Chơi game, trói đại thần
Chương 25 : Đại thần nổi giận
Edit: Dol
Nhìn thấy câu nói kia hiện trên màn hình: “Phải không? Thật không có người dám sao?” Bạn học Nguyệt Nguyệt hơi hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ, giọng điệu này rất quen nha, giống như ở đâu nghe qua rồi? Vì thế cô xoay người lại nhìn về người vừa đi tới. Cô ngây ngốc nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện kia, bộ ngân y, áo bồng bềnh, tóc đen buộc đã lên bay theo gió, trên người hiện ra hào quang của bốn chữ ‘ Chiến thần chúc phúc ’ , bình thường thanh kiếm thường bị hắn vác trên lưng bây giờ lại cầm trên tay, mà thân kiếm hiện ra hào quang nhẹ dịu, màu bạc của kiếm phảng phất lượn lờ quang ngươi hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang theo một chút phiêu dật xuất trần, người tới có khí chất cường đại đến nổi mọi người không thể dời mắt.
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy hắn chỉ nhớ tới một câu chính là Chiến thần hạ phàm! Sự việc những ra rất nhanh nhưng lại khiến bạn Nguyệt Nguyệt xuất thần luôn, người đó đi tới trước người cô, mày hơi hơi nhíu lại nhìn cái người tên “Tầm Nguyệt” bên cạnh Nguyệt Nguyệt!
Nhưng vào lúc bạn Nguyệt Nguyệt chúng ta cuối cùng cũng hoàn hồn rồi vì hiểu rõ thời điểm này không phải lúc mình háo sắc! Mọi người ở đây vừa thấy ‘ Huyết Sắc Dụ Hoặc ’ xuất hiên lập tức xôn xao, đại thần nha ……!
Đây chính là đại thần trăm năm khó gặp một lần nha, không nghĩ tới hôm nay đại thần sẽ xuất hiện ở đây. Vậy mà người nào tinh trùng lên não nói đại thần không xuất ra ở chỗ nhiều người? Là ai thì toàn bộ kéo ra ngoài đại bản đánh chết, thiếu chút nữa liền hại chúng ta bỏ lỡ cơ hội gặp đại thần.
Hầu hết cô bé gái đang vây xem đang mãnh liệt nhấn phím chụp ảnh, kích động đến nổi ngón tay nhấn phím Print Sceen cũng tê luôn, chụp nhiều như vậy để hôm sau bọn tỷ muội login rồi chia cho các nàng, để các nàng biết mình từng tận mắt qua đại thần nha! Không biết có bao nhiêu người ao ước mà không được.
Đại thần đi tới cạnh Nguyệt Nguyệt rồi mới bố thí dùng khóe mắt liếc sơ qua ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ và ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ một cái mới mở nói: “Nếu ta cũng phát lệnh truy sát với các ngươi thì sao?”
Ánh mắt lạnh như băng làm cho người bị nhìn lâm vào chấn động, không tự chủ được rùng mình một cái! Quả thực so với máy lạnh còn công hiệu hơn. Không hổ là đại thần a, khí chất cũng không giống người thường!
Nguyệt Nguyệt lấy tay chà xát da gà nổi lên vì bị lạnh, say mê nhìn đại thần trước mặt, vì sao hắn lúc này lại có cảm giác không giống với ngày hôm đó? Bây giờ hắn chính là một cái máy lạnh di động!
Người này đúng là người cứ bắt mình phải phụ trách với hắn sao? Như thế nào cảm giác có sự khác biệt quá lớn vậy? Hay là nói bây giờ mới thật sự là hắn sao? Lúc này mọi người nhìn đang nín thở nhìn đại thần sừng sững trước mặt,từ từ đợi trận chiến hết sức căng thẳng này, bây giờ cho dù kênh thế giới có ai đưa ra bát quái kinh thiên động địa tới đâu cũng sẽ không ai rời đi.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ chuyể thành trắng bệch, hay nói là từ khi thấy hắn xuất hiện cả người cô ta liền run rẩy, không ngừng cắn chặc môi : “Không. . . Không. . . Ngươi không thể đối với ta như vậy.”
Di? ? Mọi người khó hiểu nhìn bộ dạng sợ hại của ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, lúc này cô ta còn là người âm hiểm khi đối mặt với Nguyệt Nguyệt không đây? Trình độ bát quái của mọi người tất nhiên sẽ không muốn bỏ qua một chi tiết nào hết, một đám lỗ tai dựng thật cao, chờ xem có JQ gì sắp sinh ra!
