Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 153
Văn Mân càng nghĩ lại càng rối rắm, không biết là do thân thể vốn không thoải mái hay vì áp lực trong lòng quá lớn làm cho thân thể không thoải mái, cơn buồn nôn vừa mới cố gắng ép xuống bây giờ lại bắt đầu rục rịch.
Văn Mân lập tức đặt tay lên ngoài dạ dày vừa ấn vừa hít thở thật sâu, cố gắng áp chế lại cơn buồn nôn này. Cô biết dù có mang thai hay không thì tình huống buồn nôn liên tục trong thời gian ngắn như thế này cũng không bình thường.
“Tiếu Đồng, đúng, mình phải nhanh chóng báo cho Tiếu Đồng, nếu thực sự có thai, mình sao có thể ứng phó một mình đây.”
Văn Mân vừa tự lẩm bẩm vừa nhìn vào chiếc di động nãy giờ bị ném ở góc giường, cô do dự một lát cuối cùng vẫn nhặt lên, sau đó bấm bấm dãy số của Tiếu Đồng. Chỉ là, sau khi bấm xong dãy số, nhấn nút gọi rồi mở loa ngoài, cô lại cố gắng cầm chiếc di động cách mình càng xa càng tốt.
Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc, khóe mắt Văn Mân lập tức phiếm hồng, nước mắt chảy ra, dù có muốn ngừng cũng ngừng không được.
Cô sợ mình chỉ là mừng hụt một trận, nhưng càng sợ đứa bé này sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
“Nhóc, sao vậy? Sao em lại khóc, có chuyện gì xảy ra rồi?” Tiếu Đồng lo lắng không thôi nhưng vẫn cố gắng hỏi rõ.
Văn Mân biết cô cứ như vậy khóc một hồi cũng không nói câu nào khiến cho Tiếu Đồng hoảng sợ, nhưng mà cô nhịn không được, cảm xúc vô cùng kích động, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông.
Mặc dù điện thoại đặt rất xa, Tiếu Đồng không nghe rõ lắm tiếng khóc của Văn Mân ở đầu kia điện thoại, nhưng chỉ nghe qua anh cũng biết tình trạng của Văn Mân bây giờ thật sự không ổn.
“Nhóc, đừng kích động, mau, nghe lời anh, từ từ hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra.”
Văn Mân làm theo hướng dẫn của Tiếu Đồng, từ từ hít thở sâu rồi lặp lại mấy lần như vậy, lúc này mới cố gắng bình ổn lại hô hấp rồi từ từ đứng dậy.
Chỉ là lúc mở miệng nói chuyện vẫn mang theo giọng mũi, thỉnh thoảng còn nấc nên mấy cái.
“Tiếu Đồng, anh mau về nhà đi, hình như em mang thai rồi, vừa rồi, vừa rồi còn nôn rất dữ dội, em không biết nên làm thế nào bây giờ?”
Nói xong, đầu bên kai điện thoại im lặng đến kỳ lạ, Văn Mân cảm thấy bất an lại gọi vài tiếng Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng? Tiếu Đông? Em đang nói chuyện với anh mà.”
“Nhóc, em đừng gấp, anh lập tức trở về, đừng có sợ, ngoan nào, mang thai là chuyện rất bình thường, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua ít nhất một lần, em đợi anh, không được ra khỏi nhà, biết không?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Tiếu Đồng lần nữa, nhưng lo lắng trong lòng Văn Mân mới giảm bớt, may mắn, may mắn là Tiếu Đồng đủ bình tĩnh, nếu không cô cũng không biết làm thế nào bây giờ.
Chẳng qua là Văn Mân không biết được, người đàn ông lúc nãy còn cố gắng bình tĩnh trong điện thoại, vừa cúp điện thoại xong, bàn tay cũng run lên đến cúc cài áo khoác ngoài của phòng thí nghiệm cũng cởi không được.
Thử đi thử lại nhiều lần cũng không được, anh chỉ còn cách dùng sức giật mạnh một cái, mấy chiếc cúc áo bị giật quá mạnh văng ra bốn phía, không biết là lăn đến góc nào.
“Giáo sư Tiếu, hội nghị sắp bắt đầu rồi, anh còn muốn đi đâu?”
Anh A ở Sở nghiên cứu nghi hoặc nhìn không chớp mắt cái vị đại nhân vẫn luôn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc đang vội vã chạy ra ngoài, ánh mắt đăm đăm. Bộ dạng giáo sư Tiếu sao giống như bị trúng tà rồi, hơn nữa những lời anh ta vừa nói xem chừng giáo sư Tiếu căn bản cũng không nghe thấy đi.
“Chào anh, Giáo sư Tiếu.”
Anh B ở Sở nghiên cứu kinh ngạc nhìn vị đại nhân lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ổn, lạnh như băng, làm gì cũng tỉnh bơ vừa chạy ra khỏi sở nghiên cứu, nhảy xuống từng ba cái bậc thang một lúc, tốc độ này khiến anh ta lo lắng vạn nhất bị ngã sấp xuống thì cổ tuyệt đối có thể gãy thành ba bốn đoạn mất.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
106 chương
18 chương
20 chương
153 chương