Thanh âm giận dữ xác thực đã làm cho cô khiếp sợ, nhưng mà….. Dụ Thiên Tuyết nhíu mày, uất ức mà oán hận nhìn bình hoa và tài liệu ướt nhẹp bị ném đầy dưới đất, người đàn ông này, sao lại không nói lý lẽ như vậy? Thói quen của anh là không cần làm rõ ràng liền hưng binh hỏi tội sao? “Tôi nói lại một lần nữa, tin tức này không phải là tôi tiết lộ ra, tôi cũng vừa mới biết mà thôi.” Cô nhẹ giọng giải thích. “Ha.....Dụ Thiên Tuyết, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô sao?!” Anh giận quá hóa cười, vẻ mặt dữ tợn cho thấy anh đang giận dữ. Dụ Thiên Tuyết càng nhíu chặt mày, tự nhiên nảy sinh cảm giác oan khuất. Nhẹ nhàng hít mộ hơi, cô kiên nhẫn nhìn anh, nói: “Anh bình tĩnh một chút có được hay không? Căn bản là tôi cũng không có lý do gì để tiết lộ tin tức này, nếu như tôi muốn thì đã sớm nói ra, tại sao còn chờ cho tới bây giờ?” “Bình tĩnh?” Trên trán của Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, túm mạnh cánh tay mảnh khảnh của của cô: “Tôi tìm một chỗ để cho cô yên lặng bình tĩnh một chút!” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới sức lực của anh lớn như vậy, cô đau đến mức kêu rên. Cô đang ngồi trên ghế, cánh tay bị nắm như muốn đứt rời! Còn lảo đảo chưa đứng vững, bụng cũng bị đụng mạnh vào góc bàn, ngay sau đó là đâm vào lồng ngực như tường đồng vách sắt của Nam Cung Kình Hiên! “Nam Cung Kình Hiên, anh.....” Cô cắn môi, bụng dưới đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch. “Bớt giả bộ đáng thương ở chỗ này đi!” Nam Cung Kình Hiên hung tợn nói: “Cô dám một câu nói phá hủy thanh danh của Dạ Hi, lúc đó, sao không suy nghĩ đến tôi sẽ đối xử với cô như thế nào!! Cô gái đáng chết!” “Ách.....” Dụ Thiên Tuyết lảo đảo bị anh kéo đi, cánh tay cũng bị anh bấm đến bầm tím. Thấy cửa thang máy trước mặt, tay cô cố sức chống đỡ thân thể, không muốn bị tên khốn kiếp này kéo vào địa ngục: “Nam Cung Kình Hiên, anh lý trí một chút được không! Tôi không có nói! Tôi thật sự không có có mà!” Cô nhíu chặt mày kêu lên. Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng hung hăng kéo cô đi vào thang máy, cô loạng chạng té ngã vào trong ngực anh, anh vươn tay ôm chặt thắt lưng của cô. “Tôi thật sự là nhìn lầm cô rồi.....A.....Đúng là một cô gái quật cường bướng bỉnh, chính là ti tiện từ trong xương tủy! Cô thực sự dám trả thù Dạ Hi như vậy, con mẹ nó, cô có biết phá hủy danh tiết của một cô gái thì nửa đời sau nó phải sống như thế nào hay không?!” Tiếng bạo rống chấn động dữ dội làm cả người cô phát run. Dụ Thiên Tuyết bịt chặt tai lại, chỉ cảm thấy hiện tại, dù có nói cái gì thì người đàn ông này cũng không nghe lọt tai! Mà cô cũng không muốn nghe người đàn ông này nhục mạ mình! “Tôi đã nói là không phải tôi nói, tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!” Cô cắn môi, đôi mắt rưng rưng nhìn anh, kiên quyết chống cự. Nam Cung Kình Hiên nhìn vẻ mặt một mực phủ nhận của cô, anh càng thêm căm tức, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Đáng chết!” Hung hăng nhấn thang máy đi xuống tầng trệt, anh cũng không nghĩ tới, trước mặt có rất nhiều ký giả đang vây quanh, dường như cũng muốn cô khó chịu giống mình! “Đi!” Cửa thang máy mở ra, anh thô lỗ nắm cổ tay của cô kéo ra ngoài. Tay Của Dụ Thiên Tuyết bị nắm đau, cô cau mày nhìn anh, không biết anh muốn làm gì, đến khi nhìn thấy chiếc Lamborghini màu đen đang đậu trước cửa công ty, cô mới giật mình giãy giụa. “Nam Cung Kình Hiên anh buông tay! Trước tiên, anh nói cho tôi biết anh muốn đưa tôi đi đâu, nếu không tôi không đi!” Không thể tin được trong lòng bàn tay là bàn tay mềm mềm trơn tuột mịn màng, khiến người ta muốn vuốt ve, nhưng giờ phút này, trong lòng của Nam Cung Kình Hiên bừng bừng lửa giận, ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chút thương tiếc còn sót lại cũng không còn. “Đi đâu cũng không tới lượt cô làm chủ, hôm nay tôi phải cho cô biết cái gì gọi là trừng phạt!” Ánh mắt lạnh như băng lộ ra sát khí, mở cửa xe ra, liền bắt lấy eo của cô nhét vào bên trong. Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết vô cùng khẩn trương, té ngã trên ghế phụ, cô cau mày ngồi dậy liều mạng vỗ cửa xe, nhưng đã bị anh đóng lại rồi.