Chơi game, trói đại thần

Chương 24 : Cuộc mua bán đầy sống gió

Edit: Dol Nguyệt Nguyệt vừa nghĩ bộ mặt ngạc nhiên của Trần Tuấn Kiệt liền cảm thấy cực kỳ thích, nhớ tới lần trước hắn mang Lưu Vũ Phỉ đến hạ nhục mình, Nguyệt Nguyệt đột nhiên cảm thấy vừa rồi châm chọc hắn còn chưa đủ, đúng là đáng tiếc, khó có cơ hội như vậy! Thầm thở dài, con trai như vậy và loại người như Lưu Vũ Phỉ đúng là tuyệt phối a, một người chết cũng không biết xấu hổ, một người thì điêu ngoa kiêu ngạo! Không lâu lắm cô cảm thấy hơi đói rồi, lấy đồ ăn hôm qua mới mua tiện ăn một chút, đợi cô ăn xong này nọ, nhìn đồng hồ cũng gần mười giờ rưỡi, trong phòng ngủ ba người đang chuẩn bị rời giường. Khi Chung Đình xuống giường chuẩn bị đi rửa, bạn học Nguyệt Nguyệt của chúng ta vẻ mặt thần bí đi tới trước mặt nói: “Nói nhỏ cho cậu biết a, sáng nay tớ vừa mua được một món đồ tốt. Hì hì!” Chung Đình buồn cười, nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt, tiểu nha đầu hai mắt sáng ngờ nhìn chằm chằm mình, hơn nữa vẻ mặt rất đắc ý, nụ cười trên mặt như đóa hoa nhỏ. Nếu mà cô ta có một cái đuôi dài nữa thì bạn chắc chắn sẽ thấy cô ấy lắc lắc cái duôi đi tới. Chung Đình bị bộ dạng của Nguyệt Nguyệt chọc cho bật cười, tức giận liếc Nguyệt Nguyệt một cái nói: “Rốt cuộc mua được thứ gì tốt rồi? Làm cậu vui vẻ như vậy?” Nguyệt Nguyệt im lặng nhìn Bảo Nhi và Thôi Tuyết trong phòng, phát hiện hai cô bạn cũng không có chú ý mình và Chung Đình rồi cô mới nói nhỏ vào lỗ tai của Chung Đình: “Buổi sáng, tới vừa giành mua được Phi Thiên tiêu mà Trần Tuấn Kiệt định mua tặng cho Lưu Vũ Phỉ Phi, chính là cái vũ khí giống cậu đó, bất quá là +0 .” Vừa nói xong, Nguyệt Nguyệt khóe miệng cười mờ ám, nói tiếp: “Hơn nữa cậu tuyệt đối đoán không được tớ dùng bao nhiêu mua được .” Chung Đình suy nghĩ một chút, trên người Nguyệt Nguyệt cũng chỉ có 100W kim tệ, mà các cô cũng quên chuyển tiền cho cô ấy, hôm đó mua ‘ Phi Thiên sáo trang ’ xong hẳn là còn dư 70W kim tệ, hơn nữa cô ấy mua một chút đồ nữa, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đủ tiền mua ‘ Phi Thiên tiêu ’ a! Hiện tại vũ khí có cấp bậc như ‘ Phi Thiên ’ còn rất ít, hơn nữa vũ khí dành cho chuyên chúc thì càng thiếu, vì vũ khí của nhân vật chuyên chúc ‘ Phi Thiên ’ so với vũ khí ‘ Phi Thiên ’ bình thường cao hơn 10 điểm công kích. Nếu bình thường vũ khí ‘ Phi Thiên ’ muốn chuyển thành vũ khí dành cho nhân vật chuyên chúc cần một bộ Long bài, nếu thao thứ tự thì có lẽ là một Long bài bảy màu. Còn phải có một bộ bảo thạch mười hai màu. Mấy thứ này đều cực kỳ mắc. Chung Đình nhớ lại trước kia mình phải dùng một vạn năm trăm RMB mới lấy được vũ khí chuyên chúc đó. Nha đầu Nguyệt Nguyệt này làm sao có thể mua nổi ‘ Phi Thiên tiêu ’? Chẳng lẽ cô ấy đụng tới người bán đó treo giá thiếu một con số 0 sao? Đây cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra! Bạn học Chung Đình của chúng ta chính là một tấm gượng sáng, lúc ấy cô bán một bộ trang bị, định để giá 10W kim tệ, nhưng lúc ấy vì vội vội vàng vàng cũng không đếm lại có bao nhiêu con số 0, đợi cô trở lại phát hiện vật đó đã bán đi rồi, nhưng số tiền lại không đúng? Cẩn thận tính toán mới phát hiện treo thiếu một con số 0. Lúc