Bạch Minh Hạo sờ khóe miệng của mình, cười khổ: “Lúc đi về đụng phải fan của Mã Thiên Vỹ, chọc mấy câu, kết quả thì…” Cậu lắc đầu, “Hơ, đúng là chẳng có cảm giác hài hước gì hết.” Triệu Lộ Đông trầm giọng nói: “Người đâu?” Bạch Minh Hạo: “Chạy lâu rồi.” Hồ Lăng tiến lên trước hỏi: “Đánh ở đâu? Báo cảnh sát đi. Xem thử gần đó có camera không. Kiêu ngạo quá đi, còn dám đánh người!” Bạch Minh Hạo nói: “Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn.” Cậu xoay xoay cánh tay một cánh tượng trưng, kết quả là không biết đụng trúng chỗ nào, lại hít hà một tiếng. Hồ Lăng mắng: “Cái đám không biết xấu hổ này, họ bao nhiêu người mà đánh một mình cậu?” Bạch Minh Hạo: “Một người.” Hồ Lăng: “…” Tự 4 cũng cảm thấy buồn cười, nhếch miệng nói: “Đụng phải khi mua thuốc ở cửa hàng tiện lợi, cậu ta nhận ra tôi, chửi đội mình, bị tôi châm chọc mấy câu, lúc đi ra thì bị kéo vào trong cái hẻm nhỏ.” Nhìn hai người đứng đối diện, cậu nói tiếp: “Đừng có nhìn em, em thấy cậu ta ốm nhom ốm nhách nên nghĩ không có chuyện gì mới chọc cậu ta. Ai mà ngờ người không như vẻ ngoài. Có điều may là có anh hùng cứu mỹ nhân.” Hồ Lăng hỏi: “Ai cứu cậu thế?” Bạch Minh Hạo: “Đội trưởng bên đội giỏi giỏi ấy.” PIM? Hình như nghe nói PIM ở cùng khách sạn với họ, ở tầng sáu hay tầng năm gì đó… Theo những gì Bạch Minh Hạo nói, lúc đó đội trưởng của PIM cũng đến cửa hàng tiện lợi mua nước, cảm nhận được giữa họ có xung đột, lúc thanh toán xong đi ra thì thấy Bạch Minh Hạo bị kéo vào trong hẻm, nên là đi theo. Bạch Minh Hạo: “Tên đó được lắm đó, không hổ là lớn lên bằng kim chi, cái đó là bẩm sinh.” Hồ Lăng nói: “Đừng có nói mấy chuyện này nữa, mau đến bệnh viện kiểm tra đi đã.” Bạch Minh Hạo: “Không cần, vết thương nhỏ thôi.” Cậu ấy kiên quyết không đi bệnh viện, họ bèn đi về phòng với cậu, Dưa Leo đang gọi video nói chuyện với Huyên Tử, vừa thấy Bạch Minh Hạo bị đánh, thì nhảy bật từ giường lên. “Bị gì thế này?” Hồ Lăng: “Lấy chút nước qua đây.” Triệu Lộ Đông giúp Bạch Minh Hạo kiểm tra vết thương, may là chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, Hồ Lăng dọn dẹp đồ đạc xuống sảnh mua cồn và băng dán. Khi quay về thì vừa đúng lúc gặp được “ân nhân cứu mạng” Bạch Minh Hạo ở sảnh. Đội trưởng của PIM đang rất tốn sức giao lưu gì đó với nhân viên thu ngân của khách sạn. Cậu đội trưởng này tên là gì nhỉ… Hồ Lăng vắt hết óc suy nghĩ một lúc, cậu ta là người dẫn đội của PIM, mỗi sáng đến lúc điểm danh hình như cô có nghe cậu ta đọc tên của mình, hình như là Jang Hyun. Cậu ta không lớn tuổi mấy, nhìn tướng thì cũng chỉ mười bảy mười tám thôi, còn chưa hết nét trẻ con. Hồ Lăng đi qua đó, nghe thấy cậu ấy đang dùng vốn tiếng Anh không rành rọt của mình để cố sức giao lưu gì đó với nhân viên thu ngân. Hồ Lăng nghĩ đến việc trước đây vì để Bki chụp vài tấm hình mà có thể tìm phiên dịch để đi theo, đến lượt người nước ngoài thì