Hồ Lăng xuống xe cũng không thèm quan tâm đến những chuyện xảy ra sau đó nữa, cô bước những bước lớn vào hội trường, giữa cảm giác căng thẳng ấy thì còn thêm chút hưng phấn. Ngày chung kết có khá nhiều khán giả đến xem, bầu không khí còn căng thẳng hơn hai ngày trước nữa. Hồ Lăng ngồi trong khu vực thi đấu, cứ luôn vô thức lau mồ hôi trên tay. “Chị ơi, phiền chị nộp điện thoại nhé.” Một chàng trai đeo thẻ trọng tài đi đến, cầm một cái hộp nhỏ trong tay, bên trong đã có mấy cái điện thoại rồi. Hồ Lăng hiếu kỳ hỏi: “Hai ngày trước đâu có yêu cầu nộp điện thoại đâu.” Yêu cầu trước đây là không cho mang điện thoại, nếu mang điện thoại theo, thì trước khi thì đấu phải tắt máy, không thể lấy sử dụng. Nhân viên nói: “Hai hôm thi trước yêu cầu khá là thoải mái, ban tổ chức cũng không ngờ ngày chung kết lại có nhiều khán giả như vậy. Hôm nay khá là quan trọng, phải chính quy một chút.” Ngày cuối cùng rồi cần phải chính quy? Hồ Lăng thầm mắng khùng điên trong lòng, nhíu mày nộp điện thoại. “Bạch gia, họ đòi nộp điện thoại.” Bạch Minh Hạo vừa ngồi vào chỗ thì đã lướt điện thoại rồi, hết sức tập trung, Hồ Lăng huých huých cậu. Bạch Minh Hạo ừm một tiếng, đưa điện thoại cho cô, Hồ Lăng thuận tay tắt máy, quăng điện thoại vào hộp. Qua một lúc sau Triệu Lộ Đông và Dưa Leo đi vệ sinh xong cũng quay lại rồi. Sau khi kết thúc màn biểu diễn nho nhỏ và những lời thông báo của MC, cuối cùng vòng chung kết chính thức bắt đầu. Các tuyển thủ vào màn hình chuẩn bị, đếm ngược mấy giây. Hồ Lăng mím môi, nói nhỏ vào tai nghe: “Hôm nay, mọi người phải cố gắng đó.” Tâm trạng Dưa Leo sôi sục, nói: “Nhất định phải cố lên nhé! Báo thù cho Bạch gia!” Hồ Lăng không nói gì, hình như đang đợi gì đó. Khi đếm ngược còn lại ba giây, Bạch Minh Hạo cười nhỏ, nói: “Hôm nay chắc chắn là một ngày may mắn.” Sau đó, không biết tâm trạng của Triệu Lộ Đông như thế nào mà ừm một tiếng. Lúc này, trái tim của Hồ Lăng mới miễn cưỡng bình tĩnh hơn. Lần này đúng lúc là tuyến bay đến sân bay, Hồ Lăng hít thở sâu một hơi, chuẩn bị nhảy xuống. Cùng lúc này, Bạch Minh Hạo ra hiệu, “Nhảy ở đây.” … Thế mà lại là thành phố P! Hồ Lăng nhìn rõ thì đã muộn rồi, tay run một cái, rơi xuống rồi. “Này???” Bạch Minh Hạo ơ một tiếng: “Ngại quá, tôi nói trễ quá.” Hồ Lăng trừng mắt nhìn máy bay trên đỉnh dầu càng bay càng xa, một mình cô cô đơn rơi xuống sân bay. Xung quanh có hai đội, bao vây cô chặt cứng. Cái gọi là bầy lang sói vây quanh. Vào thời khắc vô cùng căng thẳng, trong tai nghe vang lên tiếng của Triệu Lộ Đông. “Đội trưởng, cô gắng lên nhé.” Gắng lên? Gắng thế