Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy
Chương 9
Gần ba giờ sau, Wagner kết thúc công việc trở về, trên tay còn xách một bịch kem to mà cô gái nhỏ kia thích ăn. Đây là do anh đặc biệt mua về cho cô.
“Chân Chân, anh mua kem về nè! Là vị dâu tây đó, em nhất định sẽ thích!”
Nhưng khi anh trở lại tầng hầm thì không thấy bóng dáng Chân Chân đâu. Bóng dáng gầy gò, nho nhỏ luôn bận trước bận sau ở tầng hầm tự tìm đủ loại việc để làm, chẳng cho bản thân ngơi tay bao giờ bỗng không thấy đâu!
Anh lục tung cả tầng hầm lên tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Dây phơi quần áo vẫn còn đó như trước lúc anh đi, khi đấy cô còn đang mải giặt đồ cho anh. Buổi sáng cô đã chơi trò mất tích một lần rồi, bây giờ lại thêm lần nữa?
Cô sẽ đi đâu? Cô nhóc Chân Chân kia nghe lời thế, trước lúc đi anh còn dặn dò cô không được chạy lung tung, một tấc cũng không cho phép rời khỏi tầng hầm và chờ anh về mà. Một cô nhóc nghe lời như vậy giờ sao bỗng chẳng nghe lời?
Nhưng sự thực là… cô vẫn không thấy đâu! Hơn nữa là “lại” không thấy!
Tại sao cô “lại” không có ở đây? Tại sao “lại” không thấy bóng dáng cô? Tại sao “lại”… Quá nhiều nghi vấn liên tục xoay tròn trong đầu làm tâm tình anh rối loạn như tơ vò. Hay là… cô đợi lâu sốt ruột quá nên lên lầu tìm Mark rồi chăng?
Wagner xách bịch kem chạy vội lên đại sảnh Huyền Nhật, tới phòng làm việc của Mark… Không thấy! Anh trở về đại sảnh lần nữa, túm một tên nhân viên lại hỏi: “Có thấy cô gái ở dưới tầng hầm không? Dáng không cao lắm, gương mặt tròn tròn, tóc đen mượt dài tới eo…”
Hỏi một lúc lâu, kem trên tay Wagner cũng đan tan hết, tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy Chân Chân. Ném kem dần tan thành nước trên tay vào thùng rác, anh tiếp tục ở đại sảnh Huyền Nhật tìm kiếm dù chẳng có manh mối nào.
Tất cả nhân viên trong club đều bị anh hỏi qua một lần rồi, đang định tiếp tục thì một bàn tay bỗng đặt lên vai phải của anh, bảo: “Cô nhóc kia không có đây, cậu đừng tìm nữa.”
Anh ngó Mark đứng sau lưng mình. “Cậu biết cô ấy ở chỗ nào ư, Mark?” Đôi tay anh lập tức bóp lấy hai vai Mark, anh kích động không thể kiềm chế nên sức tay hơi mạnh, bóp Mark đau nhói.
Mặc dù ban sáng từng “không thấy” Chân Chân nhưng cô rất nhanh liền xuất hiện, dù là khi đó anh còn chưa dặn dò gì cô, chưa nói với cô là ngày mai sẽ dẫn cô về nước. Nhưng mới nãy rõ ràng anh đã dặn cô rất kỹ, cũng đã thông báo với cô ngày mai cả hai sẽ cùng về Dolly hi Mia, anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô, vậy sao cô lại không thấy?
Lúc còn Chân Chân ở bên, anh vẫn chưa hiểu cảm giác của mình với cô, giờ Chân Chân không thấy, anh mới rõ cô ảnh hưởng tới mình biết bao nhiêu. Cô hoàn toàn khống chế tất cả vui buồn hờn giận trong anh; ở bên cô anh sẽ luôn vui vẻ, tâm tình thoải mái dù là chẳng làm tình; không thấy cô anh sẽ gấp gáp đến nỗi muốn nổi điên, mất tự chủ, lòng nóng như lửa đốt.
Buổi sáng anh đã thử qua cảm giác này rồi, lần này nó cũng khiến anh phải chấn động tâm can.