lại không cho theo. Đãi ngộ của mỗi đội kém nhau xa quá. Tiếng Anh của nhân viên cũng chỉ bình thường, hai người cứ ông nói gà bà nói vịt, nói cả lúc lâu cũng không hiểu, Hồ Lăng đứng bên cạnh nghe một lúc, hiểu rõ ý của Jang Hyun. “Cậu ấy nói bạn cùng phòng của cậu ấy bất cẩn làm vỡ đèn chùm trang trí trong phòng rồi, muốn hỏi xem phải làm thế nào.” Cuối cùng cô gái ở quầy thu ngân, nói với Jang Hyun không sao hết, sau đó gọi điện thoại cho nhân viên quét dọn, đến dọn dẹp phòng. Hồ Lăng và Jang Hyun nhìn nhau, cười chào hỏi, Jang Hyun cũng nhận ra cô, có hơi ngại ngùng gật đầu với cô. Quầy tiếp tân nhanh chóng giải quyết vấn đề, Hồ Lăng và Jang Hyun cùng đi lên tầng. Đội của Jang Hyun ở tầng sáu, trong thang máy, bỗng nhiên Hồ Lăng nhớ đến gì đó, nên nói cảm ơn với jang Hyun. Jang Hyun suy nghĩ một lúc, Hồ Lăng nói tên của Bạch Minh Hạo, cậu ta mới hiểu, gãi đầu vẫy tay. Thang máy lên đến tầng năm, Hồ Lăng lại hỏi cậu ta, tại sao lại giúp Bạch Minh Hạo. Ting một tiếng, Jang Hyun đứng ở cửa thang máy đang mở nói: “bai… gosu.” ? Hả? Hồ Lăng đi về phòng, ba người con trai đang tụm lại một chỗ, Triệu Lộ Đông đã giúp Bạch Minh Hạo xử lý đơn giản vết thương rồi, Dưa Leo ngồi bên cạnh nhìn bằng khuôn mặt lo lắng. Hồ Lăng đi qua đó. “Thế nào rồi?” “Không sao hết, yên tâm đi.” Bạch Minh Hạo nói. Hồ Lăng lại nhìn sang Triệu Lộ Đông, anh chủ yếu là trầm ngâm không nói gì. Cô tháo túi ni lông ra, đưa thuốc qua. “Bôi thuốc đi, còn thuốc tiêu viêm nữa uống đi đã.” Dưa Leo đi lấy nước, Bạch Minh Hạo cũng ngoan ngoãn uống thuốc. Triệu Lộ Đông lấy cững đã xử lý xong xuôi rồi, thì đứng dậy, để lại mỗi cậu “nghỉ ngơi sớm đi” rồi bỏ đi. Dưa Leo lập tức đi theo Triệu Lộ Đông, đi ra hành lang, cô không nhịn được nói: “Lão Bạch đã bị người ta đánh luôn rồi, sao mà anh chẳng quan tâm chút nào vậy?” Triệu Lộ Đông nói nhẹ nhàng: “Vết thương cũng xử lý xong rồi, thuốc cũng bôi rồi, tôi còn quan tâm kiểu gì nữa, hát ru cậu ấy à? Tôi cũng đâu phải mẹ cậu ấy đâu?” Hồ Lăng: “Vậy xin hỏi mẹ Triệu, rốt cuộc hôm nay mẹ bị trúng cái gì vậy?” Triệu Lộ Đông lại chẳng nói gì. Hồ Lăng nhìn bộ dạng chết cũng không mở miệng của anh, hận không thể cho anh một đấm. Cô nhớ đến chuyện khi nảy trong thang máy, hỏi: “Đúng rồi mẹ Triệu à, anh biết ‘gosu’ nghĩa là gì không?” Triệu Lộ Đông: “Cô nói lại lần nữa thử xem?” Hồ Lăng: “Hỏi anh đó.” Triệu Lộ Đông lạnh giọng đáp: “Nghĩa là ‘cao thủ’ trong tiếng Hàn, thường thì những người chơi game sẽ dùng nhiều hơn, làm sao thế?” Hồ Lăng kể cho anh nghe chuyện gặp Jang Hyun khi nảy. “Cậu ta cảm thấy Bạch gia rất là đỉnh ấy.” Triệu Lộ Đông nghe xong, trầm giọng, nói: “Đỉnh thì đỉnh đó, những mà mẹ nó ý mình thì cũng cứng lắm.” Hồ Lăng: “Ý mình gì?” Triệu Lộ Đông lại tiếp tục im lặng. Trong lòng Hồ Lăng lại bắt đầu nặng nề rồi. “Triệu Lộ Đông, anh là con trai cạy không ra được hả? Hay là miệng