Vội vã chạy tới ngồi vào trong xe, lại nhìn thấy hai bàn tay đều trống không, Tiếu Đồng nhíu chặt chân mày, hơi do dự một chút rồi lần nữa xuống xe, chạy ra cổng của Sở nghiên cứu chặn lại một chiếc taxi. Sau khi ngắn gọn đọc ra địa chỉ cho tài xế, Tiếu Đồng ngồi dựa vào lưng ghế sau, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt thoải mái, nhưng bàn tay nắm chặt hai đầu gối lại tiết lộ trong lòng anh đang cực kỳ khẩn trương. Nhưng cố tình mọi chuyện lại đúng lúc như vậy. Có đôi khi anh thật rãnh rỗi nên đi đường cũng không cần vội nhưng mỗi ngả đường đều gặp đèn xanh, mà cái lúc vội vã chạy đi vì có chuyện gấp lại gặp toàn đèn đỏ mới chết. Biết rõ là có hối cũng vô dụng nhưng Tiếu Đồng vẫn nhịn không được mở miệng thúc giục, bắt gặp vẻ mặt bất đắc dĩ của tài xế. “Bác tài, anh có thể lái nhanh hơn được không? Tôi rất vội về nhà.” Tài xế liếc nhìn Tiếu Đồng đang lo lắng đến đỏ mắt qua gương chiếu hậu, thiếu chút nữa đã bật cười. “Chàng trai, cậu có thúc giục tôi cũng vô dụng nha, tình hình này, chỉ có thể đi theo tín hiệu đèn giao thông, tôi cũng không dám vượt đèn đỏ một cách trắng trợn đâu. Hơn nữa, hiện tại là giờ cao điểm, xe chạy trên đường rất nhiều, cậu không thấy sao? Bên cạnh xe cũng đứng tại chỗ nhiều như vậy, tôi có muosn vượt cũng không được.” “Ai, ai, ai, chàng trai, cậu đừng nóng vội, cái nơi mà cậu muốn tới kia, nếu cậu thực sự nhảy xuống xe tự mình chạy bộ về sẽ càng mất nhiều thời gian nha.” Tài xế liếc mắt nhìn thấy Tiếu Đồng mở ví, bộ dáng giống như muốn nhảy xuống xe đành vội vàng lên tiếng ngăn lại. Nghe vậy, Tiếu Đồng cũng bình tĩnh lại một chút, hậm hực cất lại ví tiền, nhíu mày nhìn dòng xe cộ bên ngoài qua cửa kính xe. “Chàng trai, có chuyện gì xảy ra, gấp như vậy?” Nếu là bình thường, Tiếu Đồng tuyệt đối sẽ không đáp lại khi người khác chỗ mõm vào chuyện của mình. Nhưng vào lúc này, tâm trạng của anh bất định, một bên lo lắng cảm xúc của Văn Mân ở nhà không ổn, một bên lại cảm thấy kinh ngạc và vui mừng sau khi nghe được tin tức từ Văn Mân. Anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm của tài xế qua gương chiếu hậu, không nghĩ gì liền lập tức mở miệng. “Vợ tôi vừa mới gọi điện cho tôi, nói cô ấy có thể đã mang thai, buổi sáng vừa mới ngủ dậy đã nôn rồi, bây giờ cô ấy ở nhà một mình nên rất sợ hãi.” “Ha ha ha ha, thì ra là như vậy! Đây là chuyện rất đáng mừng nha, tôi còn tưởng là chuyện gì đâu. Chúc mừng nhé, chàng trai, các cậu là lần đầu tiên có con phải không?” Tiếu Đồng không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu. “Tối biết mà, ai lần đầu mang thai cũng như vậy, đừng lo lắng, đừng lo lắng, nôn nghén là phản ứng rất bình thường, chờ thêm một thời gian sẽ ổn cả thôi.” “Thật sao?” Xem ra Tiếu Đồng hiện tại quá mức khẩn trương, kiến thức cơ bản như vậy mà anh cũng quên mất, quanh quẩn trong đầu chỉ có tiếng khóc đầy ủy khuất của Văn Mân lúc nãy. “Tôi đây gạt cậu làm cái gì nha, cậu cố gắng nghĩ lại mà xem, mọi người đều như vậy. Sau khi về nhà nhớ an ủi vợ cậu cho thật tốt để cô ấy an tâm, ngàn vạn lần đừng giống như hiện tại, nếu vợ cậu mà thấy cậu khẩn trương như vậy, không chừng cô ấy càng sợ hãi hơn thôi.” “Ừ, tôi hiểu, tôi sẽ làm như vậy.” Dọc theo đường đi, tài xế lái xe có lòng nhiệt tình chỉ bảo, giáo sư Tiếu của chúng ta cuối cùng cũng không khẩn trương như lúc đầu nữa. Nói đi nói lại, đây vẫn là lần đầu tiên giáo sư Tiếu có biểu hiện khiêm nhường lắng nghe người khác dạy dỗ như thế.