“Trong lúc cậu đi ra ngoài, Lạc Man đã phái người tới dẫn cô ấy đi.” Mark đưa cho anh một tờ giấy. “Cậu đến chỗ này thì sẽ tìm được cô ấy.”
“Lạc Man? Lạc Man là ai?” Wagner không hề quen biết ai có cái tên này, anh cũng chưa từng nghe qua.
“Đó là người đứng đầu của tổ chức xã hội đen luôn muốn bắt cậu kia.”
“Cái gì? Bọn họ phái người tới bắt Chân Chân? Phái bao nhiêu người? Bên cậu có người nào bị thương không?”
“Không có…”
Wagner nhìn trên mặt Mark nháy mắt trở nên vô cùng chột dạ, đại sảnh thì rõ ràng không có chút dấu vết đánh nhau nào. Anh chợt đờ người một lát, sau như hiểu ra điều gì, cực kỳ tức giận chỉ tay vào mặt Mark. “Mark, cậu… Uổng công tôi xem cậu là bạn bè! Cậu dám…”
“Cậu đừng kích động thế! Trước hết nghe tôi giải thích đã. Lạc Man đã đáp ứng tôi sẽ không tổn thương đến cô nhóc kia nên tôi mới… Hơn nữa Lạc Man cũng là…” Mark dùng giọng mềm mỏng hoà hoãn.
“Mark, tốt nhất cậu nên cầu bọn họ sẽ không thương tổn gì cô ấy. Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ san nơi này thành bình địa!” Hiện tại anh đồng thời gặp phải hai đả kích rất lớn: một là Chân Chân mất tích, hai là bạn bè phản bội, sự phẫn nộ trong tim không thể nào đo nổi.
Mark và xã hội đen sao có thể có quan hệ, lại còn biết tên đối phương? Cũng chẳng quan trọng! Quan trọng là Chân Chân đang ở đâu và an nguy của cô ấy!
“Wagner, mong cậu đừng trách tôi. Cậu là bạn tôi, Lạc Man cũng là bạn tôi. Tôi và cậu biết nhau tám năm, tôi và Lạc Man quen nhau mười bốn năm. Tôi bị kẹt giữa hai người, thực sự vẫn luôn rất khó xử! Lạc Man biết cậu ẩn náu ở chỗ tôi nên mới không phái người tới bắt cậu, để cậu yên ổn nhiều ngày qua như vậy. Không phải cậu ấy kiêng kỵ cậu nên không động thủ tranh chấp với cậu, mà là cậu ấy nể mặt tôi… Wagner, cậu ấy mang cô nhóc kia đi chẳng qua chỉ vì muốn gặp mặt cậu, nói chuyện với cậu một chút. Cậu ấy sẽ không làm cậu bị thương, càng không làm đau cô nhóc ấy đâu.” Giọng nói của Mark hết sức thành khẩn, hi vọng có thể thuyết phục được Wagner.
“Vậy đây chính là cách hành động dành cho việc “chỉ vì muốn gặp mặt và nói chuyện một chút, sẽ không làm tôi và cô nhóc kia bị thương” ư? Bắt cô ấy đi rồi ép tôi dẫn xác tới?” Wagner không hề biết Mark quen tên đại ca xã hội đen kia tận mười bốn năm, còn lâu hơn thời gian anh và Mark biết nhau! Quan trọng nhất là anh một chút cũng chẳng phát hiện gì… Là do tính cảnh giác của anh sụt giảm hay là bởi anh đã quá tin Mark nên không tính đề phòng?
“Wagner, cậu ấy làm vậy cũng là vì nỗi khổ tâm riêng. Cậu ấy sẽ không tổn thương hai người đâu.” Hắn không chỉ hiểu Wagner, hắn cũng hiểu cả Lạc Man nữa.
Hai mươi phút sau, Wagner mở cửa chiếc xe Mark cho mượn, dùng tốc độ nhanh như điện chớp giật lấy tờ giấy viết địa chỉ. Lúc vội đi ra cửa Huyền Nhật, Mark đưa cho anh hai tờ vé máy bay. Là vé máy bay về nước của anh, thời gian bay là chín giờ sáng ngày mai.