anh ngậm trân châu sợ mở miệng là rớt? Có thể nói cho rõ ràng không.” Triệu Lộ Đông cứ tiếp tục đi lên trước, Hồ Lăng cố nhịn cảm giác xúc động muốn đạp anh một cái từ đằng sau, quây người đi ngược lại. Cảm nhận được động tĩnh, Triệu Lộ Đông quay đầu: “Tối đêm rồi, cô đi đâu nữa?” Hồ Lăng: “Thoát khí!” Triệu Lộ Đông không hiểu. “Cái gì?” Hồ Lăng chợt quay đầu, trừng mắt hung hăn nhìn anh, giọng âm u bay bổng: “Thoát, sát, khí, hiểu chưa hả?” Triệu Lộ Đông: “….” Ngày mai là thi đấu vòng chung kết, Hồ Lăng không muốn cãi nhau với anh. Cô ra khỏi khách sạn, đi dạo gần đó, gặp phải một tiệm trà sữa. trong lúc khát thì cô đã quên mất sự thật là mình đã mập lên ba bốn cân, gọi một ly trà sữa trân châu nóng size lớn, rồi đứng ngoài đường uống sạch. Xoa xoa bụng, thoải mái hơn nhiều rồi. Đi dạo thêm một lúc nữa, cảm thấy đã bớt giận kha khá rồi, Hồ Lăng dọn đường hồi phủ. Quẹt thẻ mở cửa, vừa đi vào, cô đã cảm thấy sai sai. Triệu Lộ Đông nằm nghiêng trên giường, quay lưng lại với cô, vốn dĩ đang cuộn thành một cục, nhưng vừa nghe tiếng cô về, lập tức thả lỏng, quay đầu nhìn cô. “Về rồi à?” Giọng đó cũng hơi sai sai, hơi nhẹ. Hồ Lăng đi qua đó: “Đau dạ dày à?” Anh lắc đầu: “Không sao, chỉ có chút thôi.” Hồ Lăng nhíu mày, đi đến trước mặt, mày mày Triệu Lộ Đông trắng bệch, trên đầu đổ mồ hôi. “Ra vẻ đi, nhịn đó đi, nhịn cho thành bệnh luôn rồi đúng không?” Anh không nói gì, chẳng thà nói thì anh lấy tay ôm bụng, hoặc phải nói là cố sức chống cực. “Anh đừng có làm vậy chứ.” Hồ Lăng đi đến kéo ra, nhưng kéo không được. Anh không đủ sức nói: “… Không được, phải ấn vào, không thì sẽ ói.” “Vậy thì ói đi chứ, anh cứ ấn như vậy thì chắc chắn không ổn đâu.” Tay cô dùng hết sức, cuối cùng cũng kéo ra được. Triệu Lộ Đông nghiêng người nằm trên gối, mặt vùi vào gối, mắt nhắm lại, dùng miệng hít thở mấy hơi, hình như là đang điều tiết gì đó. Qua một lúc sau, bụng anh rụt một cái, lập tức nhíu mày đứng dậy, hình như là muốn xuống giường. Hồ Lăng hiểu ý anh. “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích.” Cô nhanh chóng vươn tay lấy thùng rác đến, Triệu Lộ Đông rạp trên giường là ói ra hết. Hồ Lăng vỗ lưng giúp anh, một tay Triệu Lộ Đông lấy thùng rác, một tay cố sức đẩy cô ra. “Né xa một chút, cô không chê gớm à…” Hồ Lăng: “Anh cũng biết mình gớm nữa à?” Triệu Lộ Đông nghe thấy, rồi lại rạp ra giường, Hồ Lăng nhìn mà mềm cả lòng, kéo cánh tay của anh. “Được rồi được rồi, tôi đùa với anh đó, còn tưởng thật nữa à. Chúng ta đi bệnh viện.” Hồ Lăng cũng phục luôn, vòng chung kết đến rồi, kết quả là từng người bệnh tật hết rồi. “Không cần, cô xuống lầu mua ít thuốc đau dạ dày giúp tôi.” Lúc này Hồ Lăng mới nhớ ra, đi đến chỗ để hành lý cảu mình, lật tung một đống quần áo một lúc, tìm được hai túi thuốc trị viêm dạ dày cấp tính, đưa cho Triệu Lộ Đông uống. Anh thì uống thuốc cô thì hỏi: “Không cần đến bệnh