nào? Làm sao để mà gắng???! Đúng như dự đoán Hồ Lăng đáp đất liền bị thịt, mà ván này FCZ… oan gia ngõ hẹp, thế mà lại đụng phải BYG ở thành phố P. Bạch Minh Hạo: “Đúng là quà rơi trúng đầu mà, chẳng cần phải đi tìm.” Dưa Leo nói không hề do dự: “Bắt đám nó lại!” Ba người thiếu mất cục nợ Hồ, hành động càng nhanh gọn hơn, lượm được súng là nhắm người ta, trả giá bằng việc hai người tử trận, diệt sạch đội nhà người ta. Bình luận viên A cảm thán: “Thường thì các cuộc thi đến giai đoạn cuối, các đội đều sẽ có khuynh hướng ưu tiên lượm đồ trước, đợi có mũ có giáp có thuốc rồi, hầu như là đủ đầy rồi mới bắt đầu chọi nhau, FCZ có vấn đề thật đó.” Bình luận viên B nói: “Có lẽ là do thành tích hôm qua không tốt, FCZ kịp thời điều chỉnh lại, hôm nay cũng không còn theo con đường kiên trì nhảy sân bay nữa rồi. Nhưng mà, cái cách đánh giết giặc một ngàn tổn thất tám trăm, có phải là vẫn nên cân nhắc chút không? Bây giờ chỉ còn duy nhất mỗi mình bai thôi, cách cậu ấy chơi lại nhanh nữa, sợ là phần tiếp đây sẽ hơi khó khăn đó.” Kết quả, hôm nay cũng chẳng biết cái tên đánh nhanh độc nhất vô nhị ấy bị gì nữa, bỗng nhiên đổi hướng gió rồi. Cậu kiên trì dùng hết các kiểu hèn hạ, các kiểu bắn tỉa, đủ kiểu ném đồ… và như thể nhờ cả cái số phân chó trời cho nữa, lấy được hạng ba. Cuối cùng cậu đạn hết lương thực cũng cạn, tạm thời quay về vùng an toàn, vào khoảnh khắc cậu bọc hết người, dùng một quả bom làm banh xác cái đám lang soi kia, hai bình luận viên ở khu vực bình luận vang lên tiếng hô hoán kinh người. Hồ Lăng cũng hưng phấn đến mức hét lên. “Bạch gia! Bạch gia! Mạnh quá đó!” Cô nắm lấy cánh tay của Bạch Minh Hạo ở kế bên, dùng sức lắc lư. Ván thứ hai, họ nhảy ở nhà tù. Hồ Lăng chết ở vòng thứ ba, cách chết có hơi mới lạ, là do cô quá mức kích động, không nắm bắt được thời gian xuống xe, lúc xuống xe bị té chết. Kết quả ván này… Họ giành được hạng nhất. Hồ Lăng lầm bầm: “Hình như hôm nay hơi thuận lợi nhỉ.” Triệu Lộ Đông: “Lần sau cô cố gắng sống được thì hẳn nói vậy.” Hồ Lăng không nhịn được mà đạp anh một phát dưới gầm bàn. Dưa Leo đứng bên cạnh giảng hòa. “Mạnh hết, mạnh cả. Haiz, tiếc là ván này không bắt được BYG.” Bạch Minh Hạo nói: “Không sao, còn thời gian mà.” Hồ Lăng cảm thấy rõ ràng là hôm nay Bạch Minh Hạo nói nhiều hơn hôm qua. Cậu nói tiếp: “Hôm nay chúng ta chơi mấy ván cho đàng hoàng.” Bắt đầu ván thứ ba. Ván này họ đến trường học, đánh giết khắp nơi, đụng phải đội Rực lửa hiện đang giữ hạng nhất. Hai bên giao tranh, trình độ của đối phương khá cao, Dưa Leo bắn hạ một người, Bạch Minh Hạo làm một