Wagner cầm vé máy bay, câu sau cùng nói với Mark trước khi lên xe là: “Mark, từ giờ tôi không muốn thấy mặt cậu.”
Có lẽ đây không chỉ là câu nói sau cùng trước khi đi, nó có lẽ cũng là câu nói sau cùng đời này anh nói với Mark.
Tính Mark cởi mở, thân thiện, phóng khoáng, thường thường thích kết bạn, có thể vì giúp bạn mà không tiếc mạng sống. Bạn bè của hắn rất rất rất nhiều, quen biết rất rất rất rộng, nghề nghiệp muôn hình vạn trạng, bao rộng tất cả mọi lĩnh vực. Wagner chỉ không ngờ hắn thậm chí còn quen biết cả xã hội đen, quen đến tận mười bốn năm!
Quá quan tâm sẽ mất bình tĩnh. Những người đó muốn tìm anh, anh biết, bọn họ chắc sẽ không đối phó với Chân Chân. Bọn họ bắt Chân Chân là chỉ muốn ép anh tới gặp, để anh thay tên anh trai Nelson khốn kiếp nói chuyện với họ. Tuy nhiên bọn họ bắt ai không bắt lại đi bắt Chân Chân? Đó là người đã khiến anh trải qua vô số lần đầu tiên, là cô gái anh quý trọng hết mực! Bọn họ bắt cô sao có thể không làm anh lo, không làm anh kích động được?
Trước đây, dù xảy ra chuyện gì, anh đều có thể bình tĩnh trấn định, thậm chí bị súng dí vào đầu sắp mất mạng cũng chẳng mảy may sợ hãi, chưa bao giờ lâm vào các trạng thái như hoảng hốt, lo lắng, bất an. Tuy nhiên hiện tại Wagner đang vô cùng lo sợ, tâm trí thấp thỏm, tay chân đổ đầy mồ hôi, đầu óc hỗn loạn thành một mớ.
Bây giờ anh chỉ hi vọng ngay lập tức được nhìn thấy Chân Chân, chắc chắn rằng cô hoàn toàn không bị thương tổn gì thì anh mới có thể loại bỏ tất cả nỗi lo lắng cuộn trào trong mình. Anh phát hiện ra việc mình đồng ý với lão Kiều thu nhận cô là một quyết định hoàn toàn sai lầm, vừa hoang đường vừa ngu ngốc! Vốn anh tự lo cho thân mình còn không xong, bốn bề có kẻ thù vây bắt, bị hai phe xã hội đen thi nhau tới tính sổ, rất nguy hiểm, thế mà lại dám vô tư vác trên vai thêm một gánh nặng?
Ông nội cô bảo anh cứ chứa chấp cô như kiểu nhặt được một con mèo hoang hay chú cún đi lạc, nhưng ngặt nỗi cô không phải là mèo hoang, cún lạc gì cả! Cô là người, sao có thể ngang hàng với chó, mèo được? Nếu anh đã đồng ý chăm sóc cho cô thì tức là phải đảm an toàn cho cô, đảm bảo cơm no áo ấm cho cô, đảm bảo cuộc sống và tương lai về sau cho cô. Nuôi cô tốn sức hơn với nuôi chó, mèo nhiều lắm!
Hơn nữa không chỉ riêng vì trách nhiệm, từ lâu anh đã không thể mặc kệ cô, vứt bỏ cô, thờ ơ cô. Anh không tài nào chịu được nếu cô bị thương, dù chỉ là rớt một cọng tóc cũng vậy, anh sẽ thấy cực kỳ đau lòng, hận không thể xé nát tên nào dám can đảm tổn thương cô!
Xe dừng ở một nơi giống như cổng trường học. Wagner thầm khen ngợi bọn bắt cóc kia. Địa điểm bắt cóc là trường học, ai mà đoán ra? Huống chi chỗ này rất có thể cũng chính là sào huyệt của của bọn xã hội đen đó, ổ mafia nguỵ trang thành trường dạy học, quả thực là quá siêu sao!