viện thật à? Đừng có cố chịu đó.” “Không cần.” Giọng Triệu Lộ Đông hơi khàn cứ như dây cót hết dầu vậy. “Chốc nữa là hết.” Hồ Lăng thấy anh ói xong rồi uống thuốc xong rồi, thì nói chuyện đỡ hơn ban nảy một chút, cô cũng hơi yên tâm. Đứng dậy dọn dẹp sạch sẽ túi rác trong thùng, rồi lấy một chai nước cho Triệu Lộ Đông. Triệu Lộ Đông nằm trên giường, ánh mắt dừng ở túi thuốc đã xé ở đầu giường, hỏi: “Cô mang theo bên mình à?” Đúng lúc Hồ Lăng đem túi rác ra ngoài phòng, không nghe thấy. Sau khi cô quay lại lại bắt đầu dọn dẹp, liên tục xác nhận tình trạng của anh, sau khi xác định là không có vấn đề gì thì mới vào nhà vệ sinh tắm rửa đơn giản. Qua một lúc sau, cô ngậm bàn chải đánh răng, nói chuyện với anh. “Sao tự nhiên lại bị bệnh vậy? Lâu lắm rồi không sao hết mà.” “Có thể là do mấy hôm nay nghỉ ngơi không đàng hoàng, hôm qua còn ăn cay nữa.” Hồ Lăng nhíu mày: “Yếu thế, Triệu Lộ Đông.” Câu này sắp thành câu cửa miệng của Hồ Lăng luôn rồi. Đèn trong phòng đã tắt gần hết rồi, chỉ còn lại mấy cái đèn đầu giường thôi, là màu vàng nhạt ấm áp. Cô đứng ở cuối giường của anh, một tay chống eo một tay đánh răng. Triệu Lộ Đông nhìn một lúc, rồi kêu tên cô. “Hồ Lăng.” “Làm sao?” Cả ngày nay cô còn chưa hết giận, lúc nói chuyện giọng điệu cũng dữ hơn. Triệu Lộ Đông liếc sang chỗ khác, đầu nằm trên giường nghiêng qua một bên, cúi đầu rồi lắc đầu. “Không có gì…” Hồ Lăng hiểu anh rõ quá mà, cái tên này mỗi lần mà có cái kiểu ngập ngừng thế này, thì có nghĩa là trong lòng anh có gì đó khó chịu, nhưng cứng miệng không nói ra. Vòng chung kết đến đến nơi rồi, Hồ Lăng cũng lười phân tích cho anh nghe, chỉ nói một câu: “Cái nết đó, mau đi ngủ đi!” Rồi bỏ đi súc miệng. Triệu Lộ Đông lau giọt bọt kem đánh răng rơi trên mặt, lật người nằm đàng hoàng. Một đêm qua đi, Ngày thi đấu cuối cùng, Triệu Lộ Đông tỉnh giấc bởi mùi thức ăn thơm ngon. Cơ thể anh vẫn còn hơi khó chịu, nhưng so với ngày hôm qua thì đã đỡ hơn nhiều rồi. Anh vừa ngồi dậy thì đã thấy thức ăn trên bàn. Hôm nay được nhận đãi ngộ như ngày đầu tiên. Không, thậm chí còn phong phú hơn ngày đầu tiên. Hồ Lăng còn đang trang điểm ở trước gương. Anh đến nhà vệ sinh, đi ngang qua người Hồ Lăng, bị hương nước hoa nhàn nhạt kích thích, bỗng nhiên giơ tay vuốt sau cổ Hồ Lăng một cái. Hồ Lăng run một phát, vẽ lệch lông mày. “Triệu Lộ Đông anh muốn chết đúng không!” Triệu Lộ Đông gãi gãi cổ, đóng cửa vào nhà vệ sinh. Rửa mặt xong, bắt đầu ăn sáng, uống sữa đậu âm ấm, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Đến thời gian tập hợp, họ đi ra ngoài. Trong thang máy, Triệu Lộ Đông nhìn Hồ Lăng, nói bằng giọng hơn khàn: “Hôm nay cô ăn mặc khiêm tốn quá nhỉ?” Hồ Lăng ôm cánh tay, im lặng không nói gì. Đúng thật là hôm nay rất khiêm tốn, cô chỉ trang điểm nhạt thôi, mặc quần jeans, phối với áo len mỏng lộ vai, tóc cũng cột hết lên. “Còn mấy cái váy hoa hòe