lợi. Nam bắc đều không có trở ngại, để cho người tiến thẳng lên chín tầng mây."   Trước dữ sau lành.             Liêu thị trong lòng không được vui, ban đầu bà hi vọng con gái xin được quẻ xăm tốt, hiện tại lại trúng xăm như thế này, cuối cùng ngụ ý là tốt hay không tốt?   Bà phiền lòng một lúc, có một sư thầy đến tìm, báo chuyện của Chu ma ma, bà vội vàng theo vào phòng khách.   Chu ma ma vẫn chưa tỉnh dậy, Liêu thị đóng cửa lại, hỏi han: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải các con đi ngắm hoa sao, sao Chu ma ma lại ngất xỉu? Vừa rồi sư thầy kia còn nói, sau cổ bà ấy bị thương, sao bà ấy lại bị thương?"   "Bị đánh bị thương!" Kỷ Dao chớp mắt, "Chúng con đang đi bình thường, đột nhiên có một vật bay tới đập vào cổ Chu ma ma."   "Cái gì?"   "Hình như là cục đá."   Liêu thị không tin lắm, từ trước đến giờ con gái út này luôn tinh ranh, bà nhìn về phía Kỷ Nguyệt.   Kỷ Nguyệt nói: "Đúng là cục đá."   Lần này Liêu thị không còn nghi ngờ.   Chu ma ma tỉnh lại, đầu tiên chính là hét to một tiếng: "Ui da, đau quá! Cổ của ta!" Tạ Minh Kha đánh lén bà từ phía sau, bà không thấy gì hết, chỉ biết đau.   "Ai, ma ma, ngươi bị đá đập trúng, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt." Liêu thị an ủi, đỡ lấy bà, "Chúng ta về thôi."   "Cục đá ư?" Chu ma ma ngạc nhiên, "Đá ở đâu ra."   "Có lẽ là một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó chọi." Kỷ Dao nói, "Ta nhìn thấy một đứa bé chạy ra ngoài, nhưng không có đuổi theo."   Chu ma ma vô cùng tức giận, lập tức mắng chửi đứa bé kia.             Khóe miệng Kỷ Dao cong lên, coi như mắng Tạ Minh Kha đi, Chu ma ma phải mắng nhiều thêm một chút!   Bốn người ra khỏi chùa lên xe ngựa.   Xa phu* vẫn đang chờ, thấy bước chân Chu ma ma bất thường, có chút ngạc nhiên.   *người đánh xe ngựa   "Xui xẻo kinh khủng, " Chu ma ma nói, "Hôm nay chắc không phải ngày tốt."   Liêu thị nghĩ thầm, đúng là không phải, nếu không cũng không bốc trúng quẻ xăm đó.   Hai người không được vui vẻ.   Xe ngựa chầm chậm chạy ra.   Để băng bó, Kỷ Nguyệt xé vải lót trong váy, sợ mẫu thân thấy được, cứ che lại, tư thế ngồi hết sức nghiêm túc. Kỷ Dao cũng có tâm sự, nhưng đi được một lát, trong gió truyền đến tiếng vó ngựa, đạp đất vang dội, mơ hồ còn có âm thanh của nam nhân.   Kỷ Dao tò mò, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.   Chỉ thấy ba con ngựa chạy như băng đi qua, người dẫn đầu bóng lưng thẳng tắp, mặc áo choàng màu xanh đậm, cưỡi một con ngựa màu đen tuyền, Kỷ Dao ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu.   Làm sao hắn có thể ở đây? Chắc chắn nhìn lầm rồi.   Trong lúc nghi ngờ, ba con ngựa kia đã nhanh chóng chạy đi.   Sau khi về đến nhà, Liêu thị nói chuyện quẻ xăm cho Kỷ Chương.   Kỷ Chương nói: "Tin những thứ này làm gì? Không cần lo," Sau đó nói cho thê tử một tin tức tốt, "Từ tam lão gia muốn kết thông gia, con của ông ấy làm Thông Phán tại phủ Thuận Thiên."   "Hắn ư?" Liêu thị nhăn mày một cái. "Thiếp nhớ hình như tướng tá hắn cũng bình thường."   "Nam nhi thì cần gì tướng tá, ngũ quan* cân đối thì được rồi. Ta đã hỏi qua mấy vị đồng liêu**, rất tôn trọng Từ gia, mấy đời Từ gia đều là người có năng lực, xem như gia tộc quyền quý. Nhưng đến đời Từ tam lão gia lại không phát triển nhiều, nhưng nhà chúng ta vốn cũng đâu phải nhà dòng dõi nho học gì, nàng nói đúng không?"   * các bộ phận trên mặt ** bạn làm quan chung   Nhà bọn họ cũng không quyền quý gì.   Tính ra còn trèo cao, Liêu thị nói: "Nhìn có vẻ cũng tốt, hai vị công tử trước kia thiếp nhắc đến thì sao?"   "Công tử nhà họ Tưởng không tệ, như nàng mong muốn, tuấn tú lịch sự, nhưng mà gia thế kém một chút."   Không thập toàn thập mỹ, chẳng qua cuối cùng cũng có hai người lựa chọn, Liêu thị có chút vui vẻ, gọi con gái, con trai tới cùng ăn cơm.   Kỷ Nguyên Đình nói: "Có chuyện gì vui sao?"   "Phải có chuyện gì vui mới được à?" Liêu thị sợ con gái lớn ngại ngùng, không có nói ra. "Người một nhà phải như vậy. Đình Nguyên, con cũng đừng có luôn ăn bên ngoài, ở chung với đám bạn bè xấu của con làm gì?"   "Cái gì mà bạn bè xấu? Bọn họ có ai không phải cử nhân?" Kỷ Đình Nguyên nhìn phụ thân, "Cha cũng biết mà."   "Đúng đúng đúng, nàng đừng lo cho Đình Nguyên, trong lòng con hiểu rõ, sẽ không làm bừa đâu." Kỷ Chương là người hiền lành, xưa nay không la mắng con cái trong nhà.   Trượng phu như vậy Liêu thị cũng hết cách.   Kỷ Dao lén cười trộm, kẹp một cục thịt lớn to tròn cho phụ thân: "Cha, sao cha lại gầy như vậy? Ăn nhiều một chút."   "Dao Dao ngoan." Mặt mày Kỷ Chương hớn hở, "Bởi vì công việc của cha bận rộn, gần đây bạc trong Hộ bộ không đủ dùng, trước đây đã lấy đi mua gạo thóc cứu trợ thiên tai, từng đợt đưa ra ngoài."   Cái gì mà cứu trợ thiên tai, tất cả đều bị tham quan ăn hết, Kỷ Dao nhớ rất rõ ràng chuyện mình đã gặp qua, cha mất ăn mất ngủ, một lòng vì nước vì dân, nhưng mà cho tới bây giờ không có kết quả tốt, không thăng quan, bạc cũng không vào tay. Trước kia, nàng vì vậy mà cảm thấy tức giận, cảm thấy phụ thân hèn nhát, mới có ý nghĩ gả cho những nhà quyền quý, mơ ước tha thiết tháng ngày tốt đẹp.   Bây giờ, nàng tỉnh ngộ ra, tất nhiên sẽ không nghĩ như thế, nhưng mà vẫn rất đáng tiếc cho phụ thân.   Kỷ Dao nói: "Nhiều bạc như vậy nếu đều đến đúng chỗ, làm sao có thể không đủ? Cha, cha nên điều tra rõ ràng một chút mới được. Giống như Chu ma ma đi chợ mua thức ăn, lúc về mỗi cái đều phải tính rõ ràng không phải sao? Mỗi một loại thức ăn bao nhiêu tiền đều viết rõ ràng."   Kỷ Chương sững sờ.   Liêu thị lại quát to: "Kỷ Dao, đừng nói bậy, chuyện trong nha môn con biết cái gì? Cha con đã đủ bận rộn rồi, còn kêu ông ấy điều tra mấy thứ này!"   Đều là rỗi hơi, chẳng có chỗ nào tốt.   Nếu như ông ấy không nắm bắt được cơ hội lần này, sẽ chậm mất.   Đương kim Hoàng đế xem như là một minh quân, trong lúc tình hình Đại Yến ổn định, lập tức muốn chỉnh đốn tác phong của quan lại, vừa đúng lúc đem nhóm quan tham kia ra chém đầu, sau đó lại phân bổ quan thanh liêm có năng lực, tạo phúc cho dân chúng, nếu lúc này phụ thân tham gia vạch tội, cũng có thể thăng quan.   