ấy cô khóc không ra nước mắt luôn, từ lần đó bạn học Chung Đình của chúng ta mặc kệ bao nhiêu việc, khi đem thứ gì lên bán đều đếm kỹ có bao nhiên con số 0. Suy nghĩ một lát, Chung Đình tò mò hỏi Nguyệt Nguyệt: “Chẳng lẽ cậu gặp phải người bán để thiếu một số 0 sao?” Nguyệt Nguyệt nghe Chung Đình hỏi như vậy hơi sửng sốt, lúc đó bản thân nghĩ là mình may mắn mà không nghĩ tới người ta để thiếu, nghe Chung Đình nói thế, càng cảm thấy người kia kia bán thanh vũ khí này chính là để thiếu một con số 0. ”Tớ không biết người ta có để thiếu một số không nữa, chỉ biết là tớ mua có 20W àh.” Chung Đình vừa nghe giá liền hiểu, đứa nhỏ này nhất định gặp may rồi, mọi người nói thết xem, như vậy là sao? Vì sao chuyện như vậy lại mà cô ấy cũng gặp phải? Bất quá đứa nhỏ này cũng không phải nhân vật ‘ mẫu chỉ ’mua cái vũ khí kia có ích gì? Bán để lấy tiền sao? Khó hiểu hỏi: “Cậu thích vũ khí đó lắm àh? Mấy người trong phòng cũng không vũ khí này, cậu mua làm gì? Bán lấy tiền àh?” Nghe câu hỏi này Nguyệt Nguyệt cười tươi : “Tớ muốn mua tặng cho một tiểu muội mới quen trong trò chơi, em ấy là ‘ mẫu chi ’. Hơn nữa chờ tớ mua xong mới phát hiện …” “Phát hiện gì?” Bảo Nhi và Thôi Tuyết cùng nhau hỏi, làm Nguyệt Nguyệt hết hồn, hai người này đột nhiên xông ra muốn hù chết cô sao. Bạn học Nguyệt Nguyệt ổn định lại mới phát hiện không biết lúc nào Bảo Nhi và Thôi Tuyết đã đứng sau mình. Nguyệt Nguyệt chính định xong mới bắt đầu cùng ba người bát quái: “Tớ mua xong mới biết lúc tớ giết ‘ mưa rơi phỉ phi ’ thì cô ta đang hồng danh, vũ khí bị bạo ra không biết bị ai lấy đi. Hơn nữa vũ khí đó được người trong bang Trần Tuấn Kiệt phát hiện ra trước nhưng không đủ tiền mới chạy về gọi hắn tới. Nhưng bọn họ nào liền trùng hợp như vậy gặp tớ trước cửa hiệu và bị mua trước.” Nói tới đây giọng Nguyệt Nguyệt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa. Bảo Nhi nghe thấy ‘ Lạc Vũ Phỉ Phi ’ cư nhiên bị Nguyệt Nguyệt giết rồi bị bạo vũ khí, cô vui sướng cười ha ha nói: “Nguyệt Nguyệt giỏi, đúng là cậu mà! Lần này vận khí cậu thật sự có chút tốt nhưng để mặt chuyện cậu nói cho tớ biết ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ bị bạo vũ khí, tớ liền bỏ qua cho cậu đó.” Thôi Tuyết vẫn chưa nói gì, cô lo vấn đề mà Bảo Nhi nói, cô chỉ lo người bán vũ khí kia phát hiện mình để thiếu số 0 có tới tìm Nguyệt Nguyệt phiền toái không? Bởi vì mua bán trong Phá Thiên đều có ghi lại, như là ai đó dùng bao nhiêu tiền mua lại cái kia, vì thế người kia dễ dàng tìm được Nguyệt Nguyệt a! Cô cũng không muốn Nguyệt Nguyệt vì cái vũ khí kia mà gặp phiền toái không cần thiết a! Cuối cùng Thôi Tuyết vẫn mở miệng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, người bán vũ khí có tìm cậu không? Nếu hắn nhận ra mình để thiếu một số 0 chắc chắn sẽ tới tìm cậu?” Nụ cười trên mặt của Nguyệt Nguyệt liền giảm đi: “Tớ có mật quá hắn, hỏi hắn có phải hay không để sai, hắn không để ý tớ. Hơn nữa nếu tớ không mua thì cũng bị Trần Tuấn Kiệt mua thôi, có gì khác nhau đâu? Có khác thì cũng chí khác người mua thôi.” Hơn nữa cái tên kia còn dùng giọng nói không tốt bảo mình bán lại, hắn tưởng mình là ai vậy. Bảo Nhi không thuận theo hét lên: “Hắn tìm Nguyệt