người nổ chết, còn lại hai người chạy rồi. Hồ tiên nữa lại bỏ mạng nữa rồi. Kết quả ván này FCZ hạ được mười ba tên, cuối cùng không may đụng phải vòng bo*, giành được hạng ba. *Vòng bo (boundary: đường ranh giới) là vòng tròn màu trắng bạn sẽ nhìn thấy trên bản đồ khi chơi Pubg ( tham khảo hình bên trên). Vòng bọ sẽ bị thu hẹp theo thời gian có thông báo trước từ hệ thống. Nhiệm vụ của người chơi PUBG là chạy vào trong khu cực an toàn ( trong vòng bo). Nếu người chơi vẫn ở ngoài vòng bo ( khu vực Forcefield) sẽ bị trừ máu đến khi hết máu. Mặc dù chết hết sức kỳ lạ, nhưng Hồ Lăng chơi ba vòng vui cực kỳ…. Hoặc là hình dung bằng từ “chơi” không được hay lắm, không được nghiêm túc lắm, nhưng cuộc thi hôm nay mang đến cho cô cảm giác như thế. Ba người đồng đội của cô rất là đáng tin, thuận lợi dắt cô theo. Thình lình điểm của họ đã ổn định ở hạng tư, mà vì ván đầu tiên phát huy không tốt, nên BYG rớt rất nhiều điểm, rớt xuống hạng năm. Dưa Leo cười hì hì: “Ối dào tiếc quá đi, sao mà không có đụng được đám đó?” Hồ Lăng nghe giọng điệu của Dưa Leo, vô cùng hưng phấn. Cũng đúng, mấy ván này chơi thuận lợi quá mà. Hồ Lăng khá là mẫn cảm, cảm thấy Dưa Leo thấp thoáng cảm giác lên mây rồi. Quả nhiên, ván thư tư Dưa Leo bay đến xảy ra chuyện luôn. Ván này họ lại quay lại sân bay, tiếc là lần này nhiều người nhảy sân bay quá, Dưa Leo lượm được súng thì chạy đi, Bạch Minh Hạo nói: “Đừng đi.” Không cản được cậu, kết quả thì lại bị người ta hạ gục. Dưa Leo: “……” Hồ Lăng cũng không trụ được, cuối cùng chỉ còn mỗi Triệu Lộ Đông và Bạch Minh Hạo thoát khỏi sân bay, họ được hạng sáu. Mà BYG lại lấy được hạng nhất. Sau ván đó Dưa Leo nói nhỏ: “Xin lỗi, ván này lỗi em.” Bạch Minh Hạo nói giọng nhè nhẹ: “Tổng điểm của BYG lên hạng ba rồi.” Rõ ràng là Dưa Leo nhận thức được sai lầm của mình, nói với giọng hổ thẹn: “Xin lỗi, em có hơi phiêu.” Bạch Minh Hạo không nói gì. Dưa Leo sợ chết đi được, giọng nói cũng run đi: “Bạch gia em sai rồi…” Hồ Lăng vỗ tay: “Được rồi, không sao, ván cuối cùng chúng ta cố lên.” Ván cuối cùng, tuyến đường bay bình thường. Dưa Leo cung kính nói: “Bạch gia chúng ta nhảy ở đâu?” Bạch Minh Hạo một lúc, nói: “Tuyến đường bay này giống tuyến của ván thứ hai ngày hôm qua và ván thứ tư của ngày hôm trước, hai lần đó BYG đều nhảy trường học.” Hồ Lăng kinh ngạc, thế này mà cậu cũng nhớ được? Dưa Leo: “Chúng ta cũng đi luôn hả?” Bạch Minh Hạo suy nghĩ, nói: “Không, chúng ta đến trạm điện đánh dã chiến, đánh từ ngoài vào trong.” Ván thi đầu cuối cùng, mọi người đều chơi với một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, ở