Wagner vừa xuống xe, phía trước lập tức cho hai tên bước tới, nói: “Điện hạ, xin thứ lỗi.” Dứt lời chúng liền lục soát người anh rồi đeo băng vải đen che mắt anh.
Vì Chân Chân, Wagner không hề chống cự, mặc họ định đoạt. Mắt anh không nhìn thấy, bị chúng dẫn đi về phía trước và nhét vào trong một chiếc xe khác, ngồi xe thêm mười phút nữa mới xuống rồi đi quanh co thêm một hồi, bấy giờ băng vải đen trên mắt Wagner mới được tháo xuống.
Anh thấy mình đứng giữa một đại sảnh rộng lớn, ánh đèn trần vô cùng âm u, trước mặt có không ít người, khoảng mười một, mười hai tên gì đó. Trong số đấy có một tên ngồi ghế, một tên khác đứng cạnh hắn anh ngó trông khá quen: chính là tên cầm đầu của đám người hai lần liên tiếp vây bắt anh lúc anh đi mua quần áo cho Chân Chân.
Vậy có lẽ tên đàn ông ngồi trên ghế kia chính là kẻ có tên Lạc Man theo lời Mark, đại ca của băng đảng xã hội đen này.
“Wagner điện hạ, ngài và Nelson điện hạ quả nhiên giống nhau như hai giọt nước.” Lạc Man chăm chú nhìn Wagner làm anh bỗng thấy trong lòng sinh ra chút khó chịu.
Tên này là đàn ông mà cứ chăm chăm ngó anh như vậy làm anh thấy mình cứ như là một con mồi yếu ớt! Ánh mắt vừa chuyên chú vừa nguy hiểm… khiến người khác rợn hết cả tóc gáy!
Tuy nhiên hoàn toàn không kiêng dè với ánh mắt sỗ sàng của tên kia, anh nhìn thẳng vào mắt Lạc Man, giọng nói trầm trầm: “Cô ấy đâu? Mấy người nhốt cô ấy ở đâu?”
“Wagner điện hạ đừng vội lo lắng cho người trong lòng, chúng tôi không hề tổn thương cô gái nhỏ kia, cô ấy rất khoẻ. Xin điện hạ bình tĩnh, chớ nóng.”
“Không muốn tôi nóng thì để tôi dẫn cô ấy đi.” Wagner không hề có ý hợp tác.
“Cô nhóc kia sớm muộn cũng sẽ để ngài dẫn đi, nhưng bây giờ…” Con ngươi màu hổ phách của Lạc Man gắt gao khoá chặt Wagner. “Điện hạ, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.” Dứt lời, hắn cảm thán thêm một câu: “Để gặp được ngài một lần thật không dễ…”
“Giữa chúng ta có gì cần nói? Tôi là Wagner, không phải Nelson, điểm này không phải mấy người rõ rồi ư? Muốn nói chuyện thì đi tìm anh ta ấy, đừng có lôi tôi vào.” Anh thật sự không hiểu vì sao họ phải dẫn xác anh tới đây bằng được như thế.
“Nhưng Nelson điện hạ hiện không có ở Bagdad, ngài ấy đã về nước. Chúng tôi không thể nào đến nước của các ngài tìm ngài ấy được.” Trừ phi hắn đã chán sống. “Ngài ấy gây chuyện nhưng không dọn dẹp hậu quả. Cũng nên có ai đó cho chúng tôi một cái kết chứ?”
“Anh trai tôi bảo tôi nói với mấy người là cái tên phó thủ lĩnh kia không phải do anh ta giết.” Kết? Được thôi! Wagner ngay tức thì mở miệng phản bác.
Chẳng phải anh sợ chết nhưng nếu chúng giết anh thật mà tất cả đều chỉ vì đền mạng cho một tên phó thủ lĩnh quỷ quái nào đó thì rất oan uổng! Ngộ nhỡ Chân Chân vô tội phải chết theo anh thì sao?
“Vậy à?” Biểu tình của Lạc Man làm không ai rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. “Không phải anh ngài giết vậy thì là ai giết?”
“Tôi cũng chẳng biết, các người tự mà điều tra đi.” Chẳng lẽ còn bắt anh nhúng tay vào nữa ư?
