Tiếu Đồng thấy Văn Mân nhiệt tình tiếp đón bọn họ, vốn mặt đã nhíu lại giờ càng nhíu chặt hơn. Hắn nhìn Văn Mân, lại nhìn mấy vị khách không mời mà đến, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lần này vẫn là không thể vì Văn Mân rất nhanh đã tiêu sái đến bên cạnh hắn chủ động nắm lấy tay hắn. Tiếu Đồng cúi nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, nhìn đến bàn tay của hai người đang ở cùng một chỗ, một màu đồng một trắng nõn, lớn nhỏ hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt nhíu chặt từ nãy mới từ từ giãn ra một chút. Phạm Thành là một tay cảnh sát lão luyện, nhất cử nhất động của hai người này nãy giờ đại biểu có ý tứ gì gì hắn đương nhiên hiểu rõ, là vì không cho Tiếu Đồng có cơ hội mở miệng đuổi bọ họ đi. Phạm Thành lập tức cười nói vài câu khách khí rồi dẫn đầu mang theo hai gã cấp dưới tiến vào phòng ăn. “Đợi lát nữa anh không được nói lung tung biết không? Người đến là khách, đừng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy gượng gạo.” Văn Mân kéo tay Tiếu Đồng, nhìn vào mắt của hắn khuyên: “Nếu anh vẫn không thể kiên nhẫn ở cùng bọn họ cho tới cùng, vậy thì nói một tiếng, tôi sẽ tìm cách để bọn họ rời đi sớm một chút. Tiếu Đồng hiển nhiên không thể đồng ý Văn Mân làm như vậy, thật là không có hiệu quả rồi, còn không bằng hắn trực tiếp mở miệng đuổi người. Nhưng hắn lại nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của hai người, cuối cùng không tình nguyện gật gật đầu. Văn Mân nhìn Tiếu Đồng gật đầu mới thấy yên tâm, bàn tay đang nắm chặt tay Tiếu Đồng định rút về, chỉ là bàn tay lại bị hắn nắm lại càng chặt hơn. Văn Mân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Tiếu Đồng cũng đang nhìn cô cười, lộ ra hàm răng trắng nõn. “Tay em có khung xương nhỏ nhắn, chiều dài độ rộng vừa phải, quan trọng là cầm lên rất mềm mại, rất thoải mái, làm cho người ta chỉ muốn nắm mãi không muốn buông.” Nói xong, hắn cũng không quản đến phản ứng của Văn Mân mà nắm tay cô kéo vào phòng ăn. Hắn chủ động ngồi vào vị trí chủ nhà ở phía trước rồi kéo một chiếc ghế gần nhất ở bên trái mình ý bảo Văn Mân ngồi xuống, trong lúc đó vẫn thủy chung nắm lấy tay cô không rời. Văn Mân ngay từ đầu cũng không chú ý tới mình dưới tình thế cấp bách đã chủ động nắm tay Tiếu Đồng cho đến khi hắn chủ động nắm lại. Lúc vào đến nhà ăn, trước ánh mắt của nhiều người đang nhìn vào hai người cô mới cảm thấy có chút ngượng ngùng. Chờ tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Văn Mân mới dùng sức rút tay mình khỏi bàn tay đang nắm chặt ở dưới gầm bàn, đồng thời ngẩng đầu hờn dỗi nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông bên cạnh. “Ai~~~, thật đáng tiếc, tôi không phải về tay không.” Nghe thấy Tiếu Đồng lắc lắc đầu nói thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ hắn nói lời này là có ý gì, tất cả đều quay lại nhìn hướng Văn Mân, trong ánh mắt mang theo ý cười mờ ám. Văn Mân cảm thấy trước mặt nhiều người như vậy mà hai người vừa nắm tay vừa ăn uống thật quá xấu hổ, gương mặt liền ửng đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Văn Mân trên mặt không có biểu hiện gì, ở dưới bàn trong lúc mọi người khong nhìn thấy duỗi chân hướng về phía Tiếu Đồng hung hăng đá một cái. Chính là đá một cước này xong, Tiếu Đồng lại không có phản ứng gì mà Phạm Thành ngồi ở đối diện lại “a” lên lên một tiếng. Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người liền đem tầm mắt tập trung ở trên người Phạm Thành, sau đó lại cùng Phạm Thành nhìn về phía đầu sỏ gây nên. Văn Mân vốn là sắc mặt đã ửng hồng giờ lại càng thêm đỏ rồi. Càng giận chính là, Tiếu Đồng lúc này chỉ quay đầu nhìn Văn Mân, rồi lại nhìn Phạm Thành, không nháy mắt phán một câu: “Nhóc, em đá nhầm người rồi.”