trạm điện chỉ có mỗi đội của họ. Một mình Dưa Leo đi trụ điện nhỏ, Hồ Lăng và Triệu Lộ Đông đi trụ lớn, một mình Bạch Minh Hạo đánnh ở thành phố M. Vòng đầu tiên nằm ở vị trí trung tâm. Dưa Leo chạy xe mô tô cở nhỏ dẫn đường, Triệu Lộ Đông và Hồ Lăng một xe, Bạch Minh Hạo đi sau, do nơi giữa chỗ đốn củi và nhà tù di chuyển hướng nhà tù. Ngay dốc núi dưới trường học, Bạch Minh Hạo mẫn cảm nghe thấy tiếng cảu một chiếc xe máy. Đầu tiên là họ chiếm cứ ở nơi địa hình có lợi, xác định khoảng cách giữa xe của đối phương và xe của đội phía sau. Cách đánh của Triệu Lộ Đông cấp tiến, dừng xe là quét bánh xe một phát làm cho xe của đối phương ngã ra đất, mà Bạch Minh Hạo chạy xe ở đằng sau thì trực tiếp nghiền nát đối phương luôn. Họ lấy nhiều đánh ít, diệt hết cả đội của đối phương. Vòng thứ hai gần như là vòng đồng tâm, Dưa Leo dẫn đầu cả đội đến thành phố P. Họ nghe được tiếng súng vang lên từ xa, trên màn hình liên tục hiển thị tin tức các lượt súng, trong đó bao gồm cả BYG. Triệu Lộ Đông: “Bên đó ở đây.” Dưa Leo nói: “Trong thành phố đang chơi náo nhiệt lắm, chúng ta có nên đến góp vui không?” Bạch Minh Hạo nói: “Cứ đợi đã.” Họ tìm một tòa nhà làm cứ điểm, rồi chia đội, lần lượt soát hết cả bản đồ. Bạch Minh Hạo nói: “Dưa Leo, chúng nó đang ở cạnh tòa nhà bên kia, có hai tên.” Dưa Leo chiếm một tòa nhà, lắp ống ngắm. “Nhìn thấy rồi.” Hình như BYG đang giao chiến kịch liệt với đội nào đó, đối phương không chơi lại, chỉ còn mỗi một người chạy ra, mà vị trí khi tên đó chạy ra lại hoàn toàn hiển rọ dưới nòng súng của Dưa Leo. Bạch Minh Hạo: “Đợi đã.” Dưa Leo ngơ ngác, nói: “Không bắn sao?” Hồ Lăng nhạy bén phát hiện, người đó của bên PIM. Dừng tầm hai giây, người ta chạy mất rồi. Người bên BYG chạy ra lái xe đuổi theo người còn lại đó, Dưa Leo cười nói: “Vậy có bắn tên này không?” Bạch Minh Hạo: “Cậu xem rồi xử đi.” Không đợi hai người họ điều chỉnh trạng thái xong, súng của Triệu Lộ Đông đã lên nòng rồi. Tên đó thôi không đuổi theo nữa, xuống xe sử dụng thuộc, kết quả bị Bạch Minh Hạo úp sọt. “Em đi lục túi nó, mọi người canh nha.” Lúc Bạch Minh Hạo lục túi bị người ta nả hai phát, từ phía một tòa nhà khác. Ở đây còn một đội nữa. Mười giây sau, có vùng an toàn mới. Hình như trời muốn xem trò hay sao ấy, đúng lúc để khu an toàn ở ngay khu cạnh tòa nhà. Người đến càng ngày càng nhiều. Tiếp sau đó là một trận giáp lá cà. Giữa lúc hỗn chiến thì hiển nhiên người tử trận đầu tiên là Hồ Lăng, sau đó vì để bảo đảm tình hình có lợi cho căn cứ điểm, Triệu Lộ Đông cũng tử trận trong lúc hành