Bộ dạng Lạc Man trắng trẻo, mặt mày đẹp trai, khoảng 35 tuổi, nhác trông chả giống một tên đại ca xã hội đen tẹo nào, na ná như một học giả hay giáo sư đại học hơn…
Trước kia Wagner cứ cho là mafia thì phải to lớn vạm vỡ, tứ chi phát triển, gương mặt dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng trông Lạc Man hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ thâm căn cố đế này của anh.
“Nelson điện hạ có nói với ngài là ai đã giết đứa em thứ hai của tôi không? Dù không phải ngài ấy giết thì vẫn phải có chút manh mối nào chứ?”
“Mấy người muốn tìm manh mối thì tự mà điều tra đi, tại sao cứ hỏi tôi mãi vậy?” Wagner nói một cách vô cùng bất mãn: “Đừng nói với tôi là mấy người không có khả năng tra ra chuyện này đấy nhé!”
“Thực không dám giấu giếm điện hạ.” Lạc Man chẳng để ý tới câu chất vấn của Wagner mà vẫn ung dung nói tiếp: “Thực sự là tôi đã điều tra ra hoàng tử Nelson không phải là người giết chết em tôi.”
“Mẹ nó! Tra ra được rồi thì mấy người còn tìm tôi tới đây làm cái quái gì?!” Biết anh không phải Nelson, biết Nelson không giết phó thủ lĩnh của bọn họ, vậy thì mắc gì họ còn quấn chặt lấy anh? Đầu óc bọn họ có vấn đề sao?
“Điện hạ, trước mời ngài bớt giận, từ từ nghe tôi nói.” Nói thì nói thế nhưng dường như Lạc Man rất khoái chọc giận đối phương.
“Tôi nào rảnh mà ngồi tán gẫu với mấy người! Nói gì thì nói lẹ đi!” Anh còn đang vội mang Chân Chân rời khỏi đây, thời gian đâu mà nghe hắn thao thao bất tuyệt?
“Được rồi!” Lạc Man lắc đầu cười. Vị hoàng tử Wagner này đúng y như trong báo cáo điều tra: tính tình nóng nảy, dễ giận, núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ, hoàn toàn chẳng có tí kiên nhẫn nào. “Mọi chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước. Hoàng tử Nelson trong vòng vài ngày đã làm chúng tôi mất sạch ba tỷ lợi nhuận, số tiền trên là còn chưa tính đến các tổn thất liên quan khác. Tôi chỉ muốn hỏi ngài ấy vì sao phải đối nghịch với chúng tôi nên mới phái người đi tìm ngài ấy, mong ngài ấy có thể cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng.”
Lạc Man nhớ tới vụ làm ăn béo bở bị huỷ trong tay Nelson và rất nhiều súng ống đạn dược đắt tiền lẫn một lượng lớn heroin tích tắc chìm nghỉm dưới đáy biển sâu liền cảm thấy vô vàn tiếc hận.
“Tuy nhiên Nelson điện hạ quá quật cường, có chết cũng không chịu giải thích. Theo báo cáo thì trong lúc lần đầu tiên ngài ấy phá vòng vây của chúng tôi, em tôi đã chết rồi. Về sau ngài và hoàng tử Nelson lại đồng thời xuất hiện tại Bagdad và Athen, chúng tôi không thể phân biệt trong hai người ai mới là thật nên mới định bắt sống hết.”
“Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót à?” Wagner lạnh như băng nói ra những lời này, đồng thời cũng nói trúng tim đen ai kia.
“Lúc ấy tôi cho rằng em trai tôi bị hoàng tử Nelson giết, làm sao tôi có thể bỏ qua được? Nhưng dù lúc ấy tôi cho rằng ngài ấy giết em tôi thì tôi vẫn không muốn giết hoàng tử Nelson!” Chỉ định bắt về hỏi chuyện cho rõ ràng mà thôi. “Sau này em trai thứ ba của tôi mới tra rõ hoàng tử Nelson ở Athen mới là thật. Đứa em đó của tôi xin tôi chi viện, thề nhất định sẽ bắt sống hoàng tử Nelson về đây. Khi đó tôi cũng chẳng nghi ngờ gì nên liền phái một trăm người tới giúp nó. Nhưng tôi không hề nghĩ rằng nó chẳng định bắt sống hoàng tử Nelson mà là muốn giết người diệt khẩu, giấu giếm chuyện nó giết đứa em thứ hai của tôi và đổ tội lên đầu ngài ấy.”