hoa sói của cô đâu?” Hồ Lăng liếc mắt, lười để ý đến anh. Chủ yếu là do mấy ván hôm qua thi đấu kích thích cô nhiều quá, cô không biết trạng thái của ba đội ngày hôm nay thế nào, lỡ như mà thua thật rồi, cô ăn mặc cho khoa trương vào, thì lại thành ra là trò cười rồi. Ở sảnh khách sạn, họ đụng phải bên đội PIM, đội bên nhìn có vẻ hơi lúng túng, trên tay cầm rất nhiều đồ, Jang Hyun bận luôn chân luôn tay giúp đồng đội chỉnh trang hành lý. Nhìn thêm một vòng, hình như không chỉ có bọn họ, có rất nhiều đội cũng kéo hành lý ra. Tình hình này… “Họ đã trả phòng hết rồi hả?” Hồ Lăng lầm bầm. “Đúng thế.” Hồ Lăng sợ giật mình, không biết từ lúc nào mà bên cạnh mình lại có thêm một người, là Nạp Lan công tử của đội Rực lửa. Anh ta cười nói: “Phần lớn các đội đều được ban tổ chức sắp xếp ngày trả phòng là hôm nay, chỉ ít đội là được cho ở thêm một ngày.” Hồ Lăng nói: “Nhưng mà vẫn chưa thi đấu xong mà.” Nạp Lan công tử nhún nhún vai, nói: “Khách sạn này đắt lắm, ban tổ chức cũng phải suy nghĩ đến giá thành nữa, ở thêm một ngày là tốn khá nhiều tiền đó. Nhưng cô không cần phải lo, chắc chắn là các cô có thể ở đến ngày cuối. Bây giờ các cô là bảo bối của ban tổ chức mà, mấy hôm nay vì chuyện của các cô và BYG, độ hot của cuộc thi đã đạt đến mức chưa từng thấy luôn.” Ánh nhìn của Hồ Lăng dừng trên người đám con trai mười bảy mười tám tuổi đang khệ nệ hành lý lên xe bus, bĩu bĩu môi một cách bất lực. Lên xe, Nạp Lan công tử lại bắt đầu hưng phấn bừng bừng đến nói chuyện với Hồ Lăng, trên đường hai người nói chuyện cả trời Nam đất Bắc. Khi đến hội trường thi, anh ta lại lấy điện thoại ra. “Em gái Tiểu Hồ, chúng ta add wexin đi, sau này nếu như có suy nghĩ đổi việc, hoặc là đội các cô muốn thi đấu chuyên nghiệp, đều có thể đến tìm tôi, bên chỗ tôi có nhiều tài nguyên lắm.” Hồ Lăng: “Hiện này thì mấy người này đều không có ý định thi đấu chuyên nghiệp.” Nạp Lan công tử nói tiếp: “Vậy thì chúng ta có thể giao lưu về việc quản lý đội mà.” Hồ Lăng mím môi cười với anh ta, mặt của Nạp Lan công tử vui như nở hoa vậy. Tiếc là Hồ Lăng cứ thể lấy túi xuống xe, chỉ để lại cho anh ta bóng lưng mang đầy dư vị. Nạp Lan công tử lập tức đuổi theo. “Em gái Tiểu Hồ, đừng đi mà! Add weixin đi, add weixin thì cũng có tổn thất gì đâu, cô thấy tôi rất là thành… này?!” Còn chưa nói xong, anh ta bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ đi, bị người đằng sau dùng sức kéo ngược về, ngã lại chỗ ngồi. Mặt mày Triệu Lộ Đông âm u, chỉ số mất kiên nhẫn đã bùng nổ rồi. “Đòi ba ngày rồi mà chưa đòi được, còn chưa hiểu rõ là thế nào à?” Anh cúi mắt, cả người anh tự nhiên sẽ tản ra hơi thở của người ngoài xã hội, Nạp Lan công tử chớp chớp mắt, không dám mở miệng. “Lèm bèm nhảm nhí đủ rồi đó anh trai.” Triệu Lộ Đông nghiêng cổ, chỉ vào mình. “Trước mặt tôi mà dám lôi kéo người của tôi, trên mặt tôi có viết hai chữ ngu ngốc hả?”.