Nguyệt thì sao? Chính hắn để thiếu một số 0, chẳng lẽ còn muốn kêu Nguyệt nguyệt trả lại vũ khí cho hắn àh?” Lần trước Chung Đình cũng để thiếu số 0 cuối cùng cũng phải tự chịu thôi? Chung Đình suy nghĩ , cô và Thôi Tuyết có cũng ý tưởng, cho rằng Nguyệt Nguyệt không nên vì một cây vũ khí mà phải đắc tội với một kẻ thù không biết mặt, dù sao có thể chế tạo ra ‘ Phi Thiên tiêu ’ nhất định tiền tài, vật lực, nhân lực đều cao. Cuối cùng cô quyết định nói với Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt a, tớ cảm thấy nếu người kia mật tới tìm vũ khí, cậu cũng nên trả lại cho hắn đi.” Nguyệt Nguyệt nhìn ba người trong đó đã có hai cảm thấy nên trả lại vũ khí, buồn bực lẩm bẩm nói: “Nha!” Aiz! Xem ra chỉ có thể tìm vũ khí khác cho ‘ Kiều Khí Công Chúa ’. nghĩ xong cô nói: “Tớ đi xem người bán có tìm tớ không ?” Nói xong liền chạy tới máy tính của mình. Này không? Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình! Mục ghi chép đối thoại của mình. Cái người tên ‘ Tầm Nguyệt ’ mật cho mình ‘ có gì không ’. Nguyệt Nguyệt nhanh chóng mật lại. Bạn nói với Tầm Nguyệt: vừa rồi không ở đâu, ngại quá. Vừa gửi qua, người kia liền trả lời, xem ra người ta vẫn đang chờ Nguyệt Nguyệt. Tầm Nguyệt nói với bạn: bạn tới quầy hàng, tôi có chuyện cần xác minh lại một chút. Nguyệt Nguyệt nhìn tới lời của hắn thì biết người ta phát hiện mình mua vũ khí rồi, hơn nữa còn mua thiếu một số 0, hiện tại gọi mình qua giằng co rồi, aiz! Nguyệt Nguyệt quyết định món vũ khí này coi như hết rồi! Nguyệt Nguyệt cũng không chạm trễ liền chạy qua, vừa qua thì thấy một đống người đứng trước quầy hàng còn có ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ và ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ đang đứng đối diện. Lúc này Tầm Nguyệt đã đóng của hàng lại, Nguyệt Nguyệt nhìn hắn một thân màu xanh cũng rất có khí chất, nhớ tới việc hắn gị mình tới. Cô đi đến trước mặt đống người kia, sau đó trực tiếp giao dịch với ‘ Tầm Nguyệt ’, khung giao dịch vừa xuất hiện Nguyệt Nguyệt bỏ ‘ Phi Thiên tiêu ’ kia rồi lấy lại 20W kim tệ. Nhưng đợi hơn nữa ngày người kia cũng không còn phản ứng, đột nhiên người kia đem khung giao dịch tắt đi. Nguyệt Nguyệt mê hoặc nhìn hắn nói: “Ngươi không phải bảo ta tới đây để trả vũ khí sao?” người nọ chắc không ngờ Nguyệt nguyệt lại hỏi như vậy: “Không phải, ta muốn ngươi tới đây để xác minh với hai người này là ngươi sẽ trả vũ khí lại cho ta chứa không phải loại giống hai người đó nói là mua thiếu một số 0 rồi bỏ chạy lấy người….” Nguyệt Nguyệt càng không hắn đang nói cái gì, hơn nữa vì sao ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ và ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ lại xuất hiện ở đây? Khó hiểu nên cô mở miệng hỏi: “Có thể nói chút chút không chuyện này là sao?” ‘ Tầm Nguyệt ’ nhìn đến bộ dạng mơ hồ của Nguyệt Nguyệt đột nhiên ‘ xì ’ một tiếng bật cười, người chung quanh nhìn thấy nụ cười của hắn cũng ngây người theo, phải nói sao đây? Cảm giác giống ánh nắng chiếu xuống vậy, cả thế giới đều sáng, không biết vì sao hắn có thể làm cho nhân vật trong trò chơi sinh động như vậy. Hắn nói kêu Nguyệt nguyệt tới là có nguyên nhân: “Hai người này vừa rồi chạy tới tìm ta, nói ngươi mua vũ khí mà ta lại để thiếu một số 0, họ còn nói là thấy ngươi làm vậy không được kêu ngươi trả lại vũ khí mà ngươi không thèm nghe liền bỏ đi.” Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ và ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, hai người này đúng là nói ngược mà? Mình mua vũ khí rồi đi nhưng hắn cũng không có kêu mình lui vũ khí đâu mà là muốn mua lại? Thấy mình bị oan uổng bạn học Nguyệt Nguyệt của chúng ta giận cả người. Mọi người vây xem bắt đầu bàn tán. Mọi người ồ lên! ! ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ ngượng quá liền quát: “Ngươi đúng là ngậm máu phun người.” Nguyệt Nguyệt khinh thường nhìn hắn: “Ngậm máu phun người? Ngươi nghĩ ta giống ngươi sao?” ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ thấy mọi người dùng ánh mắt xem xét nhìn mình và ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’, nàng nghiêm mặt nói với ‘ Tầm Nguyệt ’: “Ngươi tin chúng ta hay tin cô ta? Cô ta chỉ là một đứa cấp 10 chẳng lẻ ngươi cũng tin sao?” mọi người ở đây đều nghĩ ‘ Tầm Nguyệt ’ sẽ nói là tin bọn ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, kết quả lại không ai ngờ được. Tầm Nguyệt: ta tin Lam Nguyệt Lệ. Xung quanh có một người tên ‘ Bố Y lang trung ’ hỏi: “Vì sao vậy?” Tầm Nguyệt: ha ha! Kỳ thật lúc cô ấy mua vũ khí có mật qua ta, hỏi ta có phải ghi thiếu một số. Cũng không phải giống như những vị này vừa nói, mua được của hời bỏ chạy lấy người. Mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ nói, nguyên lai là vậy a? ? ? Nhưng bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ vũ khí sẽ bán thiếu một số 0 cho Nguyệt Nguyệt sao? ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nhìn đến ‘ Tầm Nguyệt ’ không chừa chút mặt mũi cho mình, sắc mặt cô liền hầm hầm: “Ngươi đừng có ở đó mà không biết xấu hổ, chúng ta báo cho ngươi biết mà ngươi còn không tin chúng ta. Có tin ta kêu cả bang đổi giết ngươi không?” Tầm Nguyệt nhìu mày: “Nha? Các ngươi muốn đuổi theo giết ta sao?” chờ chút lại nói tiếp “Nếu ta nhớ không lầm, hai người các ngươi thậm chí bao gồm toàn bộ bang ‘ ám sát ’ vẫn còn bị ‘ lệnh truy sát ’ mà?” hắn không muốn nói thì thôi vừa nhắc tới mọi người xung quanh liền nhớ lại, ngày đó ‘ tam khắc tinh ’ liên tục phát ‘ lệnh truy sát ’. ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ âm tàn trừng mắt liếc Nguyệt Nguyệt người khởi xướng lại ‘ lệnh truy sát ’ mới mở miệng nói tiếp: “Lệnh truy sát thì thế nào? Cái sever này ai dám đuổi giết chúng ta? Phát ra lệnh truy sát cũng chỉ để đó thôi?” Mọi người đang sôn xao thì xa xa truyền đến một trận giọng lạnh như băng nói: “Phải không? Thật sự không ai dám sao?” Mọi người đều quay đầu lại! Ồ lên ~~~! ! ! ! ! Mọi người nhanh chóng lui ra hai bên, chừa ra một đường ở giữa. Nguyệt Nguyệt thầm nghĩ: các này chẳng lẽ là thần khí? Bản chất vương tử? Chỉ thấy một đạo thân ảnh bạch ngân đi tới! Nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh Nguyệt Nguyệt, khóe mắt quét qua ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ một cái nói: “Nếu ta cũng vậy phát lệnh truy sát các ngươi thì sao?” Mọi người sôi trào! ! ! ! Đại thần cả sever nha! Huyết sắc Dụ Hoặc a! Là thần đó.