“Chú Minh, bác Trương, hai người nói giỡn,” Nam Cung Kình Hiên kiên định mà ôm lấy bả vai Dụ Thiên Tuyết, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, mị hoặc lan tràn, ưu nhã mà lạnh nhạt nói: “Tuy là ở Nam Phi, nhưng tin tức cũng không đến nỗi lạc hậu như vậy mới đúng, hôn ước của cháu và nhà họ La đã là chuyện mấy trăm năm trước, bác Trương, bác không cần lại so đo, cháu cũng không còn trẻ, đã một đống tuổi, nếu một đứa con cũng không có, lúc này mới khiến các chú bác chê cười!” Lúc này hai vị trưởng bối mới ha ha cười rộ lên, không khí mới khôi phục sự náo nhiệt cùng hòa hợp ban nãy. Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy sống lưng đều căng đến cứng đờ. Đập vào mắt là có thể nhìn tới chỗ nào cũng đều là thân hữu có vài phần giao tình, cô cũng không có khả năng toàn bộ thời gian yến hội đều tránh ở trong lồng ngực anh để anh giới thiệu, khiến cho người khác tiếp thu một cách bị động, cô không thể luôn giống như một vị khách ngoại lai, được anh bảo hộ ở dưới cánh chim. “Bác Trương,” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cầm lấy một ly rượu trên cái bàn được bố trí vô cùng tinh xảo bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cháu có nghe Kình Hiên nói về bác, có thể phát triển ngành đá quý đến Nam Phi, bác chính là này tiền bối trong ngành này, chỉ điểm này thôi thì anh ấy cũng cần phải học hỏi ở bác nhiều, không thể luôn cứ ở trong nước vì gia đình con cái mà nhọc lòng, có rảnh cũng nên đi theo bác ra bên ngoài, đi nhiều học nhiều hơn mới đúng.” Người đàn ông được gọi là bác Trương tức khắc mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, vài giây sau mới phản ứng được, giơ cái ly chậm rãi chạm ly cùng cô. “Ly này kính bác, về sau mời bác đến đây chơi thường xuyên, việc kinh doanh cháu không hiểu, nhưng xử sự chi đạo làm người thì vẫn phải hướng trưởng bối học hỏi nhiều, bác sẽ không vì xuất thân của cháu không tốt mà không mua mặt mũi này của cháu chứ?” Cô mỉm cười, trong sự ưu nhã lộ ra vài phần cao quý, nhẹ giọng trêu chọc. “Ha…… Sao có thể sao có thể,” Bác Trương nhanh miệng nói, cười rộ lên: “Tôi nói này lão Minh, ông nhìn ánh mắt Kình Hiên xem, chọn một người không có xuất thân gì cũng đều có thể chọn tốt như vậy, cháu kêu là…… Là cái gì Tuyết?” “Dụ Thiên Tuyết, nhà nhà đều biết ‘Dụ’, thiên vạn ‘Thiên’ , băng tuyết ‘Tuyết’.” Cô giải thích rõ ràng từng chữ. “À à…… Tới tới tới, đều nhận thức nhận thức, về sau mọi người nhiều lui tới.” Ánh mắt thâm Thuý của Nam Cung Kình Hiên có chút mê ly, nhìn chăm chú bóng dáng người phụ nữ nhỏ nhắn này, trong yêu thương có chút nể phục, một lát sau mới hoảng hốt phản ứng được là cô mới qua thời gian ở cữ không bao lâu, không thể uống rượu được, vội duỗi tay túm bàn tay lạnh ngắt của cô, thong thả mà kiên định cầm lấy ly rượu của cô. “Mới vừa <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200715/haomon1.png" title="Ngoại truyện: Hiên Tuyết - Tình yêu phá kén 4" data-pagespeed-url-hash=1910520788 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">