Văn Mân và Tiếu Đồng tới được ghế lô của khách sạn thì vợ chồng Khương Bạch San đã chờ sẵn ở đó. So với lần trước gặp mặt ở bên ngoài cục dân chính thì lần này ánh mắt Phó Thiên Húc nhìn Tiếu Đồng rõ ràng nhiệt tình hơn nhiều. Nhìn thấy Phó Thiên Húc như vậy, Văn Mân không khỏi tò mò nhìn thêm lần nữa. Mặc dù cô không biết anh ta, nhưng theo miêu tả của Khương Bạch San thì cô cũng không khó đoán. Người đàn ông này tính tình ngay thẳng, thậm chí có thể nói là không phải cái loại đầu óc linh hoạt. Trước đó không phải Khương Bạch San đã nói anh ta không hoàn toàn chấp nhận phương thức điều tra của Tiếu Đồng, cũng không thích người không phải là nhân viên cảnh sát tham gia điều tra án sao? Như vậy thái độ hôm nay của anh ta phải là tương đối cứng rắn mới đúng, nhưng sao hiện tại lại là cái dạng này đây? Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Văn Mân, Khương Bạch San lập tức mở miệng giải thích: “Giáo sư Tiếu, Văn Mân, hai người mời ngồi, ha ha. Hôm nay lúc Thiên Húc ra ngoài đi gặp lãnh đạo báo cáo tiến độ điều tra và lập hồ sơ vụ án, sau đó có nhắc tới việc mời giáo sư Tiếu hỗ trợ điều tra. Không nghĩ tới, lãnh đạo bọn họ vừa nghe tới giáo sư Tiếu đồng ý giúp một tay, liền quýnh lên vội vội vàng vàng đem tất cả tư liệu điều tra đưa cho anh ấy mang đến đây để giáo sư Tiếu xem qua.” Vài câu giải thích đơn giản, Văn Mân lập tức hiểu rõ lý do thái độ của Phó Thiên Húc thay đổi. Nói vậy, lãnh đạo trong lời nói của Khương Bạch San chính là đội trưởng Phạm đi. Trước đó, bởi vì Phó Thiên Húc chỉ nghe mọi người qua loa nói đến sự lợi hại của Tiếu Đồng, cũng không biết được tình huống cụ thể, cho nên trong nội tâm chắc chắn là cảm thấy những lời đồn đãi đó chỉ là quá khoa trương. Hiện tại lãnh đạo của anh ta đã cam đoan về năng lực của Tiếu Đồng, anh ta tự nhiên sẽ tín nhiệm hơn vài phần so với trước kia. Dựa vào thái độ hiện giờ của anh ta, sợ là chi tiết việc trước kia Tiếu Đồng hỗ trợ điều tra án anh ta cũng đã biết được từ trong miệng của đội trưởng Phạm rồi. Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Thiên Húc rất nhanh đã chứng thực suy đoán của Văn Mân. “Giáo sư Tiếu, sáng nay tôi có nghe đội trưởng Phạm nói về việc anh hỗ trợ điều tra vụ án xác chết bị thiêu ở công trường trước đó, trong lòng vô cùng bội phục. Lần này có thể nhờ anh hỗ trợ, thật là vinh hạnh và may mắn của tôi.” Dù sao cũng là cảnh sát đã lăn lộn nhiều năm như vậy, cho dù tính cách có cứng nhắc đi chăng nữa, nhưng trong trường hợp này, Phó Thiên Húc vẫn nói như vậy. Huống chi, điều anh ta nói đúng là suy nghĩ thực sự của anh ta. “Ừ ~~~ cảm thấy được vinh hạnh và may mắn là tốt rồi.” Tiếu Đồng thản nhiên liếc qua Phó Thiên Húc, sau đó kéo Văn Mân ngồi thẳng xuống bàn ăn, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt cứng đờ tại chỗ của ba người còn lại. Người đầu tiên phản ứng lại là Văn Mân, cô cười cười xấu hổ đối với Khương Bạch San và Phó Thiên Húc lặng lẽ để lại ánh mắt thật có lỗi, sau đó mới kêu bọn họ cùng ngồi xuống. Khương Bạch San tốt xấu gì cũng lĩnh giáo qua miệng lưỡi ác độc và chỉ số cảm xúc của Tiếu Đồng ở phòng thí nghiệm cho nên rất nhanh cũng trở lại vẻ mặt mình thường. Chỉ có Phó Thiên Húc là lần đầu tiếp xúc với Tiếu Đồng nên trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. “Tư liệu cầm tới, tôi xem một chút.” Mọi người vừa mới ngồi xuống, Tiếu Đồng liền hướng Phó Thiên Húc quăng lại một câu. Phó Thiên Húc vốn tưởng rằng nếu hẹn ở khách sạn, dù thế nào cũng phải ăn xong rồi mới bàn tới việc chính sự. Thật không ngờ tới, Tiếu Đồng cư nhiên vừa mới ngồi xuống liền hỏi ngay tài liệu từ anh ta, nhất thời tay chân trở nên luống cuống. May mắn là Khương Bạch San ở bên cạnh coi như bình tĩnh, cũng biết Tiếu Đồng lúc làm việc bình thường chính là tỏ ra khó chịu, cho nên đưa tay cầm lấy túi công văn từ tay Thiên Húc, đem tập tài liệu dày cộm bên trong túi giao cho Tiếu Đồng.