“Đổ tội lên đầu Nelson?” Wagner hơi ngạc nhiên. “Ý anh là đứa em trai thứ ba của anh giết chết đứa em trai thứ hai?”
“Phải.” Vẻ mặt Lạc Man chợt biểu lộ chút đau đớn. “Người giết đứa em trai thứ hai của tôi chính là đứa em trai thứ ba, Ellen.”
Wagner mím môi. “Nếu anh biết thủ phạm là ai rồi thì mấy ngày nay còn không ngừng truy bắt tôi làm gì? Việc này với chuyện mấy người dùng trăm phương ngàn kế bắt tôi có liên quan gì à?”
“Để tôi giải thích. Đứa em thứ ba của tôi hám danh hám lợi, háo sắc tham tiền, làm việc không chín chắn, tuổi trẻ ngu dại. Tuy nhiên lá gan của nó lại rất nhỏ, nếu không có ai đứng sau xúi giục, làm chỗ dựa cho nó thì nó tuyệt đối chẳng thể nào có ý đồ giết anh hai mình.” Lạc Man nói tới đây thì càng than thở: “Nhất định là cái kẻ đứng đằng sau kia đáp ứng nó cái gì hoặc nắm được nhược điểm nào của nó nên nó mới ra tay.”
“Anh khẳng định đứa em trai thứ ba kia của anh là do có kẻ khác xúi giục chứ không phải vì bản thân mình?”
“Tôi khẳng định.” Giọng nói của Lạc Man vô cùng kiên định: “Mà chẳng lẽ điện hạ không nhận ra ở Bagdad ngoài tôi còn có một băng đảng khác đang truy đuổi ngài ư? Một bên chỉ muốn bắt sống ngài còn một bên là muốn giết ngài. Băng đảng muốn giết ngài đó chính là đám đã nhận lệnh Ellen đi giết đứa em trai thứ hai của tôi.”
“Anh có tra được băng đảng đó là của ai không?” Nói nửa ngày mới tới trọng điểm.
“Tôi đã điều tra rất lâu…” Lạc Man ấm ức thừa nhận: “Ngay cả một chút manh mối cũng không tra ra nổi! Trước mắt tôi chỉ có thể xác định là họ đến từ một băng đảng xã hội đen nước ngoài, phạm vi hoạt động yếu ở Bagdad và Athen. Bọn họ rắp tâm làm đủ thứ chuyện như thế là vì cái gì, đến nay tôi vẫn chưa đoán ra. Là tranh chấp địa bàn hay là trả thù? Tôi không biết.”
“Bọn chúng bí ẩn như vậy, ngay cả một chút lai lịch cũng không tra ra?”
“Phải, việc này cũng làm tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.” Đột nhiên xuất hiện một đối thủ thế lực đáng sợ mà chẳng biết từ đâu ra, dù Lạc Man không hề sợ hãi nhưng vẫn chẳng thể yên tâm nổi. “Điện hạ không thấy hiếu kỳ ư? Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến ngài nhưng vì sao họ vẫn cứ muốn giết ngài?”
“Lúc đầu còn tò mò nhưng giờ thì không.” Wagner nhẹ nhếch khoé môi. “Không khó để đoán ra rằng bọn chúng muốn giết tôi chỉ vì mục đích đơn giản là sợ tôi và anh gặp nhau, sợ tôi truyền đạt cho anh lời của anh trai tôi để làm rõ người giết đứa em trai thứ hai của anh không người anh trai thứ sáu của tôi mà là cái đứa em trai thứ ba tên Ellen kia. Nhưng bọn chúng không nghĩ tới việc chúng làm chỉ là thừa. Dù anh không gặp tôi thì anh vẫn biết chân tướng về cái chết của em trai mình. Toàn bọn ngu mà còn bày đặt mình thông minh!”