động. Có bốn đội đến thành phố P. Không ngờ là nhiều người đến vậy, mà còn nhanh đến vậy, Dưa Leo cũng hơi hoảng. Cậu và chỗ Bạch Minh Hạo đứng có hơi xa, bây giờ có nhiều người đến vậy, bất lợi vô cùng. Chủ yếu là chỗ cậu cách chỗ BYG khà gần, không dám lộ diện đánh phụ Bạch Minh Hạo một cách bừa bãi. Vòng tiếp theo ngay chỗ Dưa Leo, Bạch Minh Hạo nói: “Chỗ này tôi không qua được rồi, đừng quan tâm đến tôi.” Bạch Minh Hạo dùng khẩu AWN* tước được của đội viên bên BYG khi nảy để bắn chết ba tên ngoài vòng, cuối cùng bị *AWN ​​​​​​(Artic Warfare Magnum) là khẩu súng bắn tỉa dạng bolt-action (lên đạn từng viên). Loại đạn Magnum này có sức công phá cực cao nên từ chiến trường ngoài đời thực đến trong game, AWM luôn là một trong những khẩu súng bắn tỉa mạnh mẽ nhất, tất nhiên là cũng khó sử dụng nhất do trọng lượng và kích thước lớn của nó. Hiện trường chỉ còn lại bốn người, bao gồm cả hai đội viên còn sống bên BYG. Mọi người đều cảm thấy tình hình này thì có lợi với BYG hơn. Họ đều đang đợi lượt cuối cùng. Hồ Lăng âm thầm cầu nguyện… Ở đây ở đây ở đây!!!!!!!! Quả nhiên vòng cuối cùng ở ngay chỗ Dưa Leo! Bạch Minh Hạo bình tĩnh nói: “Bầy lang sói còn lại này cậu đừng quan tâm, Bki vẫn chưa chết.” Dưa Leo nói: “Em hiểu.” Triệu Lộ Đông: “Chúng nó nhào lên lầu rồi.” Dưa Leo cười lạnh: “Yên tâm đi.” Cậu chạy lên lầu, nhảy từ mặt nghiêng cửa sổ lên nóc nhà. Bên ngoài tòa nhà có tiếng súng, vì để giết Dưa Leo mà BYG nóng cả đầu rồi, bắn đùng đùng từ bên ngoài rồi đi vào, muốn hai đánh một tốc chiến tốc thắng. Triệu Lộ Đông: “Vào rồi đó.” Tim Hồ Lăng muốn trào lên cổ họng rồi, nhưng giọng của Dưa Leo lại rất bình tĩnh, cậu nói với Bạch Minh Hạo với giọng hơi nghiêm túc: “Bạch gia, mấy hôm nay em đã học được một bài ở chỗ anh đó.” Bạch Minh Hạo: “Cái gì?” Dưa Leo: “‘Nên sử dụng cách ném bom một các hoa hòe như thế nào’.” Triệu Lộ Đông cảnh tỉnh: “Lên rồi đó, lên nhanh như vậy thì chắc là không đầy máu đâu.” Dưa Leo quăng một quả bom, tháo chốt, quay lưng về đường lớn, đứng dọc theo nóc nhà. Hồ Lăng có hơi khó hiểu, hỏi: “Cậu làm…” “Suỵt…” Bạch Minh Hạo nhỏ tiếng ngăn câu hỏi của cô. Một giây, hai giây… Dưa Leo chăm chú nghe tiếng phân biệt vị trí. Bỗng nhiên, cậu lùi về sau nửa bước, đồng thời làm tư thế chuẩn bị ném bom, nhưng vào thời gian chờ, người của cậu đã ngã xuống lầu. Vào lúc ngang qua cửa sổ lầu hai, bom vừa rớt khỏi tay, ngang qua góc tường, rơi vào dưới cầu thang. Quả này giống hệt quả ở ván thứ nhất ngày đầu tiên của Bạch Minh Hạo, cũng ném bom lúc đang lơ lửng, nhưng cách Dưa Leo sử dụng lại cao cấp