Người nghe có tâm, Kỷ Đình Nguyên bỗng nhiên nhớ lại "những bạn bè xấu" kia của hắn lấy được tin tức nội bộ, nói với phụ thân: "Dao Dao nói rất có lý, cha, có lẽ cha nên tính toán một chút, những quan viên kia ngồi không ăn bám, ngay cả lương thực cứu mạng dân chúng cũng muốn nuốt chửng, trời cao khó dung! Cha, con có thể giúp người."   Khóe miệng Liêu thị giật giật.   Mấy đứa này!    Đến lúc cơm nước no nê, ba đứa con cáo từ đi khỏi, Kỷ Dao nắm chặt tay áo của Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, huynh nói phải giữ lời, nhất định phải giúp cha!"   So với phụ thân, dễ nhận thấy Kỷ Đình Nguyên thông minh hơn nhiều, hai mươi sáu tuổi đã làm được Thiêm Đô Ngự Sử, nếu không phải vì nàng, hồ đồ trong chốc lát...   Tay nhỏ của Kỷ Dao càng dùng sức.   Kỷ Đình Nguyên cảm giác tay áo của mình sắp bị kéo rách, quát: "Buông tay, còn ra thể thống gì?"   "Không buông, huynh đồng ý với muội, muội mới buông!"   Giống khi còn bé như đúc, Kỷ Đình Nguyên đau đầu, rõ ràng sau này hắn cố ý bỏ rơi muội muội, con bé không còn thân thiết với mình, không còn bám lấy hắn, làm cho hắn không thể ra ngoài gặp bạn bè như trước. Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên mấy phần mềm mại, nhớ đến lúc nhỏ.   "Được rồi, huynh đồng ý với muội, được chưa?" Kỷ Đình Nguyên nắm chặt cổ tay của nàng, "Nắm lấy làm gì? Muội buông ra, huynh cũng không có chạy!"   Lúc này, Kỷ Dao nhe răng cười với hắn một tiếng, buông tay ra.   "Ca ca, cha ngốc, huynh phải cẩn thận một chút."   Có ai nói cha mình như vậy sao? Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, mặc dù sự thật là như vậy, hắn đưa tay chọc nàng một cái: "Muội biết cái gì, còn nói tới chuyện của nha môn? Được rồi, huynh sẽ xem mà làm."   Kỷ Nguyệt lúc này mới nói xen vào: "Ca ca, huynh đừng xem đây là trò đùa, huynh thật sự muốn giám sát cha sao, đây không phải chuyện nhỏ," Nhìn Kỷ Dao một cái, "Muội muội nhất thời nói lời trẻ con, huynh nghe được rồi, nhất định đừng làm ra chuyện gì sơ suất!"   Trong nhà, nếu như nói Kỷ Dao nghịch ngợm tùy hứng, thì tất nhiên Kỷ Nguyệt hiểu chuyện nghe lời, thái độ của Kỷ Đình Nguyên cũng khác, nghiêm túc nói: "Huynh biết, không có việc gì đâu."   Kỷ Dao thật lòng muốn thân thiết với hắn, bồi đắp lại tình huynh muội, đuổi theo nói: "Ca Ca, chùa Bạch Mã nuôi rất nhiều rùa lớn, huynh cũng tìm cho muội một con đi, nuôi ở trong bể nước!"   "Cái gì, rùa đen lớn?" Kỷ Đình Nguyên nhức đầu, "Huynh đi đâu tìm rùa đen lớn?"   "Không phải bạn bè huynh nhiều lắm sao?"   "Không nghe nương nói gì sao, đều là bạn bè xấu!"   "Không không không, bạn bè của ca ca đều là người tài, cùng với ca ca là người tài trẻ tuổi! Huynh nghĩ cách nha, muội chỉ muốn rùa trăm năm...."   Kỷ Đình Nguyên muốn ném Kỷ Dao ra xa, nhưng đối diện với đôi mắt trong veo như nước, tràn đầy nũng nịu và ỷ lại, hắn lại mềm nhũn: "Được rồi, được rồi."   Kỷ Dao là người được voi đòi tiên, thấy ca ca đồng ý, lại ôm cánh tay hắn, bám theo đòi đi thư phòng.   Hai người cãi nhau ầm ĩ, dần dần đi xa.   Tác giả có lời muốn nói: bất ngờ sao, canh hai, ha ha, có ai phát hiện nam chính không, giơ tay ~ ~   Kỷ Đình Nguyên: Dao Dao, rùa đen lớn tới đây.   Kỷ Dao: Muốn một đôi.   Kỷ Đình Nguyên: Lão tử (vén tay áo)...