Nguyệt Nguyệt cũng ngẩng đầu khó hiểu nhìn đại thần, xin hỏi ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’’ đang diễn kịch gì vậy? Như thế nào càng xem càng không hiểu?
“Vậy? Ta vì sao không thể làm vậy với ngươi?” đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’trước màn hình, hôm nay hắn login mới biết được con mèo nhỏ của mình bị người ta luân bạch, mà hai thằng nhóc Trương Hàn và Triệu Đình Hiên lại còn dám gạt mình, nếu không nghe được bọn họ đang bàn tán những chuyện mới phát sinh không chừng đã bị bọn nhóc này giấu luôn.
‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nhìn hắn không chút khách khí hỏi mình, nàng lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ ta là Lạc Hoa Phiêu Linh, ngươi làm vậy với ta thì nàng ấy sẽ không vui .”
Ý nghĩa đầu tiên hiện lên não Nguyệt Nguyệt là đại thần quen chị của cô ta sao? Đại thần nhìn thấy vẻ mặt tò mò Nguyệt Nguyệt nhìn mình chằm chằm, vỗ vỗ đầu nhỏ nhỏ của cô, cau mày nhẹ giọng nói: “Ta không biết tỷ tỷ của nàng ta, hơn nữa nàng ta vui hay không thì có liên quan gì tới ta đây? Ta chỉ cần quản lý tốt vui buồn của phu nhân mình là được.”
Lời vừa nói ra ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ không dám tin nhìn hắn, không thể tin được hắn cư nhiên không nhớ rõ chị mình thì thôi còn có thể lạnh lùng như vậy dùng lời nói ra thương tổn nàng.
“Ngươi, làm sao ngươi có thể nói như vậy?” vẻ mặt ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ không cam lòng nói: “Ngươi, ngươi có biết hay không nàng thích ngươi a? Làm sao ngươi có thể vô tình như vậy?” Tỷ tỷ mình thích người này suốt nửa năm, vậy mà hắn thậm chí tên cũng không nhớ, nói như vậy chị mình làm sao chịu nổi?
Khóe môi đại thần khẻ nhếch cười tà nói: “Vô tình? Xin hỏi đối một người ta căn bản không quen, ta cần gì phải có tình?”
Mọi người đều khiếp sợ nhìn đại thần, vẻ mặt cười tà ngay lúc này của đại thần rất giống Tu La tái thế, toàn thân đều tràn đầy hơi thở máu tanh. Ngay lúc đó trên màn hình Nguyệt Nguyệt hiện lên: Huyết Sắc Dụ Hoặc yêu cầu cùng bạn nắm tay, đồng ý hay không?
Nguyệt Nguyệt nhìn tới trợn tròn mắt, kinh ngạc quay đầu lại hỏi Chung Đình đang đọc sách: “Trong game có thể nắm tay sao?”
“Uh, sau khi đối phương đồng ý thì có thể nắm tay, hơn nữa chỉ cần mời một lần, sau này người kia không cần mời cũng có thể nắm tay.”
Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn rất nhiều người ở xung quanh nha, cô thật sự không có can đảm cố cự tuyệt đại thần toàn thần tỏa ra hơi lạnh trước mặt nhiều người như vậy, đành phải run run nhấn đồng ý vì thế mà hình hiện ra hắn kéo tay Nguyệt Nguyệt nói với mọi người: “Ta chỉ muốn nói một câu. Muốn động đến nàng ấy, trước hết đến đánh thắng ta!”
Vừa nghe xong câu nói của hắn, mọi người xung quanh âm thầm run cầm cậm, nhất là người từng chém qua cô! ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nghe xong quay đầu nhìn đại thần đứng cạnh Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt sung huyết hung tợn trừng mắt Nguyệt Nguyệt thầm nghĩ: đều tại nhỏ này, mọi chuyện liên quan tới nó đều không hay ho gì hết, chẳng những đối chọi với ta còn hại ta thầm oán Trần Tuấn Kiệt không lấy được Ngạo Thiên thần đao, bây giờ còn cướp đi người con trai của chị, đều tại mày, vì mày mà đại thần mới không thích chị ta, ta sẽ không bỏ qua cho mày, Từ Nguyệt Nguyệt ——! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi không có kết cục tốt .
‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nhìn tay đại thần và Nguyệt Nguyệt nắm chặt, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét cùng ác độc nói: “Nó có gì tốt? Ngươi còn coi nó là bảo bối, kỳ thật nó cũng chỉ là một con nhỏ dâm đãng bị bạn trai ta bỏ thôi!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ! Đám người vây quanh bàn luận xôn xao, đại thần được lấy một con nhỏ dâm đãng mà người khác không cần? Đại thần là ai hả? Đại thần là người trong mộng của đa số con gái trong sever này nha, làm sao có thể đi chọn một nhỏ dâm đãng mà người khác bỏ?
Lúc này Trần Tuấn Kiệt ngồi bên Lưu Vũ Phỉ cũng hơi hơi sửng sốt, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Lưu Vũ Phỉ bên cạnh, không nghĩ tới Lưu Vũ Phỉ sẽ nói như vậy , mặc dù mình cùng cô ta một chỗ vì nhà cô có tiền, nhưng hắn chưa từng thấy qua một khuôn mặt nhăn nhó và đầy giận dữ trước màn hình máy tính.
Nghe thấy những lời đó, Nguyệt Nguyệt cũng giận luôn, hai tay nắm tay đi về phía trước, mới vừa đi được mấy bước liền đừng lại vì cô bị động tác của đại thần làm ngây người. Đại thần vốn đang đứng cạnh Nguyệt Nguyệt, trong nháy mắt đã lướt tới trước mặt ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ hắn lạnh như băng nói:
“Ngươi nghĩ đang ở khu vực an toàn thì ta không có cách giết ngươi sao? Cho nên ngươi có thể không kiêng nể gì thương tổn cô ấy àh?”
‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ chính là hung hăng trừng mắt hắn, vẫn không trả lời. Đột nhiên trên mặt đại thần hiện lên một tia cười thương hại, chỉ thấy thanh kiếm trên tay hắn bỗng dưng hiện lên một đạo lam quang (ánh sáng xanh), thanh kiếm ẩn ẩn hiện hiện nhưng ánh sáng trắng, mọi người khó hiểu kiếm đại thần bị gì vậy.
Hắn đưa kiếm hướng thẳng người ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’. ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ thấy vậy sốt ruột muốn chạy lên ngăn cản, đại thần chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Nhẹ nhàng nói một câu nói:
“Như vậy,….. ta liền cho ngươi từ từ cảm thụ bài học này!” Dứt lời chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, kiếm nhẹ nhàng vung qua người cô ta, kiếm vẫn chưa chém tới người ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nhưng lam quang trên kiếm đã phóng qua, chỉ thấy lam quang bao trùm cô ta.
Đại thần lắc mình trở lại bên Nguyệt Nguyệt, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Có khăn tay không?” Nguyệt Nguyệt nhìn ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ bị vây trong lam quang, cô đang thắc mắc thì đại thần lại hỏi: “Trên người có khăn tay không?”
Hả ——? ? ? ? khăn, khăn tay? Cái gì? Trong lúc Nguyệt Nguyệt và tất cả mọi người còn chưa rõ đại thần vừa làm gì với ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’? thì đại thần đột nhiên cho một câu này, Nguyệt Nguyệt quả thực cảm giác mình theo không kịp suy nghĩ của đại thần rồi, im lặng móc khăn tay mua ở cửa hàng đưa cho đại thần. Chỉ thấy đại thần cầm khăn tay, vẻ mặt chán ghét, cầm qua khăn tay dùng sức chà thân kiếm.
Nguyệt Nguyệt một đầu hắc tuyến rồi! Chẳng lẽ người này có bệnh lạ sao? Nhưng hiện tại không phải lúc làm chuyện này nha, mà đại thần làm sao mà làm được động tác này? Theo như lời admin nói có thể điều khiển động tác nhân vật, nhưng sao hắn có thể cường hãn đến bộ này??
Vì là đại thần có thể biến thái hơn người sao? Vừa lúc đó, mọi người rốt cục hiểu được đại thần đã làm chuyện gì. àh! Khu vực an toàn không thể giết người, nhưng chưa nói quá không thể phóng độc? Ý của đại thần chính là như vậy. Chỉ thấy sắc mặt ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ trắng bệch ngẩng đầu nhìn con số không ngừng bay ra -1000-1000.