hơn, quả bom này được ném với độ cong hết sức kỳ lạ, đường đi chuẩn cứ như là chơi bi-a vậy. Kết quả hai tên của BYG cứ bị nổ chết theo cách tự nhiên và đơn giản như vậy. Bỗng nhiên Hồ Lăng la hết: “Thắng rồi!” Cô cứ ngỡ ván này thắng chắc rồi, nhưng tiếc là Dưa Leo lại rơi trúng vòng bo, còn chưa kịp ngôi lên là đã chết rồi, thật tiện cho cái tên duy nhất còn sót lại kia. Hồ Lăng: “………………………..” Cô im lặng hai giây, đập bàn, nói: “Không sao, cũng coi như thắng rồi!” Có vẻ tâm trạng của Bạch Minh Hạo cũng rất tốt. “Đương nhiên là coi như thắng rồi.” Cậu vươn vai, nói thêm một câu. “Thắng mẹ nó rồi thật chứ…” Triệu Lộ Đông nhắm mắt lại. Dưa Leo im lặng một lúc lâu, còn đang chìm đấm trong sự kích động trong cú nổ chết tên Bki, tay còn hơi hơi run. “Không phải là coi như thắng rồi.” Giọng cậu run run, “Thắng rồi đó! Vãi! Thắng thiệt rồi đó!” Đạt được mục đích, cậu đã hết sức mãn nguyện rồi. Cuối cùng còn lại tên độc lang kia, chính là tên đội viên bên PIM àm bị họ thả lúc đầu. Điểm tổng cuối cùng, PIM luôn vững vàng, không hề lơ là, thế mà vượt mặt Rực lửa, giành được quán quân. Rực lửa hạng hai, FCZ kém mỗi mười mấy điểm giành được hạng ba. Mà BYG đầy hứa hẹn, điểm cuối cùng chỉ giành được hạng tư, đúng là vượt ngoài dự kiến của người xem. “Top 3 cũng giỏi lắm rồi!” Hồ Lăng dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi. Dày vò lâu vậy rồi, cuối cùng coi như cuộc thi đã kết thúc rồi. Cô cúi đầu ngắm áo len và quần jeans của mình, thầm nghĩ biết sớm hôm nay phát huy tốt thế này, cô đã mặc đẹp hơn rồi, cho cái đám ghen tị đó tức chết. Bạch Minh Hạo: “Nhận thưởng em không đi đâu. Đội trưởng, đợi chốc nữa lấy điện thoại về giúp tôi nhé.” Hồ Lăng nghiêng đầu: “Cậu không đi nhận giải? Có lẽ sẽ được lên sóng đó, không chụp hình à?” “Tôi còn lạ gì nữa.” Bạch Minh Hạo tháo tai nghe ném lên bàn, rồi dặn dò thêm. “Nhớ lấy điện thoại về cho tôi đó, tôi đi hút điếu thuốc.” Nói xong, bước đi không thèm quay lại. Dưa Leo nói theo: “Em cũng hút nữa! Nhịn nữa chết đó!” Hồ Lăng: “Này! Ban tổ chức không cho đi mà?” Cô đẩy đẩy Triệu Lộ Đông, “Mau kêu họ quay lại đi!” Triệu Lộ Đông cũng lôi hộp thuốc ra. Hồ Lăng trề môi. Ngày này thì trông mong được ai. Nhìn có vẻ Triệu Lộ Đông bình tĩnh hơn cô tưởng tưởng nhiều, không viết là do không vừa lòng với bản thân, hay là cảm thấy có thể giành được hạng cao hơn nữa. Anh đi một lúc thì dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Lăng đang chỉnh trang vẻ ngoài. “?” Hồ Lăng khó hiểu, “Làm sao thế?” Anh nói: “hay là cô ra ngoài lấy điện thoại của cậu ấy về sớm chút đi.”.