“Mặt khác, hoàng tử Nelson ở Athen gây chuyện lớn như thế, hết thảy lực lượng bên tôi và bên cảnh sát ở Athen tan rã còn chưa nói, phe bọn họ chắc chắn cũng bị hao tổn không ít. Có lẽ họ sợ điện hạ cũng sẽ gây nên một trận náo loạn khác tại Bagdad như anh trai ngài làm ở Athen, nhằm làm giảm sút thế lực của họ ở Bagdad nên không bằng họ giết ngài luôn để cắt đứt hậu hoạn, một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã.” Lạc Man thong thả chỉ ra điều tiếp theo.
“Không tệ! Còn mục đích thứ ba: tôi chết, bọn chúng có thể vu oan cho mấy người. Dù sao mấy người cũng là xã hội đen chính cống ở Bagdad, chiếm trọn thiên thời, địa lợi, nhân hoà, mà bọn chúng chỉ là xã hội đen ngoại quốc chẳng có thế lực gì ra hồn. Vừa hay anh trai tôi đang có xích mích với mấy người, nếu tôi chết, hoàng thất Dolly hi Mia dĩ nhiên sẽ cho rằng cái chết của tôi là do mấy người làm. Thế là mấy người trở thành kẻ thù của hoàng thất Dolly hi Mia, bọn chúng chả cần phí công đối phó với mấy người nữa, hoàng thất Dolly hi Mia sẽ thay chúng diệt cỏ tận gốc.” Làm sao Wagner lại không nhìn ra mấu chốt trong này?
“Quả nhiên điện hạ rất cơ trí.” Phân tích tình huống vô cùng chính xác.
“Tuy nhiên tôi vẫn không hiểu mấy người muốn tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi viết di chúc bảo là cái chết của tôi ở Bagdad không phải do mấy người gây ra, mong hoàng thất Dolly hi Mia không làm khó dễ mấy người?” Suy nghĩ này quá ngu xuẩn!
“Sao mà điện hạ vẫn không rõ vậy? An toàn của ngày chính là an toàn của chúng tôi. Chỉ cần ngài còn ở Bagdad một ngày thì chúng tôi vẫn sẽ bảo vệ ngài, không để tính mạng ngài bị họ uy hiếp.” Một băng đảng xã hội đen dù kiêu ngạo và to lớn tới cỡ nào thì vẫn không dám đối đầu với cả một quốc gia. Giữ được mạng của Wagner cũng chính là bảo toàn cái mạng nhỏ của bọn họ.
Có ai mà muốn bỗng dưng bị người ta vu oan giá hoạ đâu?
“Anh xem xem nhé. Nếu đã không cần tôi viết di chúc thì có phải chuyện của chúng ta nói xong rồi đúng không? Có thể để tôi dẫn cô nhóc kia về chưa?” Dĩ nhiên Wagner vẫn luôn muốn rời khỏi đây ngay tức khắc.
“Điện hạ, đừng nóng, đừng nóng mà! Chuyện mới chỉ nói được một nửa thôi! Giờ tôi muốn nói chuyện với ngài về Mark.”
Wagner vừa nghe thấy tên Mark thì mặt thoáng chốc lạnh băng. Lạc Man vờ như chẳng nhìn ra điểm ấy.
“Về chuyện tôi bắt cóc cô nhóc kia từ club của cậu ấy, tôi xin ngài đừng trách Mark. Cậu ấy không rõ khúc mắc giữa tôi và ngài, chỉ biết rằng hai chúng ta có xích mích rất lớn và tôi đang phái người ráo riết truy bắt ngài khắp nơi. Tôi quen cậu ấy mười bốn năm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy không đứng về phía tôi.”
Lúc Lạc Man nói những lời này, câu chữ thoát ra từ miệng hơi mang chút buồn bã, dù là ai cũng có thể nhận ra sự khó chịu và bất mãn của hắn. “Chỉ vì ngài mà cậu ấy chẳng thèm quan tâm tới cảm nghĩ của tôi, chứa chấp ngài, giúp đỡ ngài. Không chỉ một lần tôi bảo với cậu ấy là chỉ muốn nói chuyện với ngài một chút, tuy nhiên cậu ấy luôn từ chối tôi một cách rất kiên quyết. Cậu ấy còn dùng chuyện “tuyệt giao” uy hiếp tôi, bảo tôi không được gây bất lợi cho cậu, không được quấy rầy sự bình yên của cậu.”
