Khi về đến biệt thự, Nam Cung Dạ Hi ra hiệu cho xe ngừng ở gần cổng, quản gia thấy thế thì đi tới, mở cửa cho cô. “Quản gia, giúp cháu mang Y Y và Tiểu Ảnh vào nhà đi!” Quản gia nhíu mày: “Tiểu thư, xe cô đâu?” “Hết xăng, đang ở trạm xăng dầu! Chú có rảnh thì cho người lấy về giúp cháu! A, đúng rồi……” Nam Cung Dạ Hi thò đầu dò hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau:“Ở trạm xăng dầu nào vậy?” Hai đứa nhỏ nhảy nhót xuống xe, Trình Lan Y chạy ở phía sau, từ trong túi móc ra một viên kẹo nho nhỏ kẹo, nhón chân đưa cho Úc Phong: “Chú, về đến nhà cháu rồi nha, cái này tặng chú.” Úc Phong xoè ra bàn tay to, viên keoj nho nhỏ bị anh gắt gao nắm trong lòng bàn tay. “Ừ, Y Y ngoan, về sau không cần tùy tiện khóc nhè.” Bàn tay to xoa đỉnh đầu cô bé. “Y Y nhớ kỹ, bye bye chú!” Trình Lan Y ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tiểu Ảnh tay cầm tay chạy đi vào. “Đợi lát nữa tôi sẽ cho người trực tiếp đưa xe của em đến nơi này, không cần phái người đi lấy.” Úc Phong nhìn hai đứa nhỏ chạy đi vào, lúc này mới chậm rãi xoay người, tiếng nói mang theo từ tính nói chuyện cùng Nam Cung Dạ Hi. “À……” Đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Dạ Hi có chút hồng hồng, lẩm bẩm nói: “Vậy, vậy thì cảm ơn anh.” Quản gia cũng có chút kinh ngạc, đánh giá người đàn ông trước mắt, đúng lúc mà lui ra phía sau một chút, im lặng không nói gì. “Nếu một giờ sau xe còn chưa tới thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được —— em có danh thiếp của tôi rồi phải không?” Úc Phong chăm chú nhìn cô, nói. “À…… Tôi có……” “Tốt, kia không quấy rầy nữa, tôi đi trước.” Úc Phong nói xong liền lên xe. Tay lái vừa mới bị người phụ nữ nhỏ kia sờ qua, chỗ nào trên đó còn giữ lại nhiệt độ nhàn nhạt. “Hazi ——” Dưới bóng cây loang lỗ, rốt cuộc Nam Cung Dạ Hi nhịn không được nữa, cau mày khẽ kêu một tiếng rồi vòng đến ngoài cửa sổ xe, cúi người, cắn cắn môi nói thẳng: “Úc Phong, sao tôi cảm thấy kỳ quái thế nào ấy? Chúng ta…… Chúng ta thân cận xem như thất bại đi? Khi nãy gặp tôi vì cái gì anh còn muốn giúp tôi? Cái kia —— con người của tôi chính là có chút lơ mơ, không thích chuyện không rõ ràng như vậy, anh nói một tiếng đi, rốt cuộc là tôi còn có có hội hay không, nếu như không có thì tôi trực tiếp đi tìm người khác, tôi không thích ái muội không rõ với người…… Ý tôi là, anh hiểu không?” Cô gãi đầu, mắt đẹp trừng to, nhìn anh. Úc Phong trầm mặc ngồi trên ghế điều khiển. Anh không thể không thừa nhận đây là một người phụ nữ có cá tính, sau cái lần gọi là ‘thân cận’ kia, cô nhất định phải hỏi ra cái kết quả, cho nên vấn đề mà cô tổng kết lại chính là —— xin hỏi Úc Phong tiên sinh, rốt cuộc chúng ta có khả năng tiếp tục hay không? Vẫn luôn mím miệng lãnh khốc trầm mặc, <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20201123/haomon.png" title="Ngoại truyện: Hiên Tuyết - Tình yêu phá kén 12" data-pagespeed-url-hash=2598286661 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">