Cô kích động không ngừng uống máu, nhưng mức độ giảm máu không có xu thế dừng lại, cô không cam lòng quát hắn: “Ngươi rốt cuộc làm gì với ta?” Dứt lời, cô ta cuối cùng hóa làm một đạo bạch quang trở về sống lại điểm.
Nhưng trước khi cô ta rời đi còn phóng ra một đôi mắt tràn đầy oán độc cho Nguyệt Nguyệt. Hơn nữa cô ta còn gửi tới một câu mật cho mình.
‘Lạc Vũ Phỉ Phi’: Từ Nguyệt Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua mày!
Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn đại thần nói: “Ngươi rốt cuộc làm gì vậy? Sao có hiệu quả tốt như vậy.”
Giọng điệu lạnh lùng phun ra một câu làm cho người ta nghen họng: “Hạ độc mà thôi!”
Không phải chứ? ? Hiệu quả tốt như vậy? Cô còn muốn nói: bữa nào, ta cũng chuẩn bị nhiều chút, đúng là vật phẩm tốt nhất cho việc vào nhà cướp của mà!
An Lạc Phi không nói gì nhìn cô, thản nhiên giải thích: “Hàm tiếu bán bộ điên, sau khi trúng độc không có thuốc giải, liên tục mất máu đến khi chết mới thôi. Chết xong thuộc tính sẽ trở lại mức ban đầu là 1 điểm”.
Nhìn cô dường như muốn mở miệng lại nói gì, hắn mở miệng cắt đứt Nguyệt Nguyệt : “Chỉ một viên.”
Mọi người không dám tin một màn vừa phát sinh trước mặt mình, …..đại thần giết người trong khu vực an toàn? Ách! Hay nói là độc chết người! Lúc này kênh thế giới không ngừng bàn tán, một đám kích động đến hỏng rồi không ngừng hỏi đi hỏi lại một màn kia có thật không?
: “chà mẹ nó lau lau ~! ! ! giết người trong khu vực an toàn?”
< Khai Thủy Chử Hoạt Ngư >: “ta thực TMD không thể tin được mặt mình thấy đều là thật?”
: “các ngươi điên rồi sao? Trong khu an toàn làm sao có thể giết người?”
< Tịch mịch Như Yên>: “ta cũng tận mắt nhìn thấy, đại thần của chúng ta giết người trong khu an toàn, hơn nữa độc chết ————”
: “. . . . . . .”
< Tỷ Mại Tương Du >: “đại thần không hổ là đại thần a, thần bình thường không thể so sánh, chuyện như vậy cũng làm được.”
< Ca Đả Tương Du >: “đại thần ta sùng bái ngươi a, ngươi quả thực chính là thần a!”
: “đại thần a ~~~ ngươi chọn bần ni đi! ! !”
: “biến —— gay, bang chủ của chúng ta có vị hôn thê rồi, mấy sắc nữ cái ngươi biến qua một bên.”
: “ô ô —— bang chủ của chúng ta a, làm sao ngươi lại gả ra ngoài a?”
Mấy người này là fan cuồng nhiệt sao? Nguyệt Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nhìn kênh thế giới, mới vừa rồi bị ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nói là con nhỏ dâm đãng phẫn nộ, lúc này lại tiêu tán không thấy bóng luôn, nhìn đại thần bên cạnh, Nguyệt Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy tuyệt, nguyên lai có người bên người bảo vệ mình là cảm giác tốt như vậy!
Ánh mắt đại thần lạnh lùng quét về phía ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ đang ngu ngơ: “Quản tốt bạn gái ngươi, nếu để ta biết cô ta còn chọc phu nhân của ta nữa thì ta sẽ cho toàn bộ các ngươi biến mất, đừng hoài nghi năng lực làm việc của ta!”
Nói xong cũng không chờ người ta phẩn ứng, đại thần Men như vậy kéo Nguyệt Nguyệt rời khỏi. Phía sau chợt truyện tới một giọng nam dễ nghe nói: “Đợi chút!”
Nguyệt Nguyệt đang ngẩn người liền hoàn hồn đột nhiên nhớ tới, mình tới đây là trả vũ khí cho ‘ Tầm Nguyệt ’ , kết quả gặp phải một trận náo loạn liền quên mất. Cô dừng lại, đại thần không hề để ý kéo cô gại bên cạnh một đường đi thẳng.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
691 chương
657 chương
53 chương
108 chương
80 chương
416 chương
501 chương