Nói tới đây, Lạc Man cười khổ: “Chỉ vì ngài mà tôi và cậu ấy còn thoả thuận với nhau một “hiệp nghị quân tử”, bảo đảm rằng chừng nào ngài còn ở Huyền Nhật thì sẽ không ai gây khó dễ cho ngài. Lần trước thuộc hạ của tôi làm ngài bị thương, thiếu chút cậu ấy liều mạng với tôi… Cậu ấy thật sự lo lắng cho ngài đấy.”
Thấy biểu tình của Wagner hơi hoàn hoãn lại, Lạc Man nói tiếp: “Mark chỉ biết bên tôi muốn bắt ngài, còn chưa biết một nhóm khác muốn lấy tính mạng ngài. Cậu ấy cho rằng chỉ cần cản được tôi thì ngài sẽ không có việc gì, chỉ cần ngài về nước thì tất cả mọi ân oán ở đây đều chấm dứt. Tôi chưa từng giải thích gì nhiều với cậu ấy về chuyện này, chỉ phái một nhóm người tới cửa Huyền Nhật canh chừng, phòng ngừa những tên muốn giết ngài xông vào Huyền Nhật gây loạn.”
Dứt lời, Lạc Man nhìn chằm chằm Wagner, cười lạnh bảo: “Nếu không thì điện hạ nghĩ vì sao ngài có thể yên ổn sống ở Huyền Nhật ngày qua ngày? Trước đó những tên đuổi giết ngài chưa từng xông vào Huyền Nhật à?”
Wagner bừng tỉnh. Khó trách mỗi lần anh ra khỏi cửa Huyền Nhật là lại bị bao vây. Hoá ra đã sớm có kẻ ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài, chỉ cần anh vừa bước chân ra là họ có thể tóm.
“Vì sao anh muốn nói những chuyện này với tôi?” Vẻ mặt Wagner lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh lùng.
“Tôi chỉ nói sự thực mà thôi. Tôi không mong ngài hiểu lầm Mark.”
Wagner trầm ngâm mấy giây. “Nếu anh và Mark lập “hiệp nghị quân tử” thì tức là đâu cần mạng tôi, vì sao mỗi lần tôi ra ngoài thì đều phải phái người đòi bắt tôi đi?”
Canh chừng ở cửa Huyền Nhật thì chưa nói nhưng mỗi lần anh ra khỏi cửa đều kiên trì muốn bắt anh, bọn họ không thấy mệt à? Huống chi Lạc Man đã đồng ý lập “hiệp nghị quân tử” chứng tỏ hắn cũng không muốn tuyệt giao với Mark, vậy vì sao hắn cứ mãi bám dính lấy anh để rồi chọc giận Mark?
“Trong “hiệp nghị quân tử” tôi lập với Mark chỉ đảm bảo ngài “yên ổn ở trong Huyền Nhật” chứ không đảm bảo ngài “yên ổn ở bên ngoài Huyền Nhật”. Hơn nữa đưa ngài về địa bàn của chúng tôi thì càng tốt, chúng tôi có thể đàng hoàng bảo vệ ngài, tránh để Mark rước thêm rắc rối. Chỉ mỗi tội bản lĩnh của điện hạ quá cao, đám thuộc hạ của tôi thực sự rất kém cỏi, lần nào về cũng thất bại, để cho điện hạ chạy trốn.” Lạc Man vừa nói vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, chính là tên thủ lĩnh của đám người đã hai lần vây bắt Wagner.
Wagner nhìn theo ánh mắt của Lạc Man, trừng trừng ngó tên thủ lĩnh dởm kia một cái. Tên thủ lĩnh dởm khó chịu nhưng chỉ có thể uất ức nín nhịn.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
80 chương